định mệnh trong trò chơi hôn nhân

Chương 4: THỬ THÁCH ĐẦU TIÊN


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ba ngày. Linh chỉ có ba ngày để tìm hiểu về Trần Đình Huy, người đàn ông bí ẩn và nguy hiểm nhất mà cô từng gặp. Cô biết, thất bại đồng nghĩa với việc cô sẽ phải phục tùng hắn, và cô không hề muốn nếm trải "hình phạt" đó.

Sáng hôm sau, Linh quyết định bắt đầu điều tra. Cô tìm đến Bà Mai, người quản gia, với vẻ mặt thân thiện nhất có thể.

"Bà Mai à," Linh nói khi thấy bà đang sắp xếp hoa trong phòng khách. "Tôi mới về đây, mọi thứ đều lạ lẫm. Bà có thể kể cho tôi nghe về cuộc sống hàng ngày của Huy được không? Chuyện riêng tư ấy."

Bà Mai mỉm cười hiền hậu, nhưng ánh mắt bà lại thoáng chút dè dặt. "Cô chủ, tôi chỉ là người hầu. Tôi không được phép tiết lộ chuyện riêng tư của ông chủ. Đó là quy tắc."

"Tôi hiểu," Linh thất vọng, nhưng cô không bỏ cuộc. "Vậy, những thói quen thì sao? Anh ấy thường làm gì vào buổi tối? Hay anh ấy ghét điều gì nhất?"

"Ông chủ là một người rất kín đáo," Bà Mai hạ giọng. "Nhưng... ông ấy rất thích sự im lặng. Ông ấy ghét bị làm phiền trong phòng làm việc. Và, ông ấy rất ít khi ăn đồ ngọt, trừ một loại bánh dâu tây đặc biệt, chỉ ăn khi tâm trạng thật sự tốt."

Linh ghi nhớ. Một miếng ghép nhỏ bé nhưng quý giá.

Linh dành cả ngày để quan sát Huy từ xa. Hắn làm việc không ngừng nghỉ trong phòng làm việc ở tầng một. Cánh cửa luôn đóng kín. Linh thử đi ngang qua, cố nghe lén, nhưng không có âm thanh gì lọt ra ngoài. Hắn làm việc với thái độ chuyên nghiệp, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Đến tối, khi Huy đang ngồi trong thư viện đọc sách, Linh quyết định thử một chiến thuật khác: tiếp cận trực tiếp.

"Anh Huy," Linh bước vào, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh. "Anh có vẻ rất thích đọc sách về lịch sử chiến tranh. Anh có thể nói cho tôi nghe về cuốn sách này được không?"

Huy ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng như băng. "Cô đang cố gắng hoàn thành thử thách sao?"

"Tất nhiên rồi," Linh đáp thẳng thắn. "Tôi không muốn bị phạt."

"Đáng tiếc, tôi không thích bị làm phiền khi đang đọc. Và, việc tôi thích đọc gì không phải là thứ cô cần biết. Cô cần biết về tôi, không phải về những cuốn sách." Hắn đóng sầm cuốn sách lại, âm thanh vang vọng trong căn phòng rộng.

Huy đứng dậy, tiến lại gần Linh. Khoảng cách giữa họ gần đến mức Linh có thể ngửi thấy mùi hương gỗ đàn hương và bạc hà lạnh lùng từ cơ thể hắn.

"Cô chỉ còn hai ngày. Và đến giờ, cô chỉ biết tôi không thích đồ ngọt, trừ một loại bánh dâu tây. Đó là thông tin ai cũng có thể biết. Cô phải đi sâu hơn, Linh. Cô phải tìm ra một bí mật. Nếu cô không thể tìm ra, thì cô không xứng đáng làm vợ tôi, ngay cả là vợ giả."

Lời nói của Huy như một thách thức lớn. Linh biết, để tìm ra bí mật của một người đàn ông như Huy không hề dễ dàng.

Vào đêm thứ ba, Linh tuyệt vọng. Cô đã lục tung mọi trang báo về Huy, mọi hồ sơ công ty, nhưng tất cả đều chỉ là những thông tin công khai về một doanh nhân thành đạt, không có góc khuất.

Đúng 11 giờ đêm, Huy đứng trước cửa phòng Linh.

"Hết giờ rồi," hắn nói, ánh mắt sắc như dao. "Cô đã tìm ra được gì?"

Linh nuốt nước bọt. "Anh... anh rất thích sự kiểm soát, anh ghét bị thất bại, và..."

Huy lắc đầu, cắt ngang lời cô. "Đó là điều hiển nhiên với bất kỳ doanh nhân thành công nào. Cô không tìm ra bí mật nào cả, Linh. Cô đã thua cược rồi."

Linh cảm thấy một sự thất bại cay đắng. "Vậy, hình phạt là gì?"

Huy cười nhếch mép, bước vào phòng và đóng sầm cửa lại. Hắn ta tiến lại gần, vẻ mặt hằn học nhưng đầy vẻ háo hức săn mồi.

"Hình phạt là Phục Tùng. Cô phải làm theo mọi yêu cầu của tôi, đêm nay. Tôi đã nói, mức độ phục tùng sẽ tùy thuộc vào mức độ vi phạm." Huy nhìn cô, ánh mắt lướt từ đầu đến chân.

"Mức độ vi phạm của cô rất lớn," hắn thì thầm, giọng khàn đặc. "Cô đã đánh giá thấp tôi. Và bây giờ, cô sẽ trả giá."

Huy đưa tay, chậm rãi tháo chiếc cà vạt ra. Ánh mắt hắn không rời khỏi cô một giây nào, tạo ra một không khí căng thẳng đến nghẹt thở.

"Yêu cầu đầu tiên của tôi, Linh," hắn nói, giọng hắn trầm ấm và uy quyền. "Cởi hết quần áo của cô ra. Tôi muốn nhìn thấy người vợ của tôi hoàn toàn phục tùng."

Linh cứng đờ người. Cô không thể tin rằng mọi chuyện lại diễn ra nhanh đến vậy. Cảm giác sợ hãi xen lẫn sự tò mò, sự phẫn nộ xen lẫn sự kích thích. Cô cắn chặt môi, nhìn Huy bằng ánh mắt thách thức cuối cùng.

"Anh không có quyền ép buộc tôi," cô rít lên.

Huy bước thêm một bước, khoảng cách giữa họ chỉ còn vài cm. "Tôi có. Cô đã ký. Giờ, cô phải lựa chọn: Tự nguyện phục tùng hay để tôi tự tay trừng phạt?"

Hắn đưa tay, chậm rãi vuốt ve gò má cô, ngón cái hắn nhẹ nhàng lướt qua môi cô. "Hãy ngoan ngoãn đi, Linh. Đêm nay, cô thuộc về tôi."

Linh nhắm mắt lại. Cô biết, cô không thể thắng được ván cờ này. Cha cô đang được an toàn. Cô phải hy sinh. Cô chậm rãi đưa tay lên, bắt đầu cởi từng nút áo của mình, ánh mắt vẫn không rời khỏi Huy. Hắn ta đứng đó, nhìn cô bằng ánh mắt chiếm hữu, sự chiến thắng và dục vọng hiện rõ trong đôi mắt đen sâu thẳm.

Đêm đó, cuộc hôn nhân giả của họ đã vượt qua mọi ranh giới của một hợp đồng, tiến vào lãnh địa của bản năng và sự phục tùng nồng cháy.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×