Khi tia nắng ban mai len lỏi qua rèm cửa lụa, Linh tỉnh giấc với cảm giác đau nhức và trống rỗng. Cơ thể cô vẫn còn mang dấu vết của đêm phục tùng vừa qua. Cô mở mắt, nhìn vào khoảng không trần nhà, cố gắng tập hợp lại những mảnh vụn của lý trí.
Bên cạnh cô, Trần Đình Huy đang ngủ. Hắn nằm nghiêng, khuôn mặt khi ngủ không còn vẻ lạnh lùng và tàn nhẫn như thường lệ, mà thay vào đó là sự điềm tĩnh và có phần... quyến rũ. Tuy nhiên, hình ảnh này không làm dịu đi sự căm phẫn đang cháy âm ỉ trong Linh.
Cô lập tức trườn dậy, kéo tấm chăn che kín cơ thể. Hành động của cô khiến Huy cựa quậy. Hắn mở mắt, ánh mắt sắc bén ngay lập tức trở lại, không còn dấu vết nào của sự yếu đuối hay mệt mỏi.
"Dậy rồi à?" Huy hỏi, giọng hắn trầm khàn sau giấc ngủ, nhưng ngữ điệu lại trở nên xa cách.
Linh cảm thấy một sự hổ thẹn lớn hơn cả sự tức giận. Đêm qua, cô đã không chỉ phục tùng, mà cô đã đáp lại hắn. Cô đã để cảm xúc chiến thắng, để hắn ta khám phá ra những điểm yếu nhạy cảm nhất của mình.
"Anh đã đạt được điều anh muốn," Linh lạnh lùng nói, cố gắng đứng dậy.
Huy đưa tay nắm lấy cổ tay cô, kéo cô lại gần. "Đúng. Cô đã thua cược, và cô đã trả cái giá. Đó là quy tắc của trò chơi, Linh. Không có gì phải hối tiếc."
"Không hối tiếc?" Linh rít lên. "Anh mua tôi, ép buộc tôi vào một trò chơi tình dục, và anh nghĩ tôi sẽ không hối tiếc sao?"
Huy nhìn cô bằng ánh mắt thăm dò, hoàn toàn không lay chuyển. "Đừng giả vờ là một cô gái ngây thơ bị cưỡng đoạt. Cô đã đáp lại, Linh. Cô không chỉ phục tùng, mà cô còn thèm khát. Đừng tự lừa dối mình."
Lời nói đó như một cú đánh mạnh vào sự tự tôn của Linh. Hắn đã đọc được cô, một cách chính xác và tàn nhẫn. Cô không thể phủ nhận cảm giác bùng nổ mà hắn đã mang lại.
"Đó là bản năng sinh lý," Linh cố gắng giải thích. "Không phải tình cảm."
"Tôi không nói về tình cảm," Huy nhếch mép. "Tôi nói về sự thỏa mãn. Và đó là thứ tôi mang lại cho cô, như một phần thưởng cho sự phục tùng. Giờ thì đứng dậy đi. Cô còn có nghĩa vụ của một người vợ giả phải hoàn thành."
Hắn buông tay cô ra, sự lạnh lùng trở lại bao trùm hắn. Hắn đứng dậy, bước vào phòng tắm mà không hề quay lại nhìn cô. Đêm qua, hắn là một người tình cuồng nhiệt, một kẻ thống trị tuyệt đối. Buổi sáng, hắn lại trở về làm Trần Đình Huy – doanh nhân lạnh lùng, người đã mua cô.
Linh vội vàng mặc lại quần áo, cảm thấy mình như một con búp bê đã bị vứt bỏ sau khi trò chơi kết thúc. Cô tự hứa với bản thân, sẽ không bao giờ, không bao giờ để hắn có cơ hội nhìn thấy sự yếu đuối hay khao khát của cô thêm lần nào nữa. Cô phải thắng trò chơi này.
Khi Linh xuống dưới nhà, bà Mai đã chuẩn bị bữa sáng. Huy đã ngồi ở bàn, đọc báo và uống cà phê, trông như thể đêm qua không có chuyện gì xảy ra.
"Tối nay," Huy nói mà không ngẩng đầu lên, "Cô phải tham dự một buổi dạ tiệc từ thiện cùng tôi. Sẽ có rất nhiều phóng viên và đối tác quan trọng. Cô phải thể hiện tình yêu của một người vợ mới cưới. Nhớ quy tắc: thân mật là bắt buộc."
"Tôi biết rồi," Linh đáp, giọng khô khốc.
"Tốt," Huy cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn lướt qua cô, chứa đựng một sự đánh giá khách quan. "Bà Mai, dẫn cô Linh đi mua sắm. Cô ấy cần một bộ cánh mới, và quan trọng hơn, một phong thái xứng đáng với 'vợ' của tôi. Mọi chi phí đều do tôi chi trả."
Hắn nhấn mạnh từ 'vợ' như một lời nhắc nhở mỉa mai. Linh nhận ra, cuộc đời cô đã hoàn toàn thay đổi. Cô không chỉ là người vợ giả, mà còn là một công cụ thể hiện sự giàu có và quyền lực của Huy. Cô phải đóng vai một cách hoàn hảo, một cô gái được nuông chiều, hạnh phúc trong tình yêu giả dối này.
Nhưng khi Linh nhìn vào gương, cô thấy sự giằng xé trong đôi mắt mình. Cô vừa muốn chống lại hắn, vừa bị cuốn hút bởi sự nguy hiểm của hắn. Và cô biết, chính sự phức tạp này sẽ khiến cuộc hôn nhân giả của họ trở thành một cơn bão đầy rẫy đam mê và thù hận.