định mệnh trong đêm mưa

Chương 1: Lần đầu gặp gỡ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cơn mưa đầu hạ bất chợt trút xuống khi bầu trời còn đang trong xanh. Hàng cây phượng đỏ rực ven con đường nhỏ nghiêng ngả trong làn nước trắng xoá, từng cánh hoa rơi rụng, loang lổ trên nền sân trường loang lổ vũng nước.

An Nhiên vội vã ôm chặt tập vở vào ngực, chạy tìm chỗ trú. Chiếc ô duy nhất đã bỏ quên ở nhà, mà cơn mưa lại nặng hạt đến mức chỉ một thoáng thôi cũng đủ để ướt sũng từ đầu đến chân. Cô vội nép vào mái hiên cũ kỹ trước thư viện, vừa thở vừa đưa tay vuốt mấy sợi tóc ướt bết vào má.

“Lại cũng không mang ô à?” Một giọng nói vang lên, xen lẫn chút chế giễu.

An Nhiên ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt quen mà lạ. Cậu con trai cao gầy đứng dưới tán cây sưa, áo sơ mi trắng hơi dính mưa càng làm nổi bật dáng vẻ phóng khoáng. Minh Hạo – cái tên không xa lạ trong trường. Anh vốn nổi tiếng vì sự bất cần, ngông cuồng, chẳng mấy khi để tâm đến kỷ luật, nhưng lại có một sức hút khiến người khác khó mà rời mắt.

“Ừm… tớ quên mất.” An Nhiên lí nhí đáp, ánh mắt vội lảng đi.

Anh nhếch môi cười, nửa như châm chọc, nửa như thích thú: “Cậu lúc nào cũng thế, ngoan ngoãn, nhưng lơ đãng dễ quên. May mà trời chỉ mưa, chứ tuyết chắc cậu cũng không chuẩn bị nổi.”

Câu nói làm cô hơi đỏ mặt, không biết nên trả lời ra sao. Trong cái lạnh của cơn mưa bất chợt, giọng cười của anh lại vang lên ấm áp lạ thường.

Minh Hạo không vào ngay, mà đứng dựa lưng vào cột hiên, đôi mắt đen sâu thẳm dõi theo cơn mưa rơi lộp bộp xuống bậc thềm. Một khoảnh khắc yên lặng kéo dài, chỉ còn tiếng gió thổi qua tán cây và tiếng mưa đập xuống mái ngói xưa cũ.

“Có muốn đi cùng không?” Anh bất ngờ chìa chiếc áo khoác trên tay ra, che lên đầu cô như một tấm lá chắn tạm bợ.

An Nhiên ngỡ ngàng, ngẩng mặt nhìn anh. Ánh mắt ấy – không hẳn dịu dàng, cũng chẳng hẳn lạnh lùng – nhưng lại khiến trái tim cô đập nhanh hơn thường lệ.

“Đi đâu?”

“Ra cổng. Mưa này mà đứng chờ đến khi tạnh chắc tối mất.” Anh nói dứt khoát, bàn tay nắm nhẹ cổ tay cô, kéo đi giữa màn mưa trắng xoá.

Hơi ấm từ bàn tay ấy truyền sang, làm tim An Nhiên run rẩy. Cô không hiểu vì sao, trong khoảnh khắc ấy, mình lại chẳng hề phản kháng. Bên cạnh một Minh Hạo ngông cuồng, bất cần, An Nhiên bỗng thấy mình nhỏ bé, nhưng cũng an toàn đến lạ.

Con đường trước mặt loang lổ vệt nước, cánh hoa phượng đỏ rơi vương vãi. Hai bóng hình lẫn vào màn mưa, để lại phía sau là dư âm của buổi gặp gỡ đầu tiên – giản đơn, bất chợt, nhưng lại khắc sâu trong ký ức.

Có lẽ chính từ giây phút đó, định mệnh đã khẽ cất một nốt nhạc đầu tiên cho bản tình ca của họ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×