định mệnh trong trò chơi hôn nhân

Chương 9: THỬ THÁCH THỨ HAI - VŨ ĐIỆU CỦA CÁM DỖ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiếc xe dừng lại trước dinh thự, và Linh bước ra với cảm giác mệt mỏi cùng cực. Vở kịch hoàn hảo đã kết thúc, và giờ là lúc cô phải đối mặt với hậu quả. Huy không nói một lời trên đường về. Sự im lặng của hắn còn đáng sợ hơn bất kỳ lời đe dọa nào.

Khi họ bước vào phòng ngủ, Huy lập tức đóng sầm cửa lại. Hắn không vội vã. Hắn từ từ tháo chiếc cà vạt, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô. Linh cảm thấy một sự căng thẳng đến nghẹt thở.

"Thưởng cho cô vì đã diễn tốt," Huy nói, nụ cười nhếch mép. Hắn tiến lại gần cô, nhẹ nhàng tháo chiếc vòng cổ kim cương ra. Cái chạm của hắn vẫn đầy tính chiếm hữu, nhưng không còn lạnh lùng như lúc chiều.

"Hình phạt," hắn tiếp tục, giọng trầm ấm hơn. "Vì cô đã không hoàn toàn tự nguyện. Cô vẫn còn do dự, Linh. Và sự do dự đó có thể gây nguy hiểm cho chúng ta."

Hắn đưa tay lên, vuốt nhẹ má cô. "Đêm nay, cô sẽ phải chứng minh sự phục tùng của mình không chỉ bằng hành động, mà bằng cả sự khao khát."

Linh cứng đờ người. "Tôi không thể."

"Cô có thể," Huy nói, ánh mắt hắn đầy vẻ thách thức. "Tôi sẽ dạy cô cách. Yêu cầu của tôi rất đơn giản. Cô phải làm cho tôi say mê. Cô phải quyến rũ tôi, cho đến khi tôi không thể chịu nổi nữa."

Linh cảm thấy bối rối. Cô không biết cách. Cô chưa từng làm điều đó với bất kỳ ai, kể cả với Khải.

"Tôi không biết phải làm gì," Linh thì thầm.

"Vậy tôi sẽ giúp cô," Huy nói. "Đây là thử thách của cô, Linh. Tôi sẽ cho cô một gợi ý: hãy bắt đầu từ chiếc áo khoác của tôi."

Huy đưa tay chỉ vào chiếc áo khoác vest của hắn. Ánh mắt hắn đầy vẻ mong chờ. Linh hít một hơi sâu. Cô biết, đây không phải là một trò đùa. Hắn muốn cô phải chủ động, phải bước vào trò chơi này bằng chính mong muốn của cô.

Linh đưa tay lên, run rẩy cởi cúc áo khoác của hắn. Ngón tay cô chạm vào ngực hắn, nơi cô cảm nhận được nhịp tim đang đập mạnh. Huy nhắm mắt lại, thưởng thức từng cái chạm của cô.

"Tốt," hắn nói. "Tiếp tục đi."

Linh cởi chiếc áo khoác, rồi đến chiếc áo sơ mi. Mỗi lần cô chạm vào cơ thể hắn, cô đều cảm thấy một luồng điện chạy qua. Hắn có một cơ thể hoàn hảo, rắn chắc. Sự quyến rũ của hắn không đến từ sự hung bạo, mà từ sự điềm tĩnh và quyền lực.

Khi hắn ta hoàn toàn trần trụi, hắn nắm lấy tay cô, đặt lên ngực hắn. "Cảm nhận đi, Linh. Cảm nhận nhịp tim của tôi. Cô có thấy nó đập mạnh hơn không? Đó là vì cô. Đó là vì sự quyến rũ của cô."

Hắn cúi xuống, hôn lên môi cô, một nụ hôn nồng cháy và đầy đam mê. Lần này, Linh không chống cự. Cô đáp lại. Cô đã bị cuốn vào trò chơi này, và cô không thể thoát ra.

Huy nâng cô lên, đặt cô lên giường. Hắn nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ chiến thắng. Hắn đã biến cô từ một con mồi chống cự thành một kẻ đồng lõa. Hắn đã thành công trong việc khơi gợi sự khao khát trong cô.

"Cô đang làm rất tốt, Linh," hắn thì thầm, nụ cười đầy vẻ ma mị. "Cô không cần phải ép buộc mình. Hãy để bản năng dẫn lối."

Đêm đó, Linh đã thực hiện một "vũ điệu" đầy cám dỗ. Cô không còn là một tù nhân, mà là một kẻ quyến rũ. Cô khám phá cơ thể Huy, khám phá chính những khao khát của mình. Huy cũng đáp lại, không còn là sự trừng phạt, mà là sự hòa hợp đầy nồng cháy.

Sáng hôm sau, Linh tỉnh dậy với một cảm giác khác lạ. Vẫn là sự đau nhức, nhưng xen lẫn vào đó là sự trống rỗng và một nỗi sợ hãi mới. Cô sợ hãi không phải vì bị Huy kiểm soát, mà vì cô nhận ra rằng, cô đang dần chấp nhận trò chơi này. Cô sợ hãi vì cô đã tìm thấy sự thỏa mãn trong sự quy phục.

Cô nhìn sang bên cạnh. Giường trống rỗng. Huy đã rời đi từ lúc nào. Hắn ta luôn như vậy. Sau mỗi đêm cuồng nhiệt, hắn lại trở về với vỏ bọc lạnh lùng của mình, như một lời nhắc nhở rằng mọi thứ chỉ là một trò chơi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×