định ước dưới hoa đào

Chương 1: Lời đồn trong giang hồ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trong giang hồ truyền lại một lời đồn đã lâu: dưới gốc hoa đào trăm năm ở Thiên Hương sơn, bất cứ ai lập thệ nguyện, nếu lòng thành khẩn, tất có trời đất chứng giám. Người hữu tình thề ước, duyên phận khó bề tách rời. Kẻ ác tâm lập thệ, tất sớm muộn bị thiên lôi giáng họa.

Truyền thuyết ấy như một điệu khúc ngọt ngào thổi qua bao thế hệ, khiến những kẻ yêu nhau, dù bôn ba nơi góc biển chân trời, vẫn không ngại đường xa tìm đến để kết một lời nguyền. Cũng có không ít kẻ mượn danh thệ ước để lừa dối tình nhân, nhưng rồi đều gặp kết cục chẳng lành. Bởi thế, “hoa đào trăm năm” chẳng những mang màu sắc huyền thoại, mà còn là nơi chứng giám sinh tử, tình thù, ân oán.

Đêm ấy, trong một quán rượu nhỏ ở Trường An, ánh trăng sáng treo lơ lửng, soi xuống bàn rượu nghiêng ngả. Một nhóm hảo hán võ lâm đang say sưa trò chuyện. Tiếng cụng chén lanh canh, tiếng cười ngạo ngễ hòa với tiếng sáo trúc từ xa vọng lại, tạo thành bức tranh giang hồ tiêu dao nhưng cũng thấm đẫm sát khí.

Một gã mặt đỏ gay, tự xưng là đệ tử Thanh Phong sơn trang, đập mạnh bầu rượu xuống bàn:

“Ha! Các ngươi nghe chưa? Hoa đào trăm năm năm nay lại sắp nở rộ. Lời đồn nói rằng, khi hoa đào nở trọn một mùa, người hữu duyên đến lập thệ ắt gặp kỳ ngộ, có thể đổi cả mệnh số!”

Một kẻ khác bật cười:

“Ngươi tin mấy chuyện hoang đường đó sao? Giang hồ này kiếm sắc máu tanh, ai rảnh đi tin vào hoa cỏ với thệ nguyện!”

Nhưng trong số đám đông, cũng có kẻ thì thào:

“Nghe nói năm xưa, chính Minh chủ võ lâm và phu nhân cũng từng lập thệ ở nơi ấy, sau này mới có thể cùng nhau dẹp loạn võ lâm, thống nhất thiên hạ dưới một hiệu lệnh. Hoa đào trăm năm… chẳng thể xem thường đâu.”

Câu chuyện xoay vòng, rượu nhạt dần. Nhưng lời đồn một khi gieo xuống, như gió đưa hoa bay, không dễ mà mất đi.

Ở một nơi khác, cách Trường An ngàn dặm, Minh phủ của võ lâm minh chủ sáng đèn suốt đêm. Tiếng sáo trúc mơ hồ vừa lắng xuống, liền thay bằng tiếng trống dồn dập của lễ hội. Người trong phủ bận rộn chuẩn bị cho đại hôn của tiểu thư – con gái duy nhất của Minh chủ, tên gọi Diệp Tĩnh Nhi.

Nàng từ nhỏ nổi tiếng thông minh, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, lại thêm dung nhan mỹ lệ, da trắng như tuyết, mắt sáng như nước thu. Kẻ cầu hôn xếp hàng dài từ lâu, nhưng Minh chủ chưa từng gả con cho bất kỳ ai. Lần này, việc gả Tĩnh Nhi là vì đại cục: Minh chủ muốn kết minh cùng triều đình, mượn thế quân vương để trấn áp tà phái đang trỗi dậy.

Đối với Tĩnh Nhi, đây là một cơn ác mộng. Nàng lớn lên trong vòng tay thương yêu của mẹ, nhưng mẫu thân mất sớm, cha lại luôn bận rộn việc võ lâm, nên nàng sớm quen sống tự do, thích ngao du giang hồ, chứ không chịu nổi cảnh bị ràng buộc trong hôn sự chính trị.

Đêm trước ngày thành hôn, nàng ngồi bên song cửa, ánh trăng chiếu xuống mái tóc đen dài. Tiếng cười nói ồn ào từ ngoài viện vọng vào, nhưng trong lòng nàng lại tĩnh lặng đến nghẹt thở.

“Thành thân cùng kẻ kia… thật sự là mệnh số của ta sao?” – nàng tự hỏi, đôi tay siết chặt dải lụa trắng.

Bỗng có tiếng động nhỏ vang lên, là tiếng đá sỏi ném vào cửa sổ. Tĩnh Nhi giật mình, mở cửa ra, thấy bóng dáng một nha hoàn thân tín – Tiểu Mai – hốt hoảng nói:

“Tiểu thư, bên ngoài loạn lắm, nô tỳ nghe được chuyện… hôn sự lần này có điều chẳng lành. Hình như tân lang và triều đình giấu điều gì đó.”

Tĩnh Nhi lòng càng rối bời. Nàng vốn đã không cam tâm, nay càng thêm quyết ý: trốn đi.

Đêm đó, nàng khoác lên mình bộ y phục giản dị, giấu mái tóc mây dưới chiếc mũ trúc, dắt theo một thanh kiếm mảnh mà mẹ để lại. Nàng lặng lẽ trèo tường rời khỏi Minh phủ.

Trăng bạc soi bước chân gấp gáp. Con đường phía trước mịt mờ, nhưng ngực nàng lại rạo rực một luồng khí nóng – là tự do, là hy vọng.

Ai ngờ, ngay khi băng qua rừng đào ngoài thành, nàng chạm trán một toán hắc y nhân. Chúng không phải người của Minh phủ, mà là kẻ đến từ một tà phái xa xôi.

“Ha ha, đúng là trời giúp ta! Tiểu thư Minh chủ tự mình chạy ra đây, khỏi cần phí công đoạt người trong phủ!” – tên cầm đầu cười man rợ.

Tĩnh Nhi rút kiếm. Mũi kiếm sáng dưới ánh trăng, run run vì tay nàng chưa từng thực sự giết người. Nhưng ánh mắt nàng kiên quyết, như trăng non treo cao.

Chính vào lúc ấy, một tiếng huýt gió vang lên. Từ tán cây rơi xuống một bóng người khoác áo choàng xám, dáng vẻ tiêu sái, kiếm trong tay lóe sáng như sao sa.

Một chiêu. Hai chiêu. Hắc y nhân ngã rạp như cỏ bị gió quét.

Người đó xoay người, đôi mắt đen sâu như vực, nhìn Tĩnh Nhi:

“Cô nương, giữa đêm khuya một mình ở nơi này, chẳng phải nguy hiểm lắm sao?”

Tĩnh Nhi còn chưa kịp đáp, trong lòng đã dấy lên một cơn sóng lạ. Dưới gốc hoa đào, ánh trăng, máu đỏ, và… bóng dáng một kiếm khách lãng tử.

Vận mệnh, từ giây phút này, đã khởi đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×