An Hạ trở về căn hộ của mình, chiếc vòng cổ kim cương lạnh lẽo trên cổ cô như một gánh nặng, một lời thách thức không thể chối từ. Cô biết đây là cái bẫy cảm xúc và quyền lực tinh vi nhất mà Tạ Minh Vũ giăng ra. Chiếc vòng cổ không chỉ là chìa khóa vật lý, nó là biểu tượng cho sự thỏa hiệp đầu tiên của cô với kẻ thù. Cô không thể ngủ. Cô dành thời gian để nghiên cứu kỹ lưỡng vị trí của Villas Vĩnh Cửu, sơ đồ điện nước mà cô tìm thấy trong hồ sơ giao dịch, và lên kế hoạch cho thời điểm thâm nhập hoàn hảo nhất: ba giờ sáng, khi hệ thống an ninh thường chuyển sang chế độ bảo trì tự động và sự cảnh giác của con người giảm sút.
Đúng hai giờ sáng, An Hạ lái xe. Chiếc xe SUV màu đen được trang bị hệ thống chống theo dõi đơn giản nhất, đủ để đánh lừa bất kỳ ai theo dõi cô từ xa. Villas Vĩnh Cửu nằm sâu trong một khu vực đồi núi cách xa trung tâm, được bảo vệ bởi hàng rào điện cao thế và tường đá kiên cố. Khuôn viên rộng lớn không hề có ánh đèn, chìm trong bóng tối dày đặc của đêm khuya. Cánh cổng chính là một cánh cổng sắt chạm khắc tinh xảo, nặng nề, dường như không bao giờ mở ra.
An Hạ dừng xe cách cổng khoảng năm mươi mét. Tim cô đập thình thịch. Cô lấy điện thoại của Tạ Minh Vũ (anh ta đã cố tình để quên nó trên bàn ăn, một phần của trò chơi) và bật chế độ quét mã. Cô đưa chiếc vòng cổ kim cương lại gần màn hình. Ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu lên viên kim cương, và một mã QR ẩn hiện lên. Cô quét mã. Chỉ trong một giây, màn hình hiển thị một thông báo xác nhận ngắn gọn: "Truy cập được cấp. 30 phút."
Cánh cổng sắt nặng nề bắt đầu kêu kẽo kẹt mở ra một khoảng vừa đủ cho một chiếc xe đi vào. An Hạ nhanh chóng lái xe qua, sau đó cổng tự động đóng lại, tạo ra âm thanh nặng nề như tiếng búa tạ. Cô tắt máy xe và sử dụng chế độ chạy điện không tiếng ồn để tiến sâu vào bên trong.
Khu biệt thự chính đồ sộ hiện ra. Nó không phải là nơi nghỉ dưỡng, mà là một pháo đài. Căn biệt thự ba tầng được bao bọc bởi những cây thông cao và hàng rào cây xanh được cắt tỉa cẩn thận. An Hạ biết rằng, theo hồ sơ thiết kế, Tạ Thiên Long đã xây dựng một hầm ngầm lớn ngay dưới tầng hầm chứa rượu, được ngụy trang thành một căn phòng kỹ thuật.
Cô tắt điện thoại, cẩn thận bước ra khỏi xe. Cô di chuyển như một cái bóng, dựa vào sự hiểu biết về sơ đồ của mình. Cô dễ dàng vô hiệu hóa cảm biến nhiệt ở cửa phụ và trượt vào tầng hầm. Căn hầm lạnh lẽo, có mùi ẩm mốc của đá và gỗ cũ. Sau khi vượt qua hành lang, cô tìm thấy cánh cửa kim loại nặng nề được ngụy trang đằng sau một kệ rượu khổng lồ.
Ở đó, có một hệ thống khóa vân tay và mã số. An Hạ không có cả hai. Cô nhớ lại lời Minh Vũ: "Cô có thể có tất cả dữ liệu, nhưng cô không có chìa khóa." Tuy nhiên, cô biết Tạ Minh Vũ đã can thiệp vào hệ thống. Cô rút ra một thiết bị nhỏ gọn, một công cụ hack đơn giản mà cô đã chuẩn bị sẵn. Cô kết nối nó với hệ thống khóa và bắt đầu dò tìm. Sau mười phút căng thẳng, cô phát hiện một "cửa hậu" (backdoor) được Minh Vũ cài đặt, được thiết kế để chỉ mở ra khi nhận dạng được sóng điện từ đặc biệt. Cô kích hoạt sóng điện từ từ chiếc nhẫn cô đeo (một chiếc nhẫn thông thường được cô gắn chip từ tính). Két... cánh cửa kim loại từ từ mở ra.
Bên trong là một căn phòng hoàn toàn khác biệt. Không phải là kho chứa rượu hay thiết bị kỹ thuật, mà là một Phòng Lưu trữ Chứng cứ được bảo vệ bằng kính chống đạn. Căn phòng này chứa đựng không chỉ một mà hàng chục tài liệu mật.
Ánh mắt An Hạ nhanh chóng lướt qua các nhãn mác. Không chỉ có hồ sơ về các dự án tài chính, mà còn có cả hồ sơ cá nhân. Cô tìm thấy một mục lớn có nhãn "HỒ SƠ GIA TỘC AN PHÁT: 1990 - 2015".
Run rẩy, An Hạ tiến đến mục đó. Cô không cần LX-0010 nữa; cô cần sự thật cá nhân. Cô tìm thấy hàng loạt tài liệu đã được sao chép và lưu trữ cẩn thận, chi tiết từng bước Tạ Thiên Long lên kế hoạch thâu tóm và hủy diệt Tập đoàn An Phát. Nhưng điều làm cô rụng rời nhất không phải là sự tàn ác của Tạ Thiên Long, mà là những vật phẩm được đặt trong một hộp kính riêng biệt.
Đó là: một chiếc đồng hồ đeo tay cũ của cha cô, bị vỡ mặt kính; một bức ảnh gia đình chụp ba người (cha mẹ cô và cô lúc nhỏ); và một cuốn nhật ký bìa da đã ngả màu. Cuốn nhật ký là của mẹ cô.
An Hạ đặt tay lên mặt kính lạnh lẽo. Tạ Thiên Long không chỉ hủy hoại An Phát; ông ta còn thu thập và cất giữ những di vật cá nhân nhất của gia đình cô như một chiến lợi phẩm. Đây là sự chế giễu và ám ảnh tột độ. Cô lật nhanh các trang nhật ký. Không phải những lời yêu thương, mà là những dòng chữ ghi lại sự sợ hãi, sự đe dọa, và cuối cùng là sự tuyệt vọng của mẹ cô trong những tháng cuối đời của Tập đoàn An Phát. Mẹ cô đã cố gắng ngăn cản cha cô, đã cố gắng cầu xin Tạ Thiên Long... .
An Hạ cảm thấy buồn nôn. Mối thù không còn là công việc hay tài chính. Nó là sự tàn bạo cá nhân, là sự hủy hoại nhân phẩm. Cô nhanh chóng chụp lại mọi trang nhật ký, hồ sơ An Phát, và các tài liệu liên quan đến LX-0010 bằng chiếc máy ảnh siêu nhỏ mà cô giấu trong tay áo. Cô làm việc trong vòng mười lăm phút cuối cùng, tốc độ như một cơn lốc.
Đúng lúc đó, đèn trong phòng lưu trữ bỗng tắt phụt. Sóng điện từ ngừng hoạt động. Cánh cửa thép bắt đầu kêu lên những tiếng cảnh báo. Thời gian đã hết.
An Hạ nhanh chóng thoát ra ngoài, đóng cánh cửa kim loại lại. Hệ thống an ninh chính đã được kích hoạt trở lại. Cô chạy về phía chiếc xe, tim đập như muốn vỡ tung. May mắn thay, Minh Vũ chỉ kích hoạt báo động ngắt kết nối nội bộ, không phải cảnh sát.
Cô lái xe đi, không dám nhìn lại Villas Vĩnh Cửu. Trên đường về, cô nhận được một tin nhắn đơn giản từ điện thoại của Tạ Minh Vũ mà cô vẫn cầm: "Cô có nửa tiếng để về đến chỗ tôi." Kèm theo là một địa chỉ.
Đó là căn penthouse riêng của anh ta trên đỉnh tòa nhà T&M, một nơi mà cô chưa từng đặt chân đến.
Khi An Hạ bước vào căn penthouse lộng lẫy, trời đã gần sáng. Cô đã rửa mặt, nhưng khuôn mặt cô vẫn tái nhợt và đôi mắt cô đỏ hoe. Tạ Minh Vũ đang đứng ở ban công kính, nhìn ra thành phố đang dần bừng tỉnh.
"Đúng 28 phút," anh ta nói, không quay lại. "Cô thật là một chuyên gia về thời gian."
An Hạ cởi chiếc vòng cổ kim cương ra. Cô nắm chặt nó trong tay, rồi ném mạnh xuống sàn nhà cẩm thạch. Chiếc vòng va vào sàn với tiếng kêu chói tai.
"Tôi đã lấy được thứ tôi muốn," cô nói, giọng cô khàn đặc vì cảm xúc bị kìm nén.
Minh Vũ quay lại, bước đến nhặt chiếc vòng lên một cách bình thản. Anh ta nhìn nó, rồi nhìn cô.
"Thứ cô muốn, hay thứ tôi muốn cô tìm thấy?" anh ta hỏi. "Cô tìm thấy Cuốn nhật ký, đúng không?"
An Hạ sững sờ. "Anh... anh biết?"
"Tất nhiên. Tôi đã lắp đặt căn phòng đó sau khi tiếp quản. Tôi biết cha tôi đã giữ gì ở đó. Tôi đã đặt cuốn nhật ký của mẹ cô ngay trước LX-0010, vì tôi biết cô sẽ tìm kiếm điều gì đó mang tính cá nhân hơn một tập tài liệu tài chính." Minh Vũ tiến đến chỗ cô. "Cô đã biết sự thật. Sự trả thù của cô bây giờ có phải là một gánh nặng nặng nề hơn không?"
"Anh là một con quái vật," An Hạ thì thầm. "Anh đã lợi dụng nỗi đau của tôi, lợi dụng sự thật kinh khủng nhất để lôi kéo tôi vào trò chơi của anh."
"Con quái vật được sinh ra từ sự tàn nhẫn. Tôi đã sống trong cái bóng của sự tàn nhẫn đó. Bây giờ, đến lượt cô," Minh Vũ nói, ghì chặt vai cô. "Cô muốn tôi làm gì? Tiêu hủy cuốn nhật ký? Tiêu hủy bằng chứng?"
"Tôi muốn anh trả lời câu hỏi của tôi từ tối qua," An Hạ nói, nước mắt đã rào rạt trong mắt cô. "Sự thu hút này, nó có làm cô phân tâm khỏi mục tiêu trả thù không? Câu trả lời là: Có. Sự gần gũi của anh, sự nguy hiểm của anh, nó đã làm tôi phân tâm. Nó khiến tôi nghi ngờ mọi thứ tôi đã tin. Nhưng không phải vì tôi yêu anh, Tạ Minh Vũ. Mà vì tôi căm ghét rằng tôi không thể ghét anh hoàn toàn như tôi đã từng căm ghét cha anh."
Minh Vũ nhìn cô. Nụ cười chế giễu của anh ta biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt phức tạp, có sự thỏa mãn và đau đớn.
"Đó là sự thật mà tôi cần," anh ta nói, giọng anh ta dịu đi một cách nguy hiểm. "Cảm xúc chân thật, dù là căm ghét hay khao khát, đều có thể kiểm soát được. Cô đã thú nhận. Bây giờ đến lượt tôi. Tôi giữ cuốn nhật ký và hồ sơ An Phát không phải để chế giễu. Tôi giữ nó vì tôi cần biết nguồn gốc của sự tàn ác đã xây nên T&M. Tôi đang lên kế hoạch lật đổ Di sản đó, và tôi cần cô là đồng minh. Cô là người duy nhất đã thách thức cha tôi một cách công khai. Bây giờ, chúng ta là đối tác trong cuộc chiến này."
Anh ta đưa tay vuốt nước mắt cho cô. "Đừng khóc. Không đáng. Hãy sử dụng những gì cô tìm thấy. Tôi sẽ hỗ trợ cô. Nhưng cô phải tin tôi. Cô và tôi, cùng nhau, sẽ xóa sổ Di sản Rủi ro này."
An Hạ nhìn anh ta, trong ánh sáng bình minh. Cô biết cô không còn lựa chọn nào khác. Cô đã tiến quá sâu vào trò chơi này.
"Được rồi, đối tác," An Hạ nói, lấy lại sự điềm tĩnh. "Thỏa thuận của chúng ta là gì? Anh muốn gì ở tôi?"
"Tôi muốn T&M. Một T&M sạch sẽ, do tôi kiểm soát," Minh Vũ trả lời. "Và tôi muốn cô, An Hạ. Ở bên cạnh tôi. Không phải là thư ký, mà là đối tác chiến lược và... người phụ nữ của tôi."
Anh ta đặt tay lên eo cô, kéo cô vào một nụ hôn sâu, nồng cháy và đầy quyền lực. Đó không phải là một nụ hôn của tình yêu, mà là nụ hôn của một thỏa thuận, một lời thề nguy hiểm dưới ánh sáng đầu tiên của ngày mới. An Hạ đáp lại nụ hôn, biết rằng đây là khoảnh khắc cô đánh cược linh hồn mình vào tay kẻ thù lớn nhất. Cô đã có bằng chứng, nhưng cái giá phải trả có thể là trái tim cô.