Ánh đèn mờ ảo trong phòng ngủ chiếu rọi không gian, tạo nên một khung cảnh nửa thực nửa mơ. Linh chậm rãi cởi bỏ chiếc váy ngủ mỏng manh, từng lớp vải rơi xuống sàn nhà đá lạnh lẽo. Cô làm điều đó không phải vì ham muốn, mà vì sự bắt buộc, sự phục tùng tuyệt đối theo hợp đồng.
Huy đứng yên tại chỗ, đôi mắt hắn dán chặt vào cô, như một nhà điêu khắc đang chiêm ngưỡng tác phẩm của mình. Hắn không hề chạm vào cô, nhưng ánh mắt hắn, sự tập trung cao độ đó, còn có sức mạnh hơn bất kỳ cái chạm nào.
Khi chiếc váy cuối cùng đã rời khỏi cơ thể, Linh đứng trần trụi trước mặt Huy. Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy cơ thể mình bị phơi bày một cách trần trụi và trơ trọi đến vậy. Cô ôm chặt lấy bản thân, cố gắng che đi sự run rẩy.
"Thử thách của tôi là sự phục tùng, Linh," Huy nói, giọng hắn khàn đặc, đầy khao khát. "Cô đã bắt đầu tốt, nhưng chưa đủ."
Hắn bước đến gần, bàn tay lạnh buốt của hắn chạm nhẹ vào vòng eo cô, khiến cô giật mình. "Thả lỏng. Cô đã thua cược. Đêm nay, cô phải làm mọi thứ tôi muốn."
Huy lùi lại, tay hắn chỉ vào giường. "Lên giường. Và nằm xuống."
Linh ngoan ngoãn làm theo. Cô nằm xuống giữa chiếc giường rộng lớn, cảm giác cô đơn và dễ bị tổn thương vây quanh.
"Nhìn tôi," Huy ra lệnh.
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của hắn. Cô thấy sự lạnh lùng, nhưng sâu thẳm bên trong, cô cảm nhận được một ngọn lửa đang bùng cháy.
Huy bắt đầu cởi quần áo của chính mình. Từng món đồ được tháo ra chậm rãi và có chủ ý, phơi bày cơ thể cường tráng, hoàn hảo của một người đàn ông chăm chút bản thân. Khi hắn hoàn toàn trần trụi, sự uy quyền của hắn càng trở nên rõ ràng. Hắn không hề che giấu sự khao khát của mình.
Hắn tiến đến bên cô, từ từ trèo lên giường. Hắn không vội vàng, không thô bạo, mà đầy sự chiếm hữu. Hắn đặt một tay lên cổ cô, không phải bóp nghẹt, mà là để khẳng định sự kiểm soát.
"Yêu cầu thứ hai: Mở lòng ra," Huy thì thầm, cúi xuống hôn lên vành tai cô. "Nếu cô tiếp tục kháng cự, cơ thể cô sẽ phản bội cô, Linh. Đêm nay là hình phạt, nhưng cũng là sự giải phóng. Hãy để tôi dạy cô cách tận hưởng sự phục tùng."
Môi hắn di chuyển xuống cổ cô, đến xương quai xanh. Mọi động chạm của hắn đều điềm tĩnh, nhưng có sức mạnh thiêu đốt. Linh cảm thấy hơi thở mình dồn dập, và cô ghét điều đó. Cô ghét việc cơ thể cô lại phản ứng với người đàn ông mà cô căm ghét.
"Anh... anh không nên làm vậy," Linh cố gắng phản kháng, nhưng giọng cô chỉ còn là tiếng thở dốc.
Huy nâng mặt cô lên, nhìn vào mắt cô. "Yêu cầu thứ ba: Đừng nói 'Không'. Cô không có quyền từ chối trong đêm nay. Cô phải đáp lại tôi."
Nói rồi, hắn cúi xuống, hôn cô. Nụ hôn của hắn không còn là sự trừng phạt. Nó là sự khám phá, sự cưỡng đoạt nhẹ nhàng. Môi hắn đòi hỏi, lưỡi hắn tấn công, buộc cô phải mở lòng. Linh chống cự ban đầu, nhưng sự áp đảo của Huy quá lớn. Cô cảm thấy đầu óc mình choáng váng, và cô bắt đầu đáp lại, dù chỉ là vô thức.
Sự đáp trả đó như một tia lửa châm ngòi cho Huy. Hắn trở nên cuồng nhiệt hơn, bàn tay hắn lướt khắp cơ thể cô, khám phá từng đường cong, từng điểm nhạy cảm. Hắn muốn cô nhận ra sự thèm muốn của chính mình.
"Nói cho tôi biết, Linh," hắn thì thầm giữa những nụ hôn sâu. "Cô cảm thấy thế nào khi phục tùng tôi?"
Linh không thể trả lời. Tất cả những gì cô có thể cảm nhận là sự nóng rực, sự nhức nhối lan tỏa khắp cơ thể. Cô đang ở trên đỉnh của sự nguy hiểm, nhưng cô không muốn dừng lại. Bản năng đã chiến thắng lý trí.
Khi hắn ta tìm đến điểm tận cùng, Linh bật ra tiếng rên rỉ nghẹn lại bấy lâu. Đó là sự phục tùng tuyệt đối, không chỉ của cơ thể, mà còn của tinh thần.
Sự ân ái đầu tiên của họ diễn ra trong một cuộc chiến cân bằng giữa sự thù hận và khao khát. Huy muốn kiểm soát, còn Linh muốn giải thoát. Nhưng cuối cùng, cả hai đều bị cuốn vào vòng xoáy của đam mê, nơi hợp đồng và luật lệ bị lãng quên, chỉ còn lại bản năng thuần túy.
Đêm đó, Linh nhận ra, Trần Đình Huy không chỉ là người mua cô, mà còn là người có khả năng khơi gợi những góc khuất sâu thẳm nhất trong cô. Và cô, trong sự thất bại cay đắng, đã tìm thấy một sự thỏa mãn bất ngờ trong sự phục tùng.