Những ngày sau cuộc cãi vã, An Nhiên và Minh Hạo tránh mặt nhau. Sân trường vốn ồn ào, nhưng trong mắt họ chỉ toàn khoảng trống lạnh lẽo. Mỗi lần vô tình chạm ánh nhìn, cả hai đều vội quay đi, như thể một sợi dây vô hình đã bị cắt đứt.
Rồi tin tức đến, như nhát dao cuối cùng: Gia đình Minh Hạo quyết định cho anh lên thành phố học trước năm cuối, với lý do “môi trường ở đây không còn phù hợp”. Ai cũng hiểu, đó là cách gia đình anh tách anh khỏi An Nhiên.
Khi nghe bạn bè bàn tán, An Nhiên lặng người. Quyển vở trên tay rơi xuống, trang giấy bay lật phật. Cô biết, giây phút chia xa mà cô từng sợ nhất, cuối cùng cũng đến.
Chiều cuối cùng trước ngày Hạo đi, anh đứng chờ cô ở bờ sông quen thuộc. Vầng trăng vừa nhú lên, sáng vằng vặc, giống hệt đêm họ từng hẹn ước. Nhưng không còn nụ cười vô tư nào nữa, chỉ còn hai trái tim nặng trĩu.
An Nhiên bước đến, gương mặt tái nhợt. Cô muốn nói rất nhiều, nhưng môi lại run run chẳng thốt ra lời. Minh Hạo nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm như chất chứa ngàn nỗi niềm.
“Ngày mai tớ đi rồi.” – Anh mở lời, giọng trầm khàn.
“Ừ…” – Cô khẽ đáp, giọt nước mắt trực trào nơi khóe mắt.
“An Nhiên, tớ không muốn đi. Nhưng… cậu biết đấy, tớ chẳng có quyền lựa chọn.”
Cô cắn môi, từng từ bật ra trong nghẹn ngào:
“Có lẽ… rời xa lại tốt. Ở bên nhau, chúng ta chỉ khiến nhau thêm tổn thương.”
“Không! Đừng nói vậy.” – Minh Hạo bước tới, nắm chặt tay cô. – “Tớ chưa từng hối hận vì đã gặp cậu. Lời hứa dưới trăng, tớ vẫn nhớ rõ. Chỉ cần cậu tin, tớ sẽ quay về.”
Nước mắt rơi lã chã trên má An Nhiên. Cô muốn gật đầu, muốn tin, nhưng trong lòng là cả ngọn núi hoài nghi và sợ hãi. Khoảng cách gia đình, những hiểu lầm, ánh mắt lạnh lùng của mẹ anh… tất cả như sợi xích kéo cô lại.
Cô rút tay ra, khẽ lắc đầu:
“Hạo, đừng níu kéo nữa. Chúng ta… dừng lại đi.”
Khoảnh khắc ấy, trái tim Minh Hạo như bị xé toạc. Anh nhìn cô thật lâu, ánh mắt tràn đầy đau đớn và bất lực. Nhưng rồi, thay vì gào thét, anh chỉ mỉm cười, nụ cười chua chát nhất trong đời.
“Được. Nếu đó là điều cậu muốn…”
Anh xoay lưng bước đi, bóng dáng dần chìm trong màn đêm. An Nhiên quỵ xuống bãi cỏ, òa khóc nức nở. Vầng trăng sáng trên cao chứng kiến, nhưng chẳng thể xóa nhòa vết thương trong lòng hai người.
Đêm đó, một tình yêu đẹp của tuổi trẻ đã khép lại bằng chia ly định mệnh. Cả Minh Hạo và An Nhiên đều mang theo vết thương lòng – những vết thương sẽ theo họ suốt nhiều năm, cho đến ngày định mệnh đưa họ gặp lại.