Buổi sáng trở lại với không khí căng thẳng quen thuộc. Linh xuống nhà, thấy Huy đã ngồi sẵn ở bàn ăn, bộ vest đen được là phẳng phiu, hoàn toàn đối lập với hình ảnh trần trụi và mãnh liệt của đêm qua.
Hắn ta ngước lên, ánh mắt lướt qua cô, đánh giá. Linh mặc một chiếc váy lụa đơn giản, cố giữ vẻ ngoài bình thản nhất.
"Ngồi đi," Huy ra lệnh. "Chúng ta cần thảo luận về kết quả của thử thách đêm qua."
Linh ngồi đối diện hắn. Cô tự tin rằng mình đã thành công. Cô đã quyến rũ hắn, đã khiến hắn mất kiểm soát, và quan trọng nhất, cô đã chủ động tham gia.
"Tôi nghĩ, tôi đã vượt qua thử thách," Linh nói, giọng cô cứng rắn. "Tôi đã làm anh say mê, và tôi đã khiến anh... khao khát."
Huy nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt hắn đầy vẻ chế giễu. "Về mặt kỹ thuật, cô đã làm rất tốt. Thật sự rất tốt. Cô có một bản năng tuyệt vời, Linh. Cô học rất nhanh."
Linh cảm thấy một chút nhẹ nhõm, nhưng vẫn cảnh giác.
"Nhưng," Huy nói, kéo dài từ đó, khiến tim Linh hẫng đi một nhịp. "Cô đã thua cuộc."
Linh cau mày. "Thua cuộc? Tại sao? Tôi đã làm mọi thứ anh yêu cầu."
Huy đặt tách cà phê xuống, tạo ra một tiếng động nhỏ nhưng sắc lạnh. "Yêu cầu của tôi là: 'Cô phải quyến rũ tôi, cho đến khi tôi không thể chịu nổi nữa.' Cô nhớ chứ?"
Linh gật đầu.
"Và cô đã làm rất tốt, cho đến phút cuối cùng," Huy nói, ánh mắt hắn sáng lên với một vẻ nguy hiểm. "Cô đã chủ động, đã khao khát, đã khiến tôi mất kiểm soát. Nhưng khi mọi thứ lên đến đỉnh điểm, cô đã hét lên tên tôi, Linh. Cô đã gọi tên tôi, không phải vì đam mê, mà là vì sự sợ hãi và bất lực."
Linh bàng hoàng. Cô nhớ lại khoảnh khắc đó, một khoảnh khắc cô đã quên mất mọi thứ, mọi hợp đồng, mọi sự thù hận, chỉ còn lại sự giao thoa của cảm xúc mạnh mẽ.
"Cô đã gọi tên tôi với sự phục tùng hoàn toàn, đúng. Nhưng không phải với sự tự nguyện. Cô đã hét lên, như một lời đầu hàng, chứ không phải một lời mời gọi," Huy tiếp tục, giọng hắn đầy quyền uy. "Cô đã thua ở một chi tiết nhỏ: Cô đã cho phép mình quên mất vai diễn, nhưng cô không cho phép mình tận hưởng sự phục tùng đó một cách tự nhiên nhất."
"Anh..." Linh không nói nên lời. Hắn không chỉ nhìn thấy hành động của cô, mà còn đọc được cả cảm xúc sâu thẳm nhất của cô.
"Thua là thua," Huy dứt khoát. "Và hình phạt thì không thể tránh khỏi. Cô đã chứng minh rằng cô có thể quyến rũ, nhưng cô vẫn cần được dạy cách tận hưởng sự kiểm soát."
Huy lấy ra một chiếc hộp nhung nhỏ, đẩy nó về phía Linh. Linh mở ra. Bên trong là một chiếc dây chuyền bạc mảnh, với một chiếc chìa khóa nhỏ xíu, được điêu khắc tinh xảo.
"Đây là hình phạt của cô, Linh. Chiếc Chìa Khóa Phục Tùng."
"Nó có ý nghĩa gì?" Linh hỏi, nhìn vào chiếc chìa khóa nhỏ bé.
"Nó là một lời nhắc nhở," Huy nói. "Từ giờ, cô phải đeo nó. Và mỗi khi tôi yêu cầu, cô phải chạm vào nó. Đó là một mật mã giữa chúng ta, một lời nhắc nhở về sự thua cuộc của cô."
Huy đứng dậy, đi vòng qua bàn, đứng sau lưng Linh. Hắn ta tự tay đeo chiếc dây chuyền vào cổ cô. Cái chạm của hắn khiến cô rùng mình.
"Và đây là điều khoản đặc biệt của hình phạt này," Huy ghé sát tai cô, giọng hắn trầm ấm và nguy hiểm. "Từ giờ cho đến khi tôi quyết định, cô không được phép ngủ một mình. Cô sẽ ngủ trong phòng của tôi. Cô có thể nằm trên giường hoặc dưới sàn, tùy cô chọn. Nhưng cô phải ở trong phòng tôi, để tôi có thể kiểm soát cô bất cứ lúc nào."
Linh quay lại nhìn hắn, kinh ngạc. "Cái gì? Anh không thể làm vậy! Đó không phải là một điều khoản hợp lý!"
"Đó là hình phạt, Linh," Huy đáp, ánh mắt hắn đầy thách thức. "Sự phục tùng không phải lúc nào cũng ngọt ngào. Lần này, nó sẽ là sự kiểm soát toàn diện. Tôi muốn cô phải học cách sống dưới sự chiếm hữu của tôi, ngay cả khi cô không hề muốn."
"Tôi sẽ không làm vậy!" Linh phản đối.
Huy mỉm cười. "Cô có muốn tôi hủy bỏ hợp đồng và để cha cô phải đối mặt với gã cho vay nặng lãi không? Cô có muốn mọi người biết sự thật về cuộc hôn nhân giả này không?"
Linh cắn chặt môi, sự giằng xé hiện rõ trên khuôn mặt. Cô không thể chấp nhận, nhưng cô không thể từ chối. Cha cô, hợp đồng, tất cả đều đang trói buộc cô.
"Được rồi," Linh nghiến răng. "Tôi chấp nhận. Nhưng tôi sẽ không bao giờ ngủ chung giường với anh."
"Cô có quyền lựa chọn," Huy nói, chiến thắng hoàn toàn. "Nhưng cô phải nhớ, Linh. Khi cô đã nằm trong phòng tôi, cô đã nằm trong tầm kiểm soát của tôi. Và tôi có thể đưa ra yêu cầu bất cứ lúc nào."
Huy cúi xuống, hôn nhẹ lên chiếc chìa khóa trên cổ cô. "Chào mừng đến với cuộc sống mới, Linh. Nơi cô phải phục tùng, ngay cả trong giấc ngủ."
Linh đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Huy. Cô biết, cuộc chiến này không còn là về tiền bạc hay hợp đồng, mà là về sự tự do của chính cô. Cô phải tìm ra bí mật của Huy, hoặc cô sẽ mãi mãi là tù nhân trong trò chơi của hắn.