định ước dưới hoa đào

Chương 10: Lời thề và lưỡi kiếm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh nắng ban mai xuyên qua tán lá, rơi thành từng vệt sáng loang lổ trên nền đất ẩm. Bầu không khí trong lều tranh nặng nề đến mức chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng có thể làm vỡ tan.

Lạc Vân đứng bên cửa, tay siết chặt chuôi kiếm. Cánh tay hắn run lên nhẹ, như thể trong lòng đang diễn ra một trận cuồng phong. Lời ông lão vừa nói vẫn vang vọng trong tai: “Cha nàng chính là kẻ đã diệt tộc ngươi.”

Hắn nhắm mắt, hít sâu. Trong đầu hiện lên hình ảnh cha mẹ ngã xuống trong biển lửa, tiếng khóc thét của đồng môn, rồi chuyển sang nụ cười e ấp của Tĩnh Nhi dưới tán đào đêm ấy. Hai hình ảnh va vào nhau, xé nát tâm can.

Tĩnh Nhi nhìn bóng lưng hắn, tim nàng siết chặt. Lời ông lão khiến nàng bàng hoàng, nhưng nàng biết rõ một điều: nếu nàng không chứng minh được sự thật, thì vết nứt giữa hai người sẽ trở thành vực sâu vĩnh viễn.

Nàng cất giọng, run rẩy mà kiên định:

“Lạc Vân, nếu thật sự năm xưa phụ thân ta đã gây ra tội nghiệt, ta không bao giờ biện hộ. Nhưng… ta cầu xin ngươi cho ta thời gian. Hãy để ta tìm ra chân tướng.”

Lạc Vân xoay người, ánh mắt như lưỡi kiếm lóe sáng.

“Chân tướng? Máu trên tay hắn đã khô từ lâu. Chẳng cần tìm cũng biết sự thật là gì.”

“Không!” – Tĩnh Nhi bước lên, đôi mắt rực sáng trong ánh nắng. – “Ta tin phụ thân ta không phải kẻ độc ác đến thế. Ông có thể thay đổi vì quyền lực, nhưng cũng có thể có âm mưu nào đó mà ta chưa biết. Nếu ngươi coi ta là… bằng hữu, là người cùng ngươi lập lời ước, thì hãy tin ta một lần.”

Hắn lặng người. Nàng vừa nói “cùng lập lời ước”. Ba chữ ấy như một lưỡi dao khác, nhưng không đâm vào tim, mà chặn lại cơn thù hận đang bùng lên.

Ông lão Trương chậm rãi lên tiếng, ánh mắt thấu hiểu:

“Lạc thiếu hiệp, thù hận như đốm lửa. Nếu không dập, sớm muộn cũng thiêu rụi cả ngươi. Cô nương này… dám đứng ra tìm sự thật, ấy đã là điều hiếm thấy trong giang hồ đầy dối trá. Sao ngươi không cho nàng một cơ hội?”

Không gian lại rơi vào tĩnh lặng. Chỉ còn tiếng gió lùa qua kẽ lá.

Một lúc lâu, Lạc Vân chậm rãi rút kiếm ra khỏi vỏ. Lưỡi kiếm sáng loáng, phản chiếu ánh mắt hắn lạnh băng.

Tĩnh Nhi thở hắt ra, lòng nàng như treo ngược. Nàng sợ hắn trong cơn uất hận sẽ giết mình để trả thù cho gia tộc.

Nhưng hắn không giơ kiếm về phía nàng. Thay vào đó, hắn xoay mũi kiếm, cắm sâu xuống nền đất, giọng trầm vang:

“Ta, Lạc Vân, lập lời thề: trước khi tìm ra sự thật, sẽ không động kiếm với Diệp Tĩnh Nhi. Nhưng một khi chân tướng phơi bày, nếu đúng là Minh chủ gây ra thảm án, thì dù nàng là ai… ta cũng không nương tay.”

Thanh kiếm run nhẹ dưới đất, như chứng giám cho lời thề sắc lạnh.

Tim Tĩnh Nhi thắt lại, vừa đau, vừa nhẹ nhõm. Ít nhất, nàng đã giành được một khoảng thời gian quý giá để tìm ra sự thật.

Nàng gật đầu, giọng kiên quyết:

“Được. Ta cũng lập lời thề: nếu phụ thân ta thật sự gây ra thảm họa, ta tuyệt không bao che. Ta sẽ cùng ngươi đối diện.”

Ông lão nhìn cả hai, đôi mắt già nua ánh lên vẻ phức tạp: vừa lo lắng, vừa kính phục.

“Các ngươi trẻ tuổi, dám đối diện tình cảm lẫn thù hận. Có lẽ lời ước dưới hoa đào đêm nọ… chính là vận mệnh. Nhưng hãy nhớ, con đường tìm sự thật sẽ không hề dễ dàng.”

Đêm đó, trăng tròn vằng vặc, chiếu sáng bầu trời rừng. Tĩnh Nhi ngồi bên suối, đôi mắt phản chiếu ánh trăng, lòng đầy trăn trở. Nàng biết từ giờ, mỗi bước đi đều có thể đưa nàng đến sự thật kinh hoàng, nhưng nàng không hối hận.

Lạc Vân đứng xa xa, lặng lẽ nhìn nàng. Trong lòng hắn, mối thù vẫn rực cháy, nhưng bên cạnh đó, có một ngọn lửa khác đang lớn dần – ngọn lửa của một lời ước, một ánh mắt, một nụ cười dưới hoa đào.

Hắn siết chặt bàn tay.

“Lời thề và lưỡi kiếm… Rồi sẽ đến ngày phải chọn một trong hai.”

Trong tiếng suối ngân nga, hai con người mang số mệnh trái ngược ngồi cách nhau một khoảng, nhưng lại chung một bầu trời, một ánh trăng, và một khởi đầu mới cho hành trình đầy sóng gió phía trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×