Những ngày sau đó, khoảng cách giữa Minh Hạo và An Nhiên dần lớn hơn. Cô cố gắng giữ sự tự nhiên, nhưng mỗi lần nhìn vào ánh mắt lo lắng của anh, trong lòng lại trào lên mặc cảm và bất an.
Rồi một buổi chiều, tin đồn lan khắp trường: “Minh Hạo và tiểu thư nhà chủ tịch huyện có quan hệ gì đó.”
Cái tên được nhắc đi nhắc lại – Thu Hà, cô gái xinh đẹp, con nhà giàu, thường xuyên xuất hiện bên Hạo.
An Nhiên ban đầu không tin. Nhưng ngày hôm ấy, khi đi ngang sân bóng, cô bắt gặp cảnh tượng như nhát dao đâm thẳng vào tim: Minh Hạo đang đưa tay che nắng cho Thu Hà, còn cô gái thì cười rạng rỡ, tay khẽ nắm lấy tay anh.
Trái tim An Nhiên run lên, hơi thở nghẹn lại. Cô quay người bỏ đi, nhưng tiếng cười đùa phía sau như đuổi theo dai dẳng.
Tối hôm đó, Minh Hạo tìm đến. Anh gõ cửa sổ phòng cô, vẫn là dáng vẻ tự tin:
“Ra ngoài đi, tớ muốn nói chuyện.”
An Nhiên mở cửa, nhưng ánh mắt lạnh lùng chưa từng có.
“Cậu còn gì để nói nữa sao?”
Anh thoáng sững, rồi bật cười: “Đừng nói cậu cũng tin mấy lời nhảm nhí kia.”
“Nhảm nhí?” – Giọng cô run run. – “Tớ tận mắt thấy cậu và Thu Hà… Cậu còn định chối sao?”
Hạo nhíu mày, ánh mắt sắc lại: “Cậu nhìn một lần mà kết luận được hết sao? Cậu không tin tớ đến thế à?”
An Nhiên cắn môi, giọt nước mắt lăn dài. “Không phải là tớ không tin, mà là… tớ nhận ra cậu và tớ vốn dĩ không cùng một thế giới. Người bên cạnh cậu phải là những người như Thu Hà, chứ không phải là một An Nhiên tầm thường.”
“An Nhiên!” – Minh Hạo gắt lên, nắm chặt vai cô. – “Trong mắt tớ, cậu không hề tầm thường. Sao cậu không hiểu?”
Nhưng cô gạt tay anh ra, lùi lại, đôi mắt ướt át:
“Cậu có hiểu cảm giác đứng trước mẹ cậu, trước những lời bàn tán của mọi người, nó khó chịu thế nào không? Giờ lại thêm chuyện này… Tớ thật sự mệt mỏi rồi.”
Câu nói ấy như một nhát dao xoáy sâu vào lòng Hạo. Anh đứng lặng, bàn tay buông thõng. Lần đầu tiên, sự ngạo nghễ biến mất, chỉ còn lại bóng dáng một chàng trai bất lực.
“Vậy là… cậu chọn tin vào những gì cậu thấy, chứ không tin tớ.” – Giọng anh trầm xuống, khàn khàn.
An Nhiên quay mặt đi, không trả lời.
Khoảnh khắc ấy, bầu không khí đặc quánh, chỉ còn lại tiếng gió đêm rít qua khe cửa. Minh Hạo nhìn cô thật lâu, đôi mắt rực lửa bỗng tối sầm, rồi anh xoay người bỏ đi, bóng lưng kiêu ngạo nhưng cô độc vô cùng.
Cửa sổ khép lại, An Nhiên gục xuống bàn, nức nở. Cô biết mình đã làm anh tổn thương, nhưng trái tim yếu mềm không chịu nổi thêm bất kỳ vết dao nào nữa.
Đêm hôm đó, cả hai đều mất ngủ. Một người giằng xé giữa kiêu ngạo và đau đớn, một người gục ngã trong nước mắt và mặc cảm. Lời hứa dưới ánh trăng bỗng chốc như mây khói, để lại khoảng trống lạnh lẽo trong lòng họ.
Và từ khoảnh khắc ấy, tình cảm đẹp đẽ đã xuất hiện một vết nứt khó lành.