An Ly rời khỏi Tập đoàn Huyền Hắc trong nước mắt, nhưng không phải vì sự yếu đuối. Nước mắt đó là sự đau đớn khi phải chịu đựng sự hy sinh tàn nhẫn của Huyền Lạc. Lời nói lạnh lùng của anh trong Chương 7 đã cắt đứt vỏ bọc cuối cùng của họ, nhưng lại củng cố thêm quyết tâm của cô. Cô hiểu rằng Lạc đang tự biến mình thành bia đỡ đạn cho Lời Nguyền.
“Tôi sẽ không để ngài chết vì tôi, Huyền Lạc. Chúng ta sẽ không lặp lại sai lầm của tổ tiên.”
Ly biết rằng việc nghiên cứu tài liệu từ phía gia tộc Huyền đã đi vào ngõ cụt, vì các tài liệu đó được tạo ra để che giấu sự thật và bảo vệ bí mật. Cô cần phải tìm về cội nguồn của chính mình – huyết thống An.
Từ nhỏ, Ly đã được nuôi dưỡng bởi bà ngoại. Cha mẹ cô mất sớm, và câu chuyện về gia tộc cô luôn là một bí ẩn mờ nhạt. Ly chỉ biết cha mẹ cô là những nhà khảo cổ, luôn đi tìm kiếm những di tích cổ xưa. Ly bắt đầu tìm kiếm trong những món đồ cũ kỹ của họ.
Trong một chiếc rương gỗ đã phủ bụi, Ly tìm thấy một vật phẩm chưa từng thấy trước đây: một chiếc hộp khảm xà cừ tinh xảo, không có khóa, nhưng được niêm phong bằng một loại kết giới năng lượng cổ xưa. Ly nhận ra ngay ký hiệu trên chiếc hộp – đó chính là ký hiệu chia cắt mà cô đã vô thức vẽ lên tường trong Chương 2, và cũng là biểu tượng mà cô thấy trong những giấc mơ về ngọn lửa xanh.
Ly đặt tay lên chiếc hộp. Dòng năng lượng ấm áp từ huyết thống của cô tuôn ra, tương tác với kết giới lạnh lẽo. Kết giới tan vỡ.
Bên trong chiếc hộp là một tập Nhật Ký An Táng được viết bằng loại giấy gần như mục nát và một chiếc nhẫn bạc đơn giản.
Nhật ký không nói về quyền lực hay gia tộc. Nó chỉ là những dòng chữ đầy đau khổ của một người phụ nữ tên An Phượng, tổ tiên trực hệ của Ly, người sống cùng thời với Huyền An.
“Ngày… Anh ấy đi rồi. Anh ấy chọn cách phong ấn linh hồn mình vào Lời Nguyền để tôi được sống, để huyết thống của tôi được an toàn khỏi sự thù hận của thế gian. Anh ấy nghĩ đó là cách anh ấy bảo vệ tôi.”
“Anh ấy đã sai. Tình yêu không cần sự hy sinh đơn phương. Anh ấy đã để lại cho tôi gánh nặng lớn hơn cái chết: sự cô độc và sức mạnh không kiểm soát.”
Đến đây, Ly đọc được một đoạn chữ bị mờ đi, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được nỗi đau đó:
“Ta phải sửa chữa sai lầm này. Ta phải để lại manh mối. Lời Nguyền không được gỡ bỏ bằng cách giết chết. Nó được gỡ bỏ bằng cách kết hợp hai loại hy sinh và đạt đến Sự Cân Bằng Hoàn Hảo. Ta phong ấn ký ức này vào huyết thống của mình. Hỡi con cháu của ta, hãy tìm thấy Ngọn Nguồn Thâm Uyên…”
Khi Ly đọc đến đoạn cuối, chiếc nhẫn bạc trong hộp bỗng nhiên lạnh buốt. Ly đeo chiếc nhẫn vào ngón tay. Ngay lập tức, một luồng ánh sáng trắng mạnh mẽ ập vào tâm trí cô.
Đầu Ly đau như búa bổ. Cô không còn ở trong studio của mình nữa. Cô đang ở trong một mảnh ghép ký ức của tổ tiên.
Ký Ức An Phượng (Tổ Tiên Huyết Thống An):
Ly thấy mình đang đứng trên một ngọn đồi hoang vu, chứng kiến cảnh tượng bi thương. Người đàn ông cô yêu (tổ tiên của Lạc) đang thực hiện một nghi lễ tự phong ấn. Xung quanh là những Trưởng lão gia tộc Huyền, khuôn mặt họ lạnh lùng và không khoan nhượng.
“Ta làm điều này để bảo vệ nàng, Phượng. Huyết thống Huyền có thể gánh vác sự sụp đổ này. Nhưng nàng phải sống.”
An Phượng (Ly đang nhập vào) gào khóc: “Không! Em không cần sự hy sinh này! Lời nguyền này là của chung, tình yêu là của chung!”
Nhưng đã quá muộn. Người đàn ông đã hoàn tất nghi lễ. Linh hồn anh ta bị rút khỏi cơ thể, biến thành một lớp năng lượng đen bao bọc lấy gia tộc Huyền, tạo ra lá chắn bảo vệ. Đây chính là cơ chế rút cạn sự sống của Huyền Lạc ở hiện tại.
Và rồi, Ly chứng kiến An Phượng cũng hành động. An Phượng không chịu khuất phục. Cô ấy đã dùng chính sức mạnh của huyết thống An – sức mạnh ánh sáng và sự sống – để làm điều ngược lại. An Phượng tự phong ấn sức mạnh của mình vào chiếc nhẫn bạc (chiếc nhẫn Ly đang đeo).
“Ta sẽ để lại sức mạnh của An trong huyết thống, nhưng nó phải bị khóa lại. Ta không muốn sức mạnh này vô tình hủy hoại anh ấy một lần nữa. Con cháu của ta sẽ là chìa khóa. Con cháu của ta phải đến bên con cháu anh ấy, và họ sẽ cùng nhau thức tỉnh sự thật.”
Hành động của An Phượng đã tạo ra sự đối kháng với cơ chế bảo vệ của gia tộc Huyền. Đó là lý do tại sao Ly cảm thấy khỏe hơn khi ở gần Lạc, và sức mạnh của cô luôn là sự bù trừ cho sự suy yếu của anh.
Ly thoát ra khỏi ký ức, thở dốc và đầm đìa mồ hôi. Chiếc nhẫn bạc trên ngón tay cô lấp lánh. Cô đã hiểu:
Lời Nguyền là Vòng Lặp Hy Sinh: Cả hai tổ tiên đều yêu nhau sâu đậm và đều chọn hy sinh, nhưng theo cách hiểu sai về Lời Nguyền, tạo ra hai cơ chế bảo vệ đối lập nhau, mãi mãi ngăn cản con cháu họ đến với nhau.
Ly là Chìa Khóa Nguồn Cội: Chiếc nhẫn và ký ức đã giúp Ly thức tỉnh một phần sức mạnh của huyết thống An – năng lượng Cân Bằng và Hóa Giải đã bị phong ấn.
Mục tiêu mới: Ly không chỉ phải cứu Lạc, mà còn phải tìm ra Ngọn Nguồn Thâm Uyên – nơi mà An Phượng tin rằng có thể tạo ra Sự Cân Bằng Hoàn Hảo mà không cần sự hy sinh nào.
Lòng Ly tràn ngập một cảm giác đau đớn mới. Cô không còn giận Lạc nữa. Cả hai người họ đều là nạn nhân của tình yêu quá lớn của tổ tiên.
Ly đứng dậy, ánh mắt sáng lên đầy quyết tâm. Cô đã có manh mối, có công cụ (chiếc nhẫn) và có mục đích. Cô phải đối mặt với Ông Nội Trưởng và cả Huyền Lạc một lần nữa, nhưng lần này, cô sẽ không đến như một cô trợ lý yếu đuối, mà là người mang trong mình sức mạnh bị phong ấn của huyết thống An.