Huyền Lạc đứng trên tầng thượng của Tập đoàn Huyền Hắc, nơi được mệnh danh là cột mốc quyền lực của thành phố. Ánh đèn neon rực rỡ dưới chân anh chỉ làm nổi bật thêm sự lạnh lẽo trong đôi mắt. Ở tuổi hai mươi bảy, Lạc đã gánh trên vai trọng trách của một gia tộc ngàn đời – một gia tộc được xây dựng trên những lời thề cũ kỹ và những bí mật chết chóc.
Gia tộc Huyền. Nắm giữ không chỉ tài chính mà còn là những thứ thuộc về "huyết thống và linh lực" mà thế giới hiện đại không dám thừa nhận. Đêm nay là một đêm quan trọng. Anh vừa hoàn thành một thương vụ bạc tỉ, nhưng trong lòng lại trống rỗng. Mọi thành công của anh đều chỉ là sự củng cố cho chiếc lồng trách nhiệm đang siết chặt lấy anh.
"Cậu chủ, đã đến giờ."
Giọng nói khô khan của Trợ lý Hoài vang lên từ phía sau. Lạc quay người, ánh mắt sắc như dao găm. "Hoài, tôi đã nói, đừng đi theo tôi như một cái bóng."
"Xin lỗi, thưa cậu. Nhưng đêm nay là đêm Thánh Thử của gia tộc. Nguy cơ tiềm ẩn luôn rình rập, đặc biệt là... huyết thống An." Hoài hạ giọng, nhắc đến cái tên như một lời nguyền.
Lạc cau mày. Lời nguyền đó – Huyết thống Huyền không được kết hợp với Huyết thống An, nếu không gia tộc Huyền sẽ sụp đổ. Đó là luật lệ đã được khắc sâu vào máu thịt anh từ khi còn bé. Anh phải bảo vệ gia tộc, và điều đó đồng nghĩa với việc vĩnh viễn xa lánh bất kỳ ai mang huyết thống An.
Anh rời khỏi tòa nhà, chiếc xe Maybach đen tuyền lăn bánh vào màn đêm.
Cùng lúc đó, tại một góc khuất của thành phố, nơi những quán cà phê nhỏ bé và những studio nghệ thuật khiêm tốn tồn tại, An Ly đang hoàn thành bức vẽ tranh tường của mình. Ly không phải là tiểu thư đài các. Nàng là một họa sĩ tự do, sống bằng đam mê và sự lương thiện. Mái tóc đen dài buông xõa, đôi mắt to tròn, trong veo như chứa đựng cả tinh tú.
Nhưng Ly không chỉ là một cô gái bình thường. Cô sở hữu một khả năng đặc biệt: cô có thể cảm nhận được năng lượng ẩn từ những đồ vật cũ kỹ, những nơi có lịch sử lâu đời. Đặc biệt, gần đây, Ly liên tục bị ám ảnh bởi những giấc mơ kỳ lạ về một ngọn lửa xanh và tiếng thét bi thương của một người phụ nữ.
"Ly ơi, sắp tới giờ đóng cửa rồi. Cô cứ vẽ mãi thế?" Chủ quán cà phê lên tiếng.
"Vâng, cháu xong ngay đây ạ." Ly mỉm cười, nhưng tâm trí nàng lại dán vào một ký hiệu cổ mà nàng vô thức vẽ lên bức tường. Nó giống như một biểu tượng chia cắt.
Khi Ly thu dọn đồ đạc, nàng cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo đột ngột ập đến, mạnh mẽ và áp bức, hoàn toàn khác biệt với không khí bình thường. Cảm giác như có một thứ gì đó lớn lao, nguy hiểm đang tiến đến.
Ly quyết định đi bộ về nhà. Cô đi qua con đường ít người qua lại nhất, nơi có một công trình kiến trúc cũ kỹ đang bị phá dỡ.
Huyền Lạc đang trên đường đến dinh thự gia tộc. Chiếc xe của anh bất ngờ bị một nhóm người lạ mặt chặn đầu. Đây không phải là vụ cướp thông thường, chúng muốn nhắm vào bí mật huyết thống của gia tộc Huyền.
"Xuống xe, Huyền Lạc! Chúng ta chỉ cần cái thứ trong máu anh thôi!" Một tên cầm đầu gầm gừ.
Lạc bình tĩnh mở cửa xe. Anh nhanh chóng dùng kỹ năng chiến đấu được huấn luyện từ bé để đối phó. Nhưng kẻ thù quá đông và dường như có chuẩn bị kỹ lưỡng. Trong lúc giao chiến, một tên địch rút ra một thứ vũ khí ánh sáng xanh cổ quái – một vũ khí được cho là có thể làm suy yếu năng lượng của huyết thống Huyền.
Lạc bị tấn công bất ngờ, một vết cắt sâu chảy máu trên cánh tay. Anh loạng choạng lùi lại, cố gắng chống cự, nhưng sức lực đang dần cạn kiệt dưới tác động của luồng ánh sáng xanh đó.
Ngay khoảnh khắc nguy hiểm nhất, khi tên cầm đầu chuẩn bị tung đòn kết liễu, một tiếng hét vang vọng bất ngờ xé toang màn đêm.
"DỪNG LẠI!"
An Ly, đang đi qua con hẻm gần đó, chứng kiến cảnh tượng hỗn loạn. Cô cảm nhận được một sức hút khủng khiếp từ người đàn ông đang bị tấn công, một sức hút vừa quen thuộc vừa sợ hãi. Cảm xúc bi thương trong giấc mơ ùa về.
Bản năng thôi thúc Ly chạy ra, không chút sợ hãi.
Cô đứng chắn trước Lạc. Điều kỳ lạ là, ngay khi Ly chạm vào Lạc, một lớp hào quang màu trắng mờ ảo, ấm áp, đột nhiên bao bọc lấy cả hai. Luồng sáng xanh từ vũ khí của kẻ thù bị chặn lại một cách khó hiểu.
Kẻ thù ngỡ ngàng. "Cái gì? Cô ta... cô ta là ai?"
Lạc nhìn chằm chằm vào cô gái đang chắn trước mặt mình. Anh cảm thấy một luồng sức mạnh mới dâng trào, vết thương trên tay bỗng nhiên không còn đau đớn như trước. Nhưng quan trọng hơn, Lạc nhận ra: cô gái này mang huyết thống An!
Lạc không thể tin vào mắt mình. Ly chính là người bị cấm kỵ nhất trong cuộc đời anh.
"Cút đi!" Lạc hét lên, không phải với kẻ thù, mà với Ly. Anh dùng tay đẩy mạnh Ly ra xa, muốn cô thoát khỏi phạm vi nguy hiểm.
Nhưng Ly lại quay lại nhìn anh, đôi mắt chứa đầy sự khó hiểu và kiên định. "Anh không sao chứ? Anh bị thương rồi!"
Chính khoảnh khắc đó, khi ánh sáng lờ mờ của thành phố chiếu vào khuôn mặt Ly, sự sợ hãi và kinh hoàng của Lạc đạt đến đỉnh điểm. Anh nhận ra dấu ấn cổ xưa mờ nhạt trên cổ tay Ly – dấu hiệu của gia tộc An.
"Cô... Cô đi đi! Đừng xen vào chuyện này!" Lạc nắm lấy cánh tay Ly, cố gắng đẩy cô rời khỏi đây, nhưng hắn lại ngần ngại, không muốn làm cô bị thương.
Kẻ thù nhân cơ hội đó đã bỏ chạy khi thấy sự can thiệp kỳ lạ của Ly. Bọn chúng biết, sức mạnh huyết thống của Ly đã vô tình kích hoạt sự bảo vệ đối với Huyền Lạc.
Bóng đêm tĩnh lặng trở lại. Chỉ còn Huyền Lạc và An Ly đứng đối diện nhau trên con phố lạnh lẽo.
Lạc nhìn Ly, ánh mắt phức tạp: vừa là sự cảm kích vì được cứu, vừa là sự kinh hoàng tột độ vì cô chính là sự hủy diệt tiềm tàng của anh. Anh biết, cuộc gặp gỡ này không phải là tình cờ, mà là lời thề lạc lối đã bắt đầu vận hành.
"Cảm ơn cô," Lạc nói, giọng lạnh lùng như băng. "Nhưng từ nay, tuyệt đối không được xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Anh vội vàng rời đi, để lại Ly đứng một mình giữa phố, với cảm giác đau nhói ở ngực và một câu hỏi lớn: Tại sao người đàn ông đó lại vừa cứu cô, vừa xua đuổi cô một cách tàn nhẫn đến thế?