định mệnh thề nguyền

Chương 2: Vết Cắt Định Mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

An Ly đứng sững sờ giữa con hẻm, lòng ngực đau nhói không phải vì sợ hãi, mà vì lời nói tàn nhẫn của người đàn ông vừa được cô cứu. Tuyệt đối không được xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Ly không thể hiểu nổi. Anh ta vừa bị tấn công, bị thương, và cô đã giúp anh ta một cách vô thức, nhưng thứ cô nhận lại là sự xua đuổi.

Cô nhìn xuống tay mình. Cảm giác ấm áp kỳ lạ khi chạm vào anh ta vẫn còn đọng lại, nhưng bên cạnh đó, có một sự thôi thúc không rõ ràng, như thể cô vừa bị kết nối với một nguồn năng lượng mạnh mẽ và đầy đau khổ.

Ly quyết định quay lại nơi cuộc chiến đã diễn ra. Lạc đã rời đi, chỉ còn lại một vũng máu đen sẫm trên nền đất. Cô rùng mình. Nhưng khi nhìn kỹ hơn, cô thấy một vết cắt sâu trên cánh tay mình. Một vết thương hoàn toàn mới, giống hệt vết thương cô thấy trên tay Lạc, nhưng cô không hề cảm thấy đau khi bị thương.

Ly dùng tay chạm vào vết cắt. Ngay lập tức, vết thương tự động khép miệng, lành lại một cách thần tốc, chỉ để lại một đường chỉ đỏ mờ ảo, rồi cũng biến mất.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Ly thì thầm. Đây không phải là lần đầu tiên cô lành lại nhanh chóng, nhưng lần này lại đồng bộ với vết thương của một người khác. Cô nhận ra một sự thật kinh hoàng: cô đã vô tình gánh lấy một phần vết thương của anh ta khi chạm vào nhau.

Trong sự hoang mang, Ly cúi xuống nhặt thứ gì đó sáng lấp lánh dưới đất – một chiếc khuy áo măng sét bằng vàng trắng có khắc chìm một biểu tượng mặt trăng khuyết tinh xảo, biểu tượng của gia tộc Huyền.

Ly nắm chặt chiếc khuy áo. Cô biết mình cần phải tìm ra sự thật đằng sau người đàn ông bí ẩn này.

Huyền Lạc về đến dinh thự gia tộc. Anh gần như sụp đổ ngay khi bước vào sảnh chính. Sức mạnh bị tổn hại bởi vũ khí của kẻ thù đã trở lại, nhưng kèm theo đó là một cảm giác bỏng rát kinh khủng trên da thịt, như thể anh đang bị ăn mòn từ bên trong.

Trợ lý Hoài hoảng hốt đỡ lấy anh. "Cậu chủ! Vết thương của cậu... nó đang tệ hơn! Nhưng lúc nãy..."

Lạc nghiến răng, cố gắng kìm nén sự run rẩy. "Cô ta... huyết thống An... Cô ta đã chạm vào tôi."

"Cái gì?!" Hoài gần như hét lên. Sự chạm vào của huyết thống An lẽ ra phải khiến Lạc chết ngay lập tức hoặc ít nhất là bị suy kiệt hoàn toàn, theo lời nguyền cổ xưa. Nhưng Lạc vẫn đứng vững.

"Không... Lời nguyền không diễn ra theo cách nó phải thế. Khi cô ta chạm vào, tôi cảm thấy... khỏe hơn," Lạc hổn hển nói, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi tột độ. "Nhưng sau đó, sự phản ứng đến, mạnh mẽ gấp đôi. Như thể cô ta đã lấy đi phần độc hại rồi trả lại cho tôi sức tàn phá mạnh hơn."

Lạc vào phòng riêng và tự mình kiểm tra. Vết cắt trên tay anh đã lành, nhưng lòng bàn tay anh lại xuất hiện một vết thương mới, sâu hơn, tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo. Vết thương này không phải do ngoại lực, mà là sự phản kháng của lời nguyền khi bị can thiệp.

Lạc hiểu ra: sự kết hợp Huyền và An không gây ra cái chết ngay lập tức, mà là sự trao đổi năng lượng kinh khủng, đẩy nhanh quá trình hủy diệt. Cô gái đó, bằng huyết thống của mình, đã vô tình tăng tốc sự ứng nghiệm của lời nguyền.

"Hoài," Lạc ra lệnh, giọng đầy tuyệt vọng. "Hãy điều tra về cô gái đó. Tên cô ta, nơi ở, mọi thứ. Nhưng tuyệt đối không được làm hại cô ta."

"Nhưng thưa cậu chủ, cô ta là mối đe dọa lớn nhất..."

"Ta biết! Nhưng ta không thể để cô ta bị thương vì ta. Sự tồn tại của cô ta đã trở thành một lời cảnh báo lớn nhất. Ta phải biết cô ta là ai, để ta có thể tránh xa cô ta mãi mãi."

Vài ngày sau, Ly trở lại cuộc sống thường nhật, nhưng tâm trí cô bị ám ảnh bởi ánh mắt của Lạc và chiếc khuy áo măng sét trong túi. Cô bắt đầu vẽ. Tất cả những bức vẽ của cô đều tập trung vào một đôi mắt lạnh lùng và một biểu tượng mặt trăng khuyết bị chia cắt bởi một đường thẳng.

Bạn thân của Ly, My, bước vào studio. "Cậu lại vẽ người đàn ông đó à? Ly, cậu bị ám ảnh rồi. Ai lại đi xua đuổi ân nhân của mình chứ?"

Ly thở dài. "Tớ cảm thấy có một sợi dây vô hình gắn kết tớ với anh ta. Tớ không thể cắt đứt được. Giống như anh ta đang phải gánh chịu một thứ gì đó khủng khiếp, và nó liên quan đến tớ."

My tình cờ lật xem cuốn sổ phác thảo cũ của Ly. "Cái gì đây? Cái hình vẽ này... tớ thấy nó quen lắm."

My chỉ vào ký hiệu cổ mà Ly vô thức vẽ lên bức tường trước đó – ký hiệu chia cắt.

"Tớ thấy nó trên một cuốn sách cổ mà tớ đang đọc về Lịch sử các Gia tộc Thượng cổ. Nó là biểu tượng của 'Vết Cắt Định Mệnh' – một lời nguyền cổ xưa của hai gia tộc có huyết thống đối lập," My giải thích, không hề biết nó có thật.

Ly sững sờ. "Tên hai gia tộc là gì?"

"Để tớ nhớ xem... Hình như là Huyền và An. Một bên đại diện cho Bóng Đêm, một bên đại diện cho Ánh Sáng. Họ không được phép giao thoa, nếu không sẽ dẫn đến sự Hủy Diệt Đồng Quy." My đọc một cách hờ hững, nhưng với Ly, đó là lời giải mã cho cơn ác mộng.

Ly nhớ đến họ của người đàn ông – Huyền Lạc. Và họ của mình – An Ly. Mọi thứ như sụp đổ. Cô đã vô tình trở thành nguyên nhân của sự hủy diệt.

Huyền Lạc nhận được báo cáo từ Hoài.

An Ly. 22 tuổi. Họa sĩ tự do. Không có mối liên hệ rõ ràng với tổ chức nào của gia tộc An còn sót lại. Sống một cuộc sống bình thường.

"Cô ta không biết gì về huyết thống của mình sao?" Lạc hỏi.

"Có vẻ là không, thưa cậu. Cô ta chỉ là một cô gái bình thường."

Bình thường? Lạc nhớ lại ánh sáng trắng ấm áp đã bảo vệ anh. Anh nhớ lại sự đau đớn khủng khiếp đã đến sau đó. Cô ta không hề bình thường.

Lạc nhìn vào tấm ảnh của Ly. Đôi mắt trong sáng, không hề có vẻ gian tà. Anh biết Ly không phải là mối đe dọa cố ý, mà là một cái bẫy định mệnh mà anh phải né tránh bằng mọi giá.

Lạc đưa ra một quyết định tàn nhẫn và dứt khoát.

"Lập kế hoạch. Ta phải tạo ra một rào cản không thể vượt qua ngay lập tức. Hãy sắp xếp một cuộc họp báo khẩn cấp. Ta sẽ thông báo đính hôn giả với con gái của đối tác lớn nhất của gia tộc. Một đám cưới chính trị. Một vỏ bọc hoàn hảo."

"Để làm gì, thưa cậu?"

"Để cô ta thấy, ta đã chọn gánh nặng gia tộc, chứ không chọn cô ta. Để cô ta tin rằng ta không yêu cô ta, rằng ta là kẻ không thể với tới. Đó là cách duy nhất để bảo vệ cô ta khỏi lời nguyền, và bảo vệ gia tộc khỏi chính cô ta."

Lạc đứng dậy, khuôn mặt vô cảm. Sự hy sinh bắt đầu. Tình yêu chỉ vừa chớm nở đã phải hóa thành lời nói dối tàn nhẫn nhất.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×