Đêm thứ hai.
Đúng 0h03, chiếc điện thoại của Vy lại rung lên.
Cô không ngạc nhiên. Thậm chí, trái tim cô đã chuẩn bị cho giây phút này từ rất lâu — kể từ khi cuộc gọi nhầm hôm qua kết thúc.
“Alo... Đêm à?”
Giọng Vy vang lên nhẹ như sương, lẫn chút vui ẩn sau.
Ở đầu dây bên kia, giọng nam trầm ấm vang lên, pha chút ngạc nhiên:
“Em thật sự đợi à?”
“Không hẳn,” Vy đáp, cố tỏ ra bình thản. “Tôi chỉ… chưa ngủ thôi.”
“Thật không? Hay là chờ người gọi nhầm đêm qua?”
Vy bật cười. “Anh nói chuyện khéo thật đấy. Tôi mà tin là lại thành nhân vật trong phim mất.”
Anh cười khẽ — nụ cười ấy không nghe thấy rõ, nhưng Vy lại cảm nhận được sự ấm áp qua từng nhịp thở.
“Vậy xem như đêm nay, phim vẫn còn chiếu tiếp.”
Vy kéo tấm chăn lên cao hơn, nhìn ánh đèn mờ phản chiếu trên trần nhà.
“Anh không sợ bị người ta nói là kỳ lạ sao? Gọi cho người lạ giữa đêm, nói chuyện như quen biết lâu năm.”
“Tôi sợ chứ,” anh đáp. “Nhưng có điều gì đó trong giọng em khiến tôi thấy… an tâm. Như thể, dù tôi nói gì, em cũng sẽ không cười nhạo.”
Vy khẽ cười, lòng chợt dâng lên cảm giác lạ — ấm áp, mà cũng mong manh.
“Anh nói như thể tôi là chuyên gia tư vấn tâm lý vậy.”
“Có thể tôi đang cần một người như thế,” anh nói chậm rãi. “Không cần gặp mặt, không cần biết quá khứ, chỉ cần nghe và hiểu.”
Cô im lặng. Trong khoảng im lặng ấy, Vy nghe được điều gì đó quen thuộc: nỗi cô đơn.
Không hiểu sao, cô muốn ở lại trong cuộc nói chuyện này lâu hơn.
“Vậy anh kể đi,” cô nói khẽ. “Vì sao anh không ngủ được?”
Đầu dây bên kia là một hơi thở dài.
“Tôi từng hứa với ai đó rằng, mỗi tối trước khi ngủ, tôi sẽ nói chuyện với cô ấy. Nhưng cô ấy đã rời đi. Và tôi vẫn giữ thói quen… cầm điện thoại, bấm số, chỉ là giờ chẳng ai nghe nữa.”
Vy khẽ siết chăn, tim cô nhói lên như ai bóp nhẹ.
“Anh vẫn gọi số đó?”
“Đôi khi,” anh nói, “cho đến khi em nhấc máy đêm qua.”
Câu nói khiến không khí bỗng chậm lại. Vy không biết nên nói gì — chỉ nghe thấy tiếng mưa lác đác bên ngoài cửa sổ.
“Có lẽ tôi đã cắt ngang một nỗi nhớ,” cô nói nhỏ.
“Không đâu,” anh cười khẽ. “Có thể em đã cứu một người khỏi im lặng.”
Vy im lặng, rồi đổi chủ đề để xoa dịu cảm xúc.
“Thế anh làm nghề gì? Giọng anh nghe như giáo viên hay phát thanh viên vậy.”
“Phát thanh viên à?” Anh bật cười. “Tôi là kỹ sư điện tử. Còn em?”
“Thiết kế đồ họa. Làm việc với màu sắc cả ngày, nên tôi quen nhìn màn hình sáng đến khuya.”
“Có lẽ vì thế mà em hợp với ban đêm,” anh nói. “Người ta thường nói, những ai yêu màu sắc đều có trái tim nhạy cảm.”
“Anh biết nói chuyện thật,” cô bật cười, “đừng có mà tán tôi đấy.”
“Không dám,” anh đáp nhanh, nhưng trong giọng có chút tinh nghịch. “Chỉ là... nếu có thể khiến em cười giữa đêm, thì chắc tôi đã không gọi nhầm vô ích.”
Vy nghe tim mình đập nhanh hơn.
“Anh biết không, thật lạ là tôi thấy dễ nói chuyện với anh hơn cả những người quen lâu năm.”
“Vì tôi không biết quá khứ của em,” anh nói nhẹ. “Và em cũng không cần phải giấu gì cả.”
Vy im lặng, nghĩ về điều đó. Có lẽ đúng thật — đôi khi, người xa lạ lại khiến ta dễ thành thật nhất.
“Vậy...” Vy hỏi, “nếu một ngày tôi không bắt máy nữa thì sao?”
Anh ngập ngừng, rồi đáp, giọng chậm và sâu:
“Thì tôi vẫn sẽ gọi. Biết đâu, một ai đó khác sẽ nghe. Và câu chuyện lại bắt đầu theo một cách khác.”
“Anh đúng là lãng mạn đến kỳ lạ.”
“Không, chỉ là tôi tin mọi cuộc gặp đều có lý do.”
Đồng hồ chỉ 0h57. Cả hai vẫn chưa muốn dừng.
Vy chống cằm, mỉm cười:
“Thôi được, hôm nay cho anh thêm năm mươi bảy phút đấy.”
“Vậy em nợ tôi năm mươi bảy phút hạnh phúc.”
Vy bật cười thành tiếng. “Anh đúng là chuyên gia lời có cánh.”
“Tôi không giỏi trong đời thật,” anh nói nhỏ. “Nhưng với em, mọi lời đều trở nên dễ dàng.”
Khoảnh khắc đó, Vy bỗng thấy tim mình ấm lên — không phải vì ai đó đang cố gắng chinh phục, mà vì có người thật sự lắng nghe.
Khi cô định nói gì đó, anh lên tiếng trước:
“Vy này, nếu một ngày ta gặp nhau ngoài đời, em có muốn nhận ra tôi không?”
Cô khựng lại. “Anh muốn tôi nhận ra sao?”
Anh im lặng một lúc, rồi nói khẽ:
“Có lẽ là không. Vì tôi sợ, khi ta nhìn thấy nhau, điều kỳ diệu này sẽ tan biến.”
Vy không trả lời. Cô chỉ nghe tiếng tim mình đập nhanh, xen giữa nhịp thở của anh qua đầu dây.
Khi cuộc gọi kết thúc, cô nằm lặng nhìn trần nhà.
Một nụ cười nhẹ hiện trên môi — thứ cảm giác kỳ lạ mà đã lâu cô không có: được hiểu, dù chỉ qua giọng nói trong bóng tối.