Sáng hôm sau, sân trường ngập nắng sau cơn mưa đêm qua. Tiếng ve kêu rộn ràng, hương hoa phượng thoang thoảng trong gió. Hành lang lớp học náo nhiệt tiếng cười nói, từng tốp học sinh tụ tập chuẩn bị cho kỳ thi cuối năm.
An Nhiên ngồi ngay ngắn ở bàn đầu, đôi mắt chăm chú nhìn vào quyển sách Toán. Mái tóc đen dài được buộc gọn sau gáy, vài sợi buông nhẹ trước trán, làm gương mặt càng thêm dịu dàng. Ở lớp, cô nổi tiếng là học trò gương mẫu: học lực xuất sắc, lễ phép với thầy cô, hòa nhã với bạn bè.
“An Nhiên, cậu cho tớ mượn vở ghi được không?” Một bạn nữ ghé sang, nở nụ cười ngại ngùng.
“Ừ, cậu cứ lấy đi, nhớ trả tớ trước giờ ra chơi nhé.” Cô đáp bằng giọng nhỏ nhẹ, đưa quyển vở được bọc cẩn thận ra.
Đó không phải lần đầu. Hầu như ngày nào cũng có ai đó mượn vở, nhờ giảng lại bài tập khó hay hỏi han vài câu. An Nhiên chưa từng từ chối, càng chưa bao giờ tỏ vẻ khó chịu. Nhờ sự dịu dàng ấy, cô luôn được mọi người yêu mến, xem như chỗ dựa đáng tin cậy.
Thầy giáo chủ nhiệm từng nói: “Trong lớp, nếu ai cần một người để làm gương, thì chính là An Nhiên.” Câu nói khiến cô ngượng ngùng, nhưng bạn bè đều gật gù đồng ý.
Thế nhưng, sự ngoan hiền ấy cũng khiến An Nhiên có chút lạc lõng. Cô ít khi tham gia những trò nghịch ngợm cùng bạn bè, ít khi nói to hay cười lớn. Nhiều lúc, giữa đám đông ồn ào, cô chỉ lặng lẽ ngồi một góc, mỉm cười nhìn mọi người vui vẻ.
Trưa hôm đó, trời lại đổ nắng gay gắt. An Nhiên đang thu dọn sách vở thì nghe tiếng ồn ào ngoài hành lang. Một nhóm học sinh kéo nhau chạy, tiếng cười đùa xen lẫn vài lời trêu chọc. Giữa đám đông, Minh Hạo bước ra, áo sơ mi buông lỏng vài khuy, dáng vẻ bất cần như thể chẳng gì liên quan đến mình.
Ánh mắt anh lướt qua lớp, rồi bất chợt dừng lại ở bàn đầu. An Nhiên thoáng sững người, vội cúi xuống, giả vờ sắp xếp lại tập sách. Cô không muốn nhớ lại cơn mưa tối qua, càng không muốn ánh mắt ấy khiến trái tim mình lỡ một nhịp nữa.
Một bạn gái ngồi cạnh thì thầm: “Cậu biết không, Minh Hạo nổi tiếng là con trai ngông cuồng nhất khối đấy. Hình như cậu ta chẳng coi ai ra gì cả.”
An Nhiên mím môi, không đáp. Trong lòng cô, hình ảnh Minh Hạo không chỉ có sự bất cần. Cô nhớ rõ khoảnh khắc anh che áo khoác cho mình dưới mưa, bàn tay anh siết lấy cổ tay cô, ấm áp đến lạ thường.
Cô gái ngoan hiền như An Nhiên chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện dính dáng đến một người nổi loạn như Minh Hạo. Nhưng định mệnh vốn chẳng bao giờ nghe theo lý trí.
Bên ngoài cửa sổ, gió khẽ thổi qua, mang theo mùi hương hoa sưa nhè nhẹ. Trong ánh nắng vàng, đôi mắt An Nhiên sáng lên, long lanh như một mặt hồ tĩnh lặng – yên bình, dịu dàng, nhưng cũng dễ lay động trước một hòn sỏi nhỏ ném xuống.
Và hòn sỏi ấy, cô biết, đã lặng lẽ rơi xuống từ đêm mưa đầu hạ hôm nào.