Sáng hôm sau, ánh nắng chiếu xiên qua kẽ lá, rọi vào mái tranh cũ kỹ. Tiếng chim rừng hót ríu rít, hòa cùng tiếng suối trong vắt. Tĩnh Nhi khẽ mở mắt, lần đầu tiên sau nhiều đêm dài, nàng thấy lòng an yên.
Bên cạnh, Lạc Vân đã dậy từ sớm, ngồi mài kiếm ở góc lều. Ánh nắng chiếu lên lưỡi thép sáng lạnh, phản chiếu gương mặt hắn, điềm nhiên và tập trung.
Ông lão tóc bạc bước vào, tay cầm bó thảo dược mới hái. Ông đặt xuống bàn, nheo mắt nhìn hai người:
“Đêm qua ngủ ngon chứ?”
Tĩnh Nhi mỉm cười lễ phép:
“Nhờ lão trượng, chúng cháu được nghỉ ngơi một đêm yên ổn.”
Ông lão gật gù, đặt ấm thuốc lên bếp, chậm rãi tiếp lời:
“Các ngươi là người giang hồ, lại bị thương, chắc chắn có kẻ truy đuổi. Ta già rồi, không xen chuyện, nhưng…” – ánh mắt ông thoáng nghiêm lại – “có một số lời, nếu không nói, ta e sau này hối không kịp.”
Cả Lạc Vân và Tĩnh Nhi đều sững lại.
Ông lão thở dài, ánh nhìn xa xăm:
“Ta vốn họ Trương, từng là đại phu trong Minh phủ. Ba mươi năm trước, ta rời đi, từ bỏ danh lợi, ẩn cư ở nơi này. Nhưng ta vẫn nghe tin tức từ bên ngoài…”
Ngừng lại, ông nhìn thẳng vào Tĩnh Nhi, ánh mắt chứa đựng nỗi bi ai khó tả.
“Diệp Minh chủ – cha của cô nương – năm xưa từng là nghĩa sĩ hào hiệp. Nhưng từ khi giành được ngôi vị Minh chủ, ông ta đổi khác, tâm cơ ngày càng thâm hiểm. Vì quyền lực, ông ta từng ra tay diệt sạch một gia tộc võ lâm, chỉ vì họ nắm giữ bí kíp mà ông ta thèm muốn.”
Tĩnh Nhi ngẩn người, sắc mặt tái đi.
“Ngài… ngài nói sao?”
Ông lão gật nặng nề, giọng như dao cắt:
“Đó chính là gia tộc họ Lạc.”
Không khí trong lều như ngưng đọng.
Tĩnh Nhi quay phắt sang Lạc Vân. Gương mặt hắn tối lại, bàn tay siết chặt chuôi kiếm, đường gân nổi lên. Mắt hắn như lóe tia sáng lạnh, nhưng rồi nhanh chóng kiềm nén.
Ông lão nói tiếp:
“Ta biết chuyện năm đó. Chính vì phản đối hành động của Minh chủ, ta bị ép rời phủ. Nếu hôm nay ta nói ra, không phải muốn gieo rắc thù hận, mà để các ngươi hiểu: giang hồ này vốn chẳng phân rõ chính – tà. Có khi kẻ xưng danh ‘chính đạo’ lại làm điều tàn nhẫn nhất.”
Tĩnh Nhi lùi một bước, đôi môi run rẩy. Nàng chưa từng nghe qua bí mật này. Trong lòng, một nỗi xót xa và kinh hoàng dâng lên: cha nàng, người mà thiên hạ kính phục, thật sự đã từng nhuốm máu gia tộc của Lạc Vân?
Không khí nặng nề đến nghẹt thở.
Lạc Vân đứng dậy, đôi mắt sắc như kiếm nhìn thẳng Tĩnh Nhi.
“Thì ra… định mệnh đã trêu ngươi ta đến vậy.”
Giọng hắn khàn khàn, đầy kìm nén.
“Cha nàng là kẻ thù giết gia tộc ta. Còn ta… lại cùng nàng lập lời ước dưới hoa đào.”
Tĩnh Nhi run rẩy, hai bàn tay bấu chặt vào nhau.
“Ta… ta không biết gì cả. Nếu những gì ngài nói là thật… thì ta càng hổ thẹn thay cha mình.”
Lạc Vân quay mặt đi, ánh mắt xa xăm. Trong lòng hắn, một bên là mối thù khắc cốt ghi tâm, một bên là ánh mắt chân thành của cô gái tối qua vừa thổ lộ khát vọng tự do. Hắn thấy tim mình rối loạn, như bị xé làm đôi.
Ông lão thở dài, rót thêm trà.
“Các ngươi hãy nhớ, thù hận nếu để chi phối, sẽ giết chết cả bản thân lẫn tình cảm. Lời thệ đêm dưới hoa đào… có khi là gông xiềng, có khi lại là duyên phận giải được oán cừu. Tùy các ngươi lựa chọn.”
Một cơn gió mạnh lùa qua, cuốn tung những cánh hoa dại ngoài cửa.
Không ai nói gì thêm. Chỉ còn tiếng suối róc rách, tiếng gió vi vu, và khoảng cách vô hình vừa dựng lên giữa hai người.
Đêm trước, họ còn cười nói bên bếp lửa. Giờ đây, trong ánh sáng ban mai, giữa họ đã là một vực thẳm sâu hun hút – vực thẳm của ân oán giang hồ.