định mệnh thề nguyền

Chương 9: Buông Bỏ Trong Khoảnh Khắc Tuyệt Vời


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau khi trở về từ chuyến du hành ký ức, An Ly đã tìm thấy sự bình yên lạ kỳ. Trái tim cô vẫn đau, nhưng nỗi đau đó không còn là sự tuyệt vọng, mà là động lực. Cô không đến gặp Huyền Lạc để cầu xin hay trách móc, mà để trao cho anh một món quà cuối cùng: sự thanh thản.

Nàng tìm thấy anh trên sân thượng của Tập đoàn Huyền Hắc, nơi anh thường đứng một mình. Gió đêm thổi mạnh, xua tan lớp vỏ bọc lạnh lùng trên khuôn mặt anh, để lộ vẻ mệt mỏi và cô độc. Anh không ngạc nhiên khi thấy Ly. Anh chỉ đơn giản là quay lưng lại, như một lời nhắc nhở về sự chia cắt mà anh đã tạo ra.

"Anh biết đấy, tôi đã từng nghĩ anh là một kẻ tàn nhẫn," Ly bắt đầu, giọng cô bình thản đến lạ. "Và tôi đã nghĩ mình là người bị hại. Nhưng bây giờ thì không."

Huyền Lạc không nói gì, nhưng Ly có thể cảm nhận được anh đang căng thẳng.

Ly tiến lại gần, nhưng dừng lại ở đúng khoảng cách an toàn mà Lời Nguyền đã định. "Tôi biết chuyện gì đã xảy ra, Huyền Lạc. Tôi đã tìm thấy nhật ký của tổ tiên tôi, An Phượng. Bà ấy đã ghi lại mọi thứ. Về Lời Nguyền, về sự dâng hiến, và về việc anh đang đánh đổi sự sống của mình để bảo vệ tôi."

Lời nói của Ly như một nhát dao đâm xuyên qua lớp phòng vệ của Lạc. Anh vẫn đứng đó, bất động, nhưng đôi vai anh khẽ run lên. Kế hoạch hy sinh thầm lặng của anh đã bị bại lộ.

Ly tiếp tục, giọng cô nhẹ nhàng và đầy thấu hiểu. "Tôi không trách anh. Tôi hiểu. Anh đang cố gắng làm điều đúng đắn. Anh nghĩ rằng cách duy nhất để cứu gia tộc Huyền là hy sinh bản thân, và cách duy nhất để cứu tôi là đẩy tôi ra xa."

"Vậy thì tại sao cô vẫn ở đây?" Lạc quay lại, đôi mắt anh đỏ hoe, nhưng giọng nói vẫn cố giữ sự lạnh lùng. "Cô đã biết rồi, chúng ta là hai đường thẳng song song, không bao giờ được gặp nhau. Cô đã biết cái giá của sự dũng cảm là gì rồi."

Ly mỉm cười, một nụ cười vừa buồn bã vừa nhẹ nhõm. "Không. Anh đã sai rồi, Huyền Lạc. Anh và tổ tiên của anh đã sai. Cái giá của sự dũng cảm không phải là sự hy sinh đơn phương. Đó là sự lựa chọn để cùng nhau chiến đấu."

Lạc sững sờ. Anh chưa bao giờ nghe thấy điều đó. Mọi tài liệu, mọi lời dạy của gia tộc đều nói về sự hy sinh.

Ly đưa tay ra, nhưng không chạm vào anh. Lòng bàn tay cô có một chiếc nhẫn bạc đơn giản – chiếc nhẫn cô đã lấy được từ trong nhật ký của tổ tiên. "Chiếc nhẫn này đã thức tỉnh ký ức của tôi. Nó là một nửa của lời giải. Nửa còn lại, tôi tin là ở phía anh. Lời Nguyền không phải là sự hủy diệt, mà là sự cân bằng bị phá vỡ. Chúng ta phải khôi phục lại nó."

Ly không chờ Lạc trả lời. Cô biết anh không thể chấp nhận sự giúp đỡ của cô. Ít nhất là bây giờ.

Cô đưa chiếc nhẫn vào túi áo, rồi lùi lại một bước.

"Huyền Lạc, tôi sẽ rời đi. Tôi sẽ không làm trợ lý của anh nữa. Tôi cũng sẽ không cố gắng tìm cách tiếp cận anh nữa. Anh đã chọn con đường của mình, và tôi cũng vậy. Tôi sẽ sống cuộc đời của tôi."

Lạc nhìn Ly, trong lòng anh là sự tuyệt vọng tột cùng. Cô đang rời bỏ anh. Đúng như anh mong muốn, nhưng lại đau đớn hơn bất cứ điều gì.

"Anh... anh đã làm điều đúng đắn," Ly thì thầm, như một lời chúc phúc cuối cùng. "Hãy sống tốt, hãy sống vì gia tộc của anh. Đừng lo lắng cho tôi nữa."

Cô quay lưng, bước đi, không hề ngoái lại.

Huyền Lạc đứng đó, bàng hoàng. Anh đã thành công trong việc đẩy Ly ra xa, nhưng trái tim anh lại tan vỡ thành từng mảnh. Anh đã nghĩ rằng cô sẽ khóc lóc, sẽ van xin, nhưng cô lại rời đi với sự điềm tĩnh và thấu hiểu. Anh cảm thấy một sự nhẹ nhõm đột ngột – gánh nặng phải bảo vệ cô đã được gỡ bỏ. Nhưng sự nhẹ nhõm đó lại đi kèm với một nỗi đau lớn lao: anh đã đánh mất tình yêu lớn nhất của đời mình, và anh biết điều đó là vĩnh viễn.

Khi Ly bước đi, cô đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào một tấm ảnh trên điện thoại của mình – bức ảnh cô chụp Huyền Lạc một cách lén lút trong một khoảnh khắc hiếm hoi anh mỉm cười.

Đây không phải là sự kết thúc, Huyền Lạc. Đây chỉ là sự khởi đầu của một hành trình mới, một hành trình mà mỗi người chúng ta phải đi một mình, để rồi một ngày, chúng ta có thể gặp lại nhau. Lần này, không phải để đấu tranh, mà để yêu.

Cùng lúc đó, Huyền Lạc nhận được một tin nhắn từ số điện thoại lạ.

"Lời chúc phúc từ An Phượng"


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×