định mệnh trong cuộc gọi nhầm

Chương 1: Cuộc Gọi Lúc Nửa Đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm thành phố rơi vào trạng thái tĩnh lặng hiếm hoi. Ánh đèn đường trải dài, hắt xuống mặt đường bóng loáng sau một cơn mưa nhẹ. Vy nằm trên giường, tay vẫn cầm chiếc điện thoại sáng màn hình, ánh sáng xanh phản chiếu lên gương mặt mệt mỏi. Cô đã trằn trọc suốt ba tiếng mà vẫn không ngủ nổi — như thể có điều gì đó chưa được buông bỏ.

Đúng 0h03, điện thoại rung lên. Một dãy số lạ.

Vy nhíu mày — giờ này ai lại gọi?

“Alo…?” Giọng cô khàn khàn, pha chút ngái ngủ.

Ở đầu dây bên kia là im lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở khẽ, ngắt quãng. Vy định cúp máy thì một giọng nam trầm, ấm nhưng hơi run vang lên:

“Xin lỗi… hình như tôi gọi nhầm số.”

Vy khẽ cười, giọng nhẹ như gió:

“Giờ này mà gọi nhầm sao? Có lẽ anh đang mơ đấy.”

Người đàn ông im lặng vài giây. Rồi anh bật cười, tiếng cười trầm nhưng lẫn chút bối rối:

“Có thể. Tôi không ngủ được nên lỡ bấm nhầm… xin lỗi vì đã làm phiền.”

“Không sao đâu,” cô đáp, mắt liếc đồng hồ. “Giờ này ai còn thức thì cũng có lý do riêng cả.”

Khoảng lặng kéo dài. Rồi anh nói, như thể đang nói với chính mình:

“Có lẽ vì tôi sợ im lặng. Mỗi khi thành phố ngủ, tôi lại thấy mình trống rỗng đến kỳ lạ.”

Vy không trả lời ngay. Câu nói đó chạm vào một phần nào đó trong lòng cô — nơi cô giấu nỗi cô đơn của chính mình.

“Anh lạ thật,” cô nói nhỏ, “người bình thường gọi nhầm thì cúp ngay, còn anh thì nói như trong phim.”

Anh bật cười lần nữa, nhẹ hơn, tự nhiên hơn:

“Vậy nếu đây là phim, chắc tôi đang trong cảnh nam chính lỡ gọi cho nữ chính mà không biết định mệnh đang trêu mình.”

“Anh nói chuyện có duyên ghê.”

“Vậy là tôi được phép nói thêm chút nữa chứ?”

Vy ngần ngại, nhìn chiếc đồng hồ chỉ 0h08.

“Chỉ năm phút thôi,” cô nói, nửa đùa nửa thật. “Sau đó tôi cần ngủ.”

“Được. Năm phút,” anh nói. “Anh là… ‘Đêm’. Còn em là gì?”

Vy bật cười khẽ: “Tôi là ‘Ánh Trăng’ vậy.”

“Đêm và Ánh Trăng… nghe cũng hợp nhỉ?”

“Có vẻ hơi sến,” cô nói, “nhưng cũng… lạ.”

Họ im lặng vài giây, rồi anh hỏi:

“Em thường làm gì vào giờ này?”

“Không ngủ được thì nghe nhạc. Hoặc nằm yên nghĩ về những điều mình chưa làm được.”

“Giống tôi.” Anh cười nhẹ. “Nghe nhạc là cách duy nhất khiến tôi không nghĩ về những điều đã mất.”

Vy hơi ngạc nhiên: “Anh mất gì sao?”

Anh im lặng. Chỉ còn tiếng gió len qua mic, rồi anh đáp khẽ:

“Không, chỉ là… đôi khi con người ta không biết mình mất gì cho đến khi chẳng còn ai để nói chuyện.”

Câu nói khiến Vy bỗng cảm thấy… thương. Một cảm giác xa lạ, nhưng thật.

“Anh đúng là người kỳ lạ,” cô nói, giọng dịu hơn. “Gọi nhầm mà nói chuyện như triết gia.”

Anh cười nhỏ, giọng hơi trầm:

“Có lẽ vì đêm khiến con người ta thành thật hơn.”

Bên ngoài, mưa lại lất phất. Tiếng tí tách rơi lên mái tôn xen lẫn nhịp thở đều đều trong điện thoại. Không ai nói gì thêm, nhưng Vy không muốn cúp máy.

“Anh vẫn ở đó chứ?” cô hỏi khẽ.

“Ừ.”

“Anh định gọi nhầm mãi sao?”

“Không biết. Nếu em cho phép, có lẽ anh sẽ lại ‘nhầm’ vào đêm mai.”

Vy mỉm cười, ánh mắt dịu lại:

“Được thôi. Nhưng nhớ gọi đúng giờ, kẻo tôi ngủ mất.”

Anh cười: “0h03 nhé?”

“0h03,” cô lặp lại, rồi nhẹ nhàng cúp máy.

Chiếc điện thoại tắt sáng. Nhưng trong lòng cô, một thứ gì đó vừa được bật lên — một cảm giác mong chờ, nhẹ như ánh trăng lướt qua ngọn sóng.

Ngoài kia, 0h03 của thành phố vẫn tiếp tục, và trong một góc nhỏ của thế giới, hai con người xa lạ vừa bắt đầu một mối liên kết kỳ lạ — từ một cuộc gọi nhầm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×