định ước dưới hoa đào

Chương 2: Tiểu thư Minh chủ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Minh phủ – nơi được cả giang hồ gọi là “thiên hạ đệ nhất trang viện” – không chỉ là gia trạch của Minh chủ võ lâm, mà còn là trung tâm quyền lực, nơi bao thế lực chính – tà phải kiêng dè. Tường phủ xây cao ngất, cột kèo chạm khắc hình long phượng uốn lượn, giữa sân trải đá trắng rộng mênh mông, đủ để mấy trăm người luyện võ cùng lúc.

Trong hậu viện, những đóa hải đường đỏ rực chen sắc xanh của trúc, từng cơn gió khẽ lướt qua, mang theo mùi hương mát lạnh. Đây vốn là nơi yên tĩnh nhất trong Minh phủ, cũng là nơi Diệp Tĩnh Nhi thường lui tới từ nhỏ.

Tĩnh Nhi ngồi dưới mái hiên, tay cầm một cuốn sách cũ. Nàng vốn say mê thi từ, thường thích đọc những câu chuyện về ẩn sĩ tiêu dao, hoặc những nữ hiệp tung hoành. Nhưng hôm nay, mắt nàng dán vào trang giấy mà tâm trí phiêu lạc tận đâu đâu.

Trong sân, Tiểu Mai – nha hoàn thân tín – mang trà đến, lo lắng khẽ hỏi:

“Tiểu thư, người lại suy nghĩ về hôn sự sao?”

Tĩnh Nhi khép sách, khẽ thở dài:

“Cha ta từ nhỏ đã dạy: kẻ làm đại sự phải đặt thiên hạ lên trước. Ta hiểu, nhưng… ta chỉ là nữ nhi yếu ớt, chẳng lẽ cả đời không có quyền chọn lựa?”

Tiểu Mai ngập ngừng:

“Minh chủ cũng chỉ vì lo cho võ lâm… nghe nói lần này tân lang là công tử thế gia, võ nghệ không tệ, lại có triều đình chống lưng. Nếu hai nhà kết minh, giang hồ sẽ bớt máu đổ đầu rơi.”

“Bớt máu đổ?” – Tĩnh Nhi bật cười, ánh mắt như phủ sương. – “Thực chất chỉ là đổi máu của kẻ khác để bảo toàn ngôi vị mà thôi. Ta…”

Nàng không nói tiếp, ngón tay khẽ siết chặt cuốn sách đến nhăn cả giấy.

Tiểu Mai vội cúi đầu, không dám nói thêm.

Buổi chiều hôm đó, trong đại sảnh Minh phủ, ánh nến lung linh, khói hương nghi ngút. Minh chủ Diệp Trường Phong ngồi trên ghế chủ vị, khí chất uy nghiêm, bộ trường bào đen viền vàng toát ra khí thế của kẻ đã tung hoành giang hồ mấy chục năm. Mái tóc ông điểm bạc, đôi mắt sắc bén nhưng chứa đựng nét u buồn khó giấu.

“Tĩnh Nhi, ngồi xuống.” – Ông ra hiệu.

Nàng bước vào, áo lụa trắng tinh, bước đi nhẹ nhàng nhưng lòng nặng trĩu.

“Cha, người gọi con đến… là vì hôn sự?” – Nàng khẽ hỏi, trong giọng mang theo chút chống đối.

Diệp Trường Phong không phủ nhận:

“Con gái à, cha biết con không cam tâm. Nhưng thiên hạ lúc này loạn lạc, tà phái ngóc đầu, triều đình dòm ngó. Nếu Minh phủ đơn độc, sớm muộn cũng gặp nguy. Liên hôn với Lý gia, dựa vào thế triều đình, mới có thể giữ yên võ lâm.”

Tĩnh Nhi ngẩng đầu:

“Nhưng đó là cuộc đời con, đâu phải một bàn cờ để mặc người sắp đặt.”

Giọng nàng dứt khoát, ánh mắt lay động, khiến Diệp Trường Phong thoáng sững lại. Nhưng rồi ông nặng nề thở dài:

“Cha là Minh chủ, nhưng cũng là cha của con. Con tưởng cha nỡ gả con gái duy nhất cho người xa lạ sao? Cha cũng đau lòng. Nhưng vận mệnh giang hồ không cho ta chọn khác.”

Một khoảng im lặng bao trùm. Tiếng nến cháy tí tách, ánh lửa soi bóng hai cha con – một uy nghiêm, một yếu đuối nhưng cứng cỏi.

Cuối cùng, Tĩnh Nhi khẽ nói, giọng run run:

“Nếu con không tuân theo thì sao?”

Diệp Trường Phong thoáng biến sắc. Ông nhìn sâu vào mắt con gái, như muốn dò thấu tâm can. Cuối cùng, ông lắc đầu:

“Con còn trẻ, chưa hiểu lòng người hiểm ác. Hãy nghe lời cha. Đừng làm cha khó xử.”

Nói rồi, ông phất tay, coi như đã kết thúc cuộc trò chuyện.

Tĩnh Nhi lui ra, lòng dậy sóng. Nàng hiểu cha yêu mình, nhưng giữa chữ “tình” và chữ “nghĩa”, ông đã chọn chữ “nghĩa” với thiên hạ. Còn nàng, trái tim chưa từng một lần thuộc về ai, giờ bị gán ghép cho một người xa lạ.

Đêm xuống, Minh phủ sáng đèn như ban ngày. Hôm nay, các môn phái trong võ lâm tề tựu đông đủ để chúc mừng. Trong đại sảnh, rượu chảy như suối, tiếng cười nói vang lừng.

Nhưng giữa không khí ấy, Tĩnh Nhi lại cảm thấy ngột ngạt. Nàng lẻn ra hoa viên, nơi trăng sáng phủ một lớp bạc dịu dàng lên cành liễu, hồ nước lăn tăn gợn sóng.

Nàng nhìn bóng mình in dưới nước, tự hỏi:

“Có phải ta chỉ là một con cờ? Hay là… số mệnh vốn đã định?”

Gió đêm thổi qua, mang theo mùi hoa đào từ xa. Nàng chợt nhớ đến lời đồn: hoa đào trăm năm – nơi chứng giám thệ nguyện.

Trái tim nàng dấy lên một tia khao khát:

“Nếu có thể, ta muốn một lời hứa thuộc về riêng ta, không vì giang hồ, không vì thiên hạ, chỉ vì chính ta mà thôi…”

Ánh trăng phản chiếu trong mắt nàng, sáng long lanh như giọt lệ chưa rơi. Đêm nay, nàng chưa biết rằng chính khát vọng ấy sẽ dẫn nàng bước ra khỏi vòng kìm tỏa, để bắt đầu một cuộc hành trình khiến cả giang hồ phải chao đảo.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×