Đồ băng tảng ...em yêu anh

Chương 8: Băng Tảng Gặp Nạn ....Tình Yêu Chớm Nở


trước sau

Trời tờ mờ sáng, những ánh nắng đầu tiên của ngày mới nhấp nhô, tiếng chim hót líu lo làm rộn cả không khí phòng bệnh. Nó từ trong giấc mộng giật mình tỉnh giấc. Cô như vừa mơ một cơn mê dài có buồn có vui. Nhưng quay về hiện tại, cô thấy hắn, kẻ cứu tinh của cô, mỗi khi cần hắn đều đến bên như một thói quen không thể nào chối bỏ. Hắn với vẻ đẹp lạnh lùng nhưng giờ đây nó chỉ thấy một Thanh Phong hiền hòa và bình lặng. Bàn tay ai đó luôn nắm chặt nó khi ngủ, như sợ sẽ mất đi. Nó lặng người nhìn hắn với một cảm giác khó tả. Một cảm giác ngại ngùng và yêu mến. Có chăng, nó đã..............
Muốn thoát mình khỏi suy nghĩ rối bời, nó bước nhanh bên cửa sổ ngắm nhìn cây bằng lăng tím rộ. Màu tím thủy chung, màu tím của sự ưu tư và của nổi niềm sâu thẳm. Cô không biết mình đang nghĩ gì, cảm giác cứ đung đẩy cô về quá khứ có Anh. Một quá khứ cô đã từ bỏ khi hắn bước vào cuộc sống mình. Bao suy tư cứ ùa về... Nó thẫn thờ quên cả hắn đã dậy từ lúc nào, len lẽn phía sau.
- Cô dậy rồi à?
- À.....ừ...
- Đang suy nghĩ gì sao?
Hắn như đoán được phần nào suy tư của nó qua nét mặt.
- Không. Sao anh biết tôi ở Cám Dỗ?
- Cô còn dám nói, cô đúng là heo lai gà ngốc, sao lại đến mấy chỗ phức tạp đó...Lỡ xảy ra chuyện gì thì sao hả?
Nhìn hắn la mắng nhưng nó lại cảm giác như một lời trách yêu, không tức giận, hiện tại nó thật sự hạnh phúc vì sự quan tâm này, bất giác chạy đến ôm hắn. Và một nụ hôn, một nụ hôn hạnh phúc trên môi cả hai.
- Cám ơn anh...
Nụ hôn tuy không dài không lãng mạn nhưng cũng đủ khiến hắn ngơ người phút giây. Không khí tràn ngập sự ngượng ngùng không lối thoát. Hắn lần đầu tiên cảm nhận tình cảm của nó hướng về mình. Minh chứng cho tình yêu đó là nụ hôn sao? Nụ hôn ấy như một luồng ấm áp xua tan đi cái lạnh trong hắn và xua đi cả sự tỉnh táo của hắn.
Nó cũng ngượng ngùng không kém chỉ biết ấp úng đỏ mặt.
- Tôi...muốn...muốn...ăn cháo...
- Anh đi mua nhé!
- Ờ...- hắn giờ như hồn vía lên mây, lơ lửng không trung chỉ còn ậm ừ trả lời cho qua chuyện.
Nụ hôn ấy khiến hắn chưa thể quay về hiện tại bước đi như robot. Cứ bước cứ bước không phương hướng va phải cạnh tường.
- Áu.....
- Này anh không thấy đường hả?
- À ...à xin lỗi!
Hắn chỉ biết bối rối xoa đầu cười trừ bước đi, nhưng nào hay tác dụng nụ hôn chưa phai vừa đi vài bước đã đâm phải cạnh ghế té ngã nhào chụp ếch.
- Áu...
Nó giờ chỉ biết cười sặc sụa không tin trước mắt mình là Hoàng Thanh Phong lạnh giá ngày nào, hiện tại hắn như kẻ ngốc lạc đường đáng yêu vô cùng. Mọi sự ngại ngùng cũng dần tan biến. Nó bước đến bên kẻ ngốc kia, nắm tay dẫn lối ra cửa. Kẻ ngốc ấy giờ lại như bị tiêm thêm thuốc, lưng lưng nơi đâu bởi sự ấm áp của cái nắm tay, quanh họ là sự hạnh phúc.
- Anh phải cẩn thận chứ. Mau mua nhanh về nhé, tôi đói bụng lắm rồi!
- Ừ ....đi đây!
Câu nói của nó như kéo hắn về thực tại, chạy tất tốc, nhưng vẫn không quên nắm lấy tay chặt như muốn giữ sự ấm áp lúc ban nãy.
Nó nở nụ cười thật tươi đã lâu chưa hé. Có lẽ nó đã xác định được tình cảm mình dành cho hắn. Một tình cảm nó nghĩ mình không dám bước vào đã lâu. Bao hạnh phúc bao trùm nơi nó đứng không hay có người bước vào ...Vòng tay ôm nó từ phía sau, bất chợt quay về thực tại. Nó như hốt hoảng, bởi cái mùi hương ấy, mùi bạc hà quen thuộc xông vào mũi, mùi của quá khứ cô không muốn nhớ đến. Bất giác cô quay đầu nhìn kẻ đó.
- Bảo Ngọc!
Nó không nói lên lời được nữa, một cảm giác bất ngờ, nghẹn ở cổ, trực giác của nó không sai, anh đã về. Và đang đứng trước mặt nó. Người nó từng yêu say đắm và cũng chính anh là người khiến cô đau dằn vặt bấy nay.
- Em có biết Anh tìm em bao lâu rồi không? Sao em lại trốn Anh?
- E...m..- Nó yếu ớt cất không thành tiếng.
- Bảo Ngọc, Anh vẫn yêu em!
Lời nói yêu thương này nó từng rất hạnh phúc nhưng hiện tại, cảm giác nó chỉ là sự bất lực, khó chịu và nghẹn ngào. Bất giác nó lại nghĩ đến hắn, tại sao? Tại sao nó nghĩ đến cảm giác hắn sẽ thế nào khi thấy Anh? Và những lúc nguy hiểm người nó nghĩ đầu tiên là hắn? Tại sao? Chỉ là sự nhất thời hay là vì một thứ tình cảm mơ hồ trong nó. Bao suy nghĩ khiến nó đẩy Anh ra.
- Em..... xin lỗi!
Anh ngơ người trước hành động nó, nhưng vẫn nhanh chóng lấy lại bình thản kéo nó về vòng tay mình.
- Anh sẽ làm em yêu anh thêm lần nữa!
Hiện tại khoảng cách anh và nó chỉ vài cen ti mét. Môi anh tìm môi nó đặt một nụ hôn sau bao ngày xa cách, nhưng chất chứa một sự thù hận khiến nó bất an. Nhưng khi bên anh tay chân nó như không còn sức lực, sự phản kháng cũng không thể ....Ở nó là sự bất lực.

Một Thanh Phong vui vẻ cầm trên tay bát cháo nóng, lòng tràn đầy hạnh phúc. Cứ ngỡ niềm hạnh phúc ấy sẽ nhân đôi nào ngờ ...Cảnh tượng trước mắt ...Nó và người đàn ông khuất bóng hôn nhau với sự lãng mạn của khung cảnh rèm cửa bay phấp phới, che đi nửa người của người đàn ông kia. Hắn chỉ thấy dáng người cao vạm vỡ của một người đàn ông và hơn thế là hình dáng nó đang trong vòng tay ai kia, tim hắn như vỡ tung, một sự tổn thương dâng trào trong mình. Nỗi đau bất ngờ khiến hắn không thể nào chấp nhận chạy thật nhanh ra khỏi nơi đầy đau đớn này.
Nó đang trong sự bất lực của cơ thể chợt ánh mắt nó chạm thấy hình bóng quen thuộc, chính hắn. Nó thấy rõ sự đau đớn, ghen tuông của hắn khiến con người ấy bỏ đi, lòng càng quặn thắt, vùng khỏi vòng tay Anh toan chạy tìm hắn.
- Bảo Ngọc - tiếng anh vang cả phòng khiến nó bất động đôi chút.
- Có phải em yêu PHONG?
- Phải. Từ lúc nào anh ấy không thể thiếu trong cuộc sống của em. Ở bên anh ấy em thật sự an toàn và hạnh phúc. Đã từ lâu em không dám đối mặt với tình yêu, nhưng nhờ có Phong em đã thật sự tìm lại cảm giác yêu thương một người...
- Em thật sự ....... Yêu ....Hoàng Thanh Phong.
- E.....m!
Tiếng anh ngắt quãng khi nghe những lời nó nói. Anh muốn trả lại những tình cảm xưa kia của cả hai thế nhưng hiện tại lại đau lòng khi nó bên người khác. Phải chăng anh còn yêu? Đúng! Anh vẫn còn rất yêu nó! Mặc cho nó phản bội anh, anh vẫn yêu nó vượt lên trên cả sự hận thù của bản thân.
- Hiện tại và có lẽ tương lai người em yêu nhất là Hoàng Thanh Phong. Hừ...Đúng là trớ chêu, em thật có duyên với người tên Phong nhỉ? Anh hãy quên em đi! Đó là việc làm cuối cùng em muốn tốt cho anh.
Bảo Ngọc buông lời từ chối anh- người đã từng khiến trái tim yêu say đắm, mà chạy tìm Hắn- kẻ lạnh lùng nhưng ấm áp khi bên nó, người khiến tim nó lỗi nhịp và luôn là niềm tin của nó mỗi khi gặp nguy hiểm. Nó muốn một lần nói lên tâm sự và tình cảm của mình. Bây giờ nó đã tìm được đáp án mình cần tìm, đã tìm được người nó muốn trái tim hướng tới. Nó muốn hắn nghe được lời này dù có từ chối nhưng nó vẫn muốn nói.
- Tên băng tảng ... Anh đang ở đâu?
Nó tìm hắn trên mọi nẻo đường ngóc ngách, nhưng đáp trả tiếng gọi chỉ là sự im lặng của bầu không khí nhộn nhịp. Nó cứ chạy, chạy, dù té ngã vẫn đứng lên, dù mồ hôi nhễ nhại nhưng không làm lui quyết tâm tìm hắn...

Phòng bệnh
Anh lặng người nhìn không trung, nhớ lại từng câu nói của nó "Người em yêu nhất là Hoàng Thanh Phong". Tim anh đau thắt, nó như rỉ máu, một cảm giác quen thuộc ngày nó phản bội anh bước bên người con trai khác. Sự thù hận trong anh làm mờ đi tình yêu vẫn còn lưu đọng. Anh vẫn yêu nó, không thay đổi, không bớt đi. Nhưng giờ tim nó đã không còn bên anh, nó đã yêu Phong. Bao suy nghĩ nội tâm ùa về...
"reng....reng.....reng..."
- Đại ca. Tên Vương Mạc kia đang chuẩn bị xử bang chủ phố Y. Đại ca mau tới xem kịch hay đi!
- Ta không muốn. Mặc chúng nó...
Anh trả lời bằng giọng lạnh sắc.

Phía Hoàng Thanh Phong
Hắn giờ chỉ biết giải cơn sầu qua men rượu, uống liền mấy chai say bí tỉ. Có lẽ say sẽ giúp hắn quên đi hình ảnh đau lòng ấy nhưng càng say càng khiến hắn nhớ, tim càng đau hơn.
- Thật nực cười.....Vừa hôn mình xong đã hôn thằng khác...Đúng là con gái thời nay....Dối trá ....
- Cho thêm rượu đi!
- Thiếu gia, anh đã uống quá nhiều rồi,hay thôi đi!
- Đừng nhiều chuyện ...Đem rượu ra đây....Mau lên!
- Dạ...rượu....đây ...!
Hắn uống trong vô thức như muốn dùng rượu làm quên đi hình bóng nó. Thật sự yêu một người đau khổ vậy sao? Cảm giác đắng trong tình yêu là vậy sao? Còn cảm giác ngọt dường hình như hắn chưa nếm được.
''RENG...RENG...RENG"
Tiếng chuông vang lên làm phá vỡ bầu không khí u ám.
- Cậu điện thật đúng lúc ...mau ra bar uống với tôi đi...!
- P...hong... Mau tới.........hẻm X tớ bị .....
- Bị gì?
- HAHA ... Ngươi là đại ca hắn à…Mau đến nhanh nhận xác hắn đi ...Nhớ đi một mình ...Nếu muốn giở trò thì tìm vài chục tên nhặt từng bộ phận của nó...!
Hắn bỏ lại cơn say chạy ngay đến điểm hẹn. Dù là đàn em nhưng với hắn tất cả cũng đã cùng nhau trải qua vào sinh ra tử, tình cảm như anh em không bao giờ hắn bỏ mặc, ít khi bang chủ Y ra mặt, lần này cũng là lần tái xuất.

HẺM X
Nơi góc phố tối tăm bóng đen dày đặc của đám người đang tra tấn kẻ tội. Họ đánh đập không thương tiếc, một mùi máu tanh, sát khí lan tỏa khiến không khí càng gía lạnh. Người thanh niên ngả quỵ không còn sức lực mặc cho họ đánh chỉ còn nửa mạng.
Hắn sau cuộc gọi cũng tất tả, giờ cũng đã đến nơi điểm hẹn tử thần
- Thả bạn tao ra...- lời nói đầy sắc bén làm nao núng mấy tên bặm trợn kia.
- Ồ ...thì ra bang chủ phố Y lại là Hoàng thiếu gia à, ngạc nhiên thật...
-Đừng sủa nữa. Mau thả bạn tao ra...
- Mày...
- Để xem mày có bản lĩnh không? Lên tụi bây!
Cảnh tượng lúc này không khỏi làm người ta rùng mình, bao trùm nơi đây chỉ là mùi sát khí và chết chóc. Chục người đánh một người, nơi đây như chiến tranh loạn lạc. Hắn trong cơn say đánh trả nhưng vẫn thất thế, bởi đối phương quá mạnh. Máu tươi từ miệng hắn phún ra. Bao cú đấm vào ngực, bụng, mặt khiến hắn ngã quỵ .Chưa bao giờ hắn thê thảm đến thế, một cảm giác đau đớn, chợt lòng lại nhớ đến nó, cảm giác bây giờ là yêu là nhớ không còn nỗi oán hận trong lòng. Hắn từ lâu đã biết tình cảm của mình nhưng chưa bao giờ thổ lộ, để giờ đây có lẽ không kịp nữa. Sự tiếc nuối dâng trào hòa cùng nỗi đau xác thịt khiến tim hắn quặn thắt hơn bao giờ hết.

Thân phận bang chủ Y vừa được tiết lộ, tên đàn em đứng nấp bên hẻm vừa hoảng sợ vừa rùng mình, như không tin vào mắt và tai mình. Cái tên vừa quen thuộc vừa ghê sợ Hoàng Thanh Phong. Thiếu gia độc nhất của tập đoàn Hoàng gia, hơn thế nữa hắn ta lại là bạn thân của đại ca bang chủ phố X. Ai mà ngờ đôi bạn thân ấy lại là kẻ địch trên hắc bang của hai phố phường. Xưa nay bang X và Y không đội trời chung với nhau, cũng nước sông không phạm nước giếng. Nhưng gần đây có các bang trung gian truyền tin nhau bang chủ phố Y là người tuổi trẻ tài cao, mưu đồ hợp nhất các bang, thế nên các đàn em bên phố X không ưa gì bên Y. Nhờ sự việc lần này mượn gió bẽ măng, nào ngờ… Gặp ngay người quen. Hiện tại tên đàn em ấy không biết nên gọi cho đại ca mình hay không. Hắn ta vừa lo sợ vừa không biết nên giải thích thế nào đây?
Và rồi với lòng can đảm và sự run sợ mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn, tên đàn em run rẩy tay bấm ngay số điện thoại mang tên “Đại Ca”. Hắn ta hít một hơi thật sâu, chờ đầu dây bên kia bắt máy. Thế nhưng đáp lại cuộc gọi đầy run sợ ấy là sự im lặng, không một ai bắt máy. Tên đàn em như sốt ruột hơn nữa, cố gắng gọi thật nhiều cuộc hơn nữa, thế nhưng bên kia vẫn là sự im lặng.
Sự im lặng ấy cũng do Trần Phong đang mang trong mình sự cô đơn, thất tình khiến anh mặc mọi chuyện xảy ra, không muốn màng thế sự, hòa mình trong làn gió của biển và ngúp cạn những lon bia nồng cay cho vơi sự đời. Anh cứ ngồi nơi bãi biển, cứ uống uống mãi cho đến khi không còn một lon bia nào. Thế nhưng tâm trạng đau đớn của anh không cũng những lon kia mà vơi đi, chúng càng ngày càng trĩu nặng.
-Bảo Ngọc, Bảo Ngọc!
Cái tên quen thuộc nhưng nay lại trở nên xa lạ, nó không còn là cô bé quấn quít bên anh như ngày nào, hiện tại trái tim anh đã không còn hình bóng anh, điều đó như xé tận tâm can anh, khiến anh đau đớn mà thốt lên cái tên quen thuộc.

Phía Bảo Ngọc
Nó mệt lã người, quay về nhà sao bao tiếng tìm hắn trong vô vọng. Nó thật sự muốn thấy hắn, muốn tỏ tình cùng hắn nhưng nó chỉ thấy sự trống vắng trong tim. Bảo Ngọc buồn bã về nhà, tâm trạng cô lúc này mơ hồ, thất thần. Kể cả nghe tiếng ẩu đả, tiếng đá, đấm thụi thụi cũng không khiến nó bận tâm. Đến khi cái tên ấy...vang...lên.
- Hoàng Thanh Pnhong ...cậu thật thảm hại...
- Tụi mày...là ai - hắn dù trọng thương vẫn giữ vẻ lạnh lùng vốn có.
Bảo Ngọc như không tin vào tai mình, tên của hắn, tiếng nói quen thuộc vang lên, cô như vỡ òa cảm xúc chạy đến ... Cô lo sợ điều gì đó...
- Tên băng tảng... Anh đâu rồi?
Mọi hoạt động dường như dừng lại tất cả con mắt nơi đây hướng về nó. Hắn nhìn nó to tròn mắt vói sự ngạc nhiên và lo sợ.
- Con heo lai gà ngốc này làm gì ở đây? Mau chạy đi ...nhanh...lên!
Tiếng hắn hét làm bao người hoảng sợ, riêng nó lại bình thãn vẫn giữ vẻ lạnh lùng sắc bén, ở nó toát lên vẻ đáng sợ của người biết võ.
- Mau thả bạn tôi ra!
- Cô em muốn chết à?
-Mau thả bạn tôi ra!- Tiếng nó hét làm rung cả vùng trời nơi ấy khiến nhiều người hãi hung.
-Tụi bây lên đi!
Lại một cuộc đánh nhau, nhưng tình thế như lật ngược. Đám côn đồ ấy giờ như đối mặt với cơn thịnh nộ của nó. Từng thế võ được nó tung ra với sức mạnh kinh hoàng. Nhiều tên ngã quỵ la ó vì đau đớn.
Nào ngờ phía sau là sự nguy hiểm không lường trước.
- Bảo Ngọc!
CHOANG…
Tiếng côn sắt va vào người nghe chói tai, máu tươi từ đầu hắn tuôn ra ướt cả một vùng áo nó. Nhuộm đỏ một vùng. Hắn dùng sức lực cuối cùng ôm lấy nó, vòng tay ấm áp ấy cứu Bảo Ngọc thoát khỏi nguy hiểm. Cảnh tượng hiện tại như quá đỗi kinh hoàng khiến nó nức nghẹn nước mắt rơi hòa cùng màu máu tươi. Nhìn hắn nhã quỵ trên vai mình, máu cứ chảy mặc cho sự rào thét của nó.
- Thanh Phong... Anh mau tỉnh lại đi ....Mau tỉnh lại!
- Mau… Mau ....Gọi xe cấp cứu...!
Nó khóc nức nở như sắp mất đi một thứ quý giá. Phải, hắn rất quan trọng với nó, thật sự rất quan trọng. Nó chỉ còn biết ôm đầu hắn thật chặt như cố ngăn cản máu tươi ấy đừng chảy nữa, như cố ngăn cản không cho hắn rời bỏ mình một lần nào nữa. Nó sẽ không bao giờ từ bỏ, sẽ không bao giờ từ bỏ hắn, kẻ luôn giúp nó thoát khỏi nguy hiểm, nó cứ ôm chặt vết thương mặc cho tay mình tê cứng, nước mắt cứ lăn dài trên gương mặt nhợt nhạt. Khẽ nói lên những lời yêu thương.
- Đồ băng tảng… Em yêu anh... Anh có nghe không... Em yêu anh… Hoàng Thanh Phong...
- Anh mau tỉnh lại cho em... Anh không thể chết!

Bệnh viện Nhân Nghĩa
Tiếng còi xe cấp cứu, tiếng gọi bác sĩ, tiếng giường bệnh kéo rít hỗn loạn.
- Thanh Phong, anh phải cố lên... Thanh Phong, anh nghe em nói gì không ... Anh phải cố lên!
- Xin lỗi người nhà không được phép đi vào! - Tiếng cô y tá ngăn cản trước sự bối rối của nó.
Như nhận thức được mình đang cản trở bác sĩ, bàn tay vẫn đang nắm chặt tay hắn không buông, giờ từ từ thả lỏng trong sự tiếc nuối, lo sợ.
-Băng Tảng… Anh phải cố lên! Em chờ anh!
Đèn phòng cấp cứu bật sáng cũng là lúc nó bất thần lo âu. Nó thật sự sợ hắn sẽ vĩnh viễn mất đi để lại nỗi đau này... Nước mắt cứ tuôn không điểm dừng, chưa bao giờ cô yếu đuối như lúc này, một cảm giác cô đơn, lo âu khiến nó như ngộp thở.
Cô ngồi bệt dựa vào tường khóc không thành tiếng.
- Thanh Phong ...Thanh Phong đâu? Cháu tôi đâu? - tiếng bà Hoàng Dung khóc thét trong hốt hoảng.
- Bà bình tĩnh đi ạ! Cậu ấy đang được cấp cứu- tên đàn em được hắn cứu lên tiếng, với giọng điệu còn run sợ không kém.
- Mẹ bình tĩnh đi Phong nó sẽ không sao đâu! - Kim Ánh trấn an mẹ mình.
Kim Ánh đỡ bà Dung đến ghế chờ, tiến đến nơi nó ngồi, sự lạnh lùng và sắc bén luôn thể hiện trên gương mặt ấy.
Bảo Ngọc thẩn thờ, khóc nức nở khi nhìn thấy bà.
- Bác...
CHÁTTTTTTT
Tiếng tát như trời giáng vang dọi cả bệnh viện, mặt Kim Ánh đầy phẫn nộ tát Bảo Ngọc buông lời mắng nhiết.
- Cô đúng là thứ xấu xa... Dám hại con trai tôi ra nông nỗi này... Bẩn thỉu ... Mau cút… Mau cút ra khỏi đây đi.... Mau cút đi!

Bảo Ngọc đơ người khóc không ra nước mắt, không thể nói lên lời, mặc cho sự đánh đập của bà. Cô chưa bao giờ khuất phục ai nhưng giờ đây cô không còn sức lực, trong cô chỉ còn là nỗi lo cho sự sống của hắn, chỉ có sự an nguy của Hắn, nổi đau thể xác không còn là gì với cô.
Anh từ khi biết tin thông qua đàn em đã chạy ngay vào bệnh viện, lòng đầy uẩn khuất không biết nên nói sự thật này ra sao với mọi người và cả Bảo Ngọc. Nếu Thanh Phong có chuyên gì chắc chắn nó sẽ hận anh đến xương tủy.
Nhưng hiện tại anh thấy hình ảnh người con gái ấy như mất hồn, cứ dán mắt mình vào cửa phòng cấp cứu, thì mọi sự thật dường như không nên nói ra lúc này. Anh đau đớn nhìn nó yếu ớt chịu trận, chưa bao giờ Anh nhìn nó mỏng manh đến thế. Bảo Ngọc mà anh quen biết là người mạnh mẽ, kiên cường người của ngày nào đâu rồi, trước mắt anh chỉ là cô gái yếu đuối, khóc nức nỡ khiến người ta cảm thương, tội nghiệp. Lòng càng muốn bảo vệ nó hơn.
- Bác ...dừng lại đi ...Chưa tường tận sự việc, không nên trách Bảo Ngọc thế!
- Hứ... – Bà Kim Ánh thôi thói bạo lực của mình, bỏ đi ra xa nơi thị phi này với lòng đầy căm hận người con gái trước mặt.
- Bảo Ngọc, em nên về đi. Ở đây không tiện đâu?
- Không... Em muốn đợi anh ấy... Em không thể bỏ mặt anh ấy đang đối đầu với cái chết được... Không... Không thể.
Tiếng Nó khóc nghẹn lòng đầy đau đớn. Cảm giác Anh bây giờ là sự bảo bọc, che chở, tuy đau trước người mình yêu không còn yêu mình, nhưng hiện tại anh vẫn che giấu thì sẽ tốt hơn...
- Vậy... Em lại đây ngồi đi... Không sẽ mệt đấy!
Anh dìu nó lại hàng ghế chờ. Anh cảm nhận được sự run rẫy của đôi vai nó, sự lạnh giá của đôi tay. Điều này càng cho thấy rõ tình yêu nó dành cho Phong lớn lao đến nhường nào, có lẽ nó đã quên đi Anh, một tình yêu quá khứ. Cả người anh như chết lặng, nhìn nó đầy bất lực.
Không khí trước đèn cấp cứu như rơi vào vực thẳm. Họ mỗi người một cách quan tâm một cách biểu hiện, nhưng tất cả luôn hướng về hắn, người đang phải đương đầu với thần chết. Nó như chết lặng không còn biết xung quanh chỉ nhìn chầm chầm vào cửa phòng cấp cứu. Như vị cứu tinh của nhân loại, bác sĩ bước ra đã bị bu quanh, ngườ người tới tấp chất vấn.
- Cháu tôi thế nà rồi bác sĩ? – Bà Kim Dung hồi hộp chờ đợi câu trả lời.
- Con tôi nó có bị làm sao không?
- Anh ấy có sao không?
- Người nhà bình tĩnh... Do mất quá nhiều máu chúng tôi cần truyền máu người nhà nào cùng nhóm máu hãy theo tôi.
- Bác sĩ, tôi cùng nhóm máu với anh ấy.
Bảo Ngọc không đợi bác sĩ nói dứt đã lên tiếng hối thúc.
- Tôi đã truyền cho anh ấy một lần rồi, mau dẫn tôi đi đi bác sĩ, nhanh đi
-Vâng, cô theo tôi.
Bảo Ngọc trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Sự biết ơn ,sự cảm phục và cả sự yêu thương dành cho cô.
- Thanh Phong được cứu rồi - Tiếng bà Hoàng Dung mừng rỡ.

Phòng cấp cứu
Bảo Ngọc vừa được đưa vào phòng cấp cứu, đập vào mắt nó là hình ảnh hắn với màu máu tanh. Cô nghẹn lòng chua xót.
- Băng tảng... Anh phải sống...
Nó nắm tay hắn thật chặt, cho dù sự hi sinh này có lớn đến đâu nó đều chấp nhận, chỉ cần hắn vẫn sống trên cõi đời này.
Hắn trong cơn mê vô thức có biết chăng sự hi sinh này!

Sau 6 giờ đồng hồ mỏi mòn. Bác sĩ mệt mỏi bước ra.
- Bác sĩ, cháu tôi ...
- Anh ấy đã qua cơn nguy kịch...
- Thanh Phong không sao rồi mẹ ơi…
- Nhưng...
- Nhưng gì, bác sĩ.
- Do não bị tổn thương nên... Anh ấy sẽ phải sống cuộc đời thực vật... Hôn mê trong thời gian dài. Chỉ tùy vào ý chí sẽ giúp anh ấy tỉnh lại. Người nhà hãy động viên tinh thần anh ấy.
- Bà...- tiếng Anh hốt hoảng khi thấy bà Hoàng Dung ngã quỵ và ngất đi.
Kim Ánh loạng choạng ngã nhào xuống ghế. Sự thật như xé cả lòng mọi người, đau đớn, tuyệt vọng bao trùm nơi đây.

Nó mơ màng trong cơn mê, mơ một giấc mơ về hắn. Từ trong làn sương mờ ảo, hắn hiện ra huyền ảo, với dáng người nhợt nhạt, máu tươi lan từ đầu thấm xuống chiếc áo trắng khiến hắn trông tùy tụy hơn. Bảo Ngọc như tìm được nguồn sáng chạy đến ôm Thanh Phong, nó không muốn hắn biến mất trước mắt mình một lần nào nữa, đôi tay ấy cứ ghi chặt thân thể mờ ảo thoắt ẩn thoắt hiện.
- Băng tảng!
- Bảo Ngọc .......Anh yêu em!

Tiếng gọi yêu thương vừa dứt cũng là lúc hắn biến mất với làn sương khói, cũng là lúc Bảo Ngọc tỉnh giấc với tiếng hét gọi cái tên quen thuộc đầy nhung nhớ.
- Băng tảng!
- Bảo Ngọc...Em không sao chứ - Anh thất thần gọi nó.
- Thanh Phong sao rồi anh? Anh ấy thế nào?
-Phong ...nó....
- Anh nói nhanh đi!
- Bác sĩ nói nó phải sống cuộc sống thực vật.
Bảo Ngọc như không còn tin vào tai mình nữa rồi, con tim nó quặn thắt lại, bóp nghẹn như không thể thở dù một chút.
Bảo Ngọc như vừa rơi xuống vực thắm, tay cô nắm lấy anh giờ buông lỏng không một sức lực. Nó không còn sức để gào thét nữa rồi, nó đã kiệt sức. Chẳng lẽ giấc mơ đó là điềm báo chăng?
- Bảo Ngọc ... Em đừng đau buồn... Bác sĩ nói vẫn còn cơ hội!
- Thật sao anh? - Bảo Ngọc như vừa tìm được nguồn sáng, niềm vui nhỏ nhoi trong cô vừa thắp.
- Nhưng... Sẽ thấp... Chỉ 10%
- Dù 1% em cũng sẽ không để anh ấy ra đi…
Sự quyết tâm của nó khiến anh càng khâm phục càng đau lòng hơn cho bản thân. Anh đã không còn hiện diện trong tim nó. Thật xót xa...
- Anh em muốn đến thăm Phong...
-Ừ... Anh... đưa em đi - Anh nghẹn ngào dẫn nó đến phòng hắn.

Tiếng khóc nức nở của Hoàng Dung khiến căn phòng đau đớn hơn. Bao bọc căn phòng là không khí u ám hòa cùng tiếng nhịp tim máy móc, duy nơi hắn là sự bình thản trong giấc ngủ. Giọt nước mắt mặn rơi nhẹ trên khuôn mặt nhợt nhạt, yếu ớt của Bảo Ngọc, nhìn hắn chìm trong giấc ngủ dài trước bao sự đau khổ từ người thân và cả nó. Thật sự nó muốn thời gian quay trở lại, để người đỡ cú đánh đó là nó, là người sẽ cho hắn sự bình yên. Nhìn hàng mi khép chặt ấy nó muốn hét thật to cho kẻ ngốc kia tỉnh lại, tỉnh lại la mắng nó như mọi ngày.
- Cô còn dám đến đây... Cô cút đi - tiếng Kim Ánh giận dữ, xua đuổi Bảo Ngọc.
- Kim Ánh con bình tĩnh đi, Bảo Ngọc không có lỗi!
- Mọi người ra ngoài đi, Bảo Ngọc con cứ ở lại...
Bà Dung buồn bã bảo mọi người rời đi để lại đôi trai thanh nữ tú với những dòng tâm sự của riêng họ.

Không gian yên tĩnh bao trùm lên Bảo Ngọc và Thanh Phong. Cô lặng lẽ ngồi bên ngắm nhìn hàng mi ấy, khuôn mặt nhợt nhạt ấy, lòng chợt nhói từng cơn. Bàn tay nó đan lấy những lọn tóc mây màu đỏ rượu ấy, một cảm giác yêu thương tràn đầy.
- Băng tảng ...Anh không được ngủ lâu đâu đó... Em còn phải hành hạ anh nữa - Nó nói trong cơn đau, nước mắt lăn dài khóe mi, đôi môi đỏ mọng nhẹ cuối hôn lên làn môi nhợt nhạt kia, như muốn nhắn gửi tâm tình cùng hắn bên thế giới hắn đang chìm đắm trong cơn say.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!