đoạn kết hay khởi đầu?

Chương 1: Giấc Mơ Vỡ Tan Của Mai Linh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sài Gòn những ngày cuối năm luôn mang theo cái se lạnh đặc trưng của gió mùa, quyện cùng mùi cà phê rang xay và khói xe cộ tấp nập. Đối với Mai Linh, không khí ấy từng là bản giao hưởng của hạnh phúc, của những buổi chiều dạo phố cùng chồng, của những kế hoạch tương lai vẽ ra trong căn hộ cao cấp mà họ cùng gây dựng. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là một bức tranh phai màu, một bản nhạc lạc điệu không tìm thấy nốt trầm.

Mai Linh năm nay ba mươi tuổi, cái tuổi mà nhiều người phụ nữ đang ở đỉnh cao của sự nghiệp và hạnh phúc gia đình. Cô sở hữu một vẻ đẹp dịu dàng, thanh thoát với mái tóc dài óng ả, đôi mắt to tròn long lanh và nụ cười từng là niềm tự hào của Thiên Bảo – người chồng cũ của cô. Cuộc hôn nhân của họ từng được xem là hình mẫu lý tưởng: Mai Linh là một kiến trúc sư tài năng, còn Thiên Bảo là giám đốc marketing của một tập đoàn đa quốc gia danh tiếng. Anh điển trai, lịch lãm, phong độ, và trên hết, anh từng là người đàn ông mà Mai Linh tin tưởng sẽ cùng mình đi hết cuộc đời.

Căn hộ cao cấp ở quận 7, nơi Mai Linh đang ngồi co ro bên cửa sổ, từng là tổ ấm mà cô vun đắp bằng tất cả tình yêu. Nó rộng rãi, sang trọng, với tầm nhìn bao quát cả thành phố lung linh ánh đèn. Từng món đồ nội thất, từng bức tranh treo tường, thậm chí cả từng chậu cây xanh nhỏ xíu trong góc ban công đều mang dấu ấn của tình yêu và sự tỉ mỉ của Mai Linh. Cô nhớ như in những buổi chiều cả hai cùng nhau chọn gạch lát nền, cùng tranh cãi vui vẻ về màu sơn tường, hay những đêm thức khuya để hoàn thành bản thiết kế cho căn bếp ấm cúng. Tất cả những kỷ niệm ấy giờ đây trở thành mũi dao cứa sâu vào trái tim cô.

Ly hôn. Hai từ ấy như một án tử giáng xuống cuộc đời Mai Linh. Nó không chỉ là sự chấm dứt của một cuộc hôn nhân, mà còn là sự sụp đổ của cả thế giới mà cô đã xây dựng. Thiên Bảo là người chủ động đề nghị. Anh nói một cách bình thản, như thể đang thông báo một lịch trình công việc: "Anh nghĩ chúng ta nên dừng lại, Mai Linh. Anh mệt mỏi rồi."

Mai Linh không thể tin vào tai mình. Cô đã cố gắng níu kéo, đã khóc lóc, van xin, đã tìm mọi cách để hàn gắn. Cô đã nhắc nhở anh về những lời thề non hẹn biển, về những giấc mơ họ từng chia sẻ. Nhưng Thiên Bảo chỉ đáp lại bằng sự im lặng lạnh lùng và đôi mắt xa cách. Ánh mắt ấy, cái nhìn dửng dưng ấy, còn đau đớn hơn ngàn vạn lời cay nghiệt.

"Anh mệt mỏi với điều gì? Với công việc, hay với em?" Mai Linh đã gào lên trong tuyệt vọng.

Thiên Bảo chỉ thở dài, tránh né ánh mắt cô: "Anh xin lỗi. Anh nghĩ đây là cách tốt nhất cho cả hai."

Cách tốt nhất ư? Đối với Mai Linh, đó là cách tồi tệ nhất. Cô nhận ra rằng, đằng sau vẻ ngoài hoàn hảo, cuộc hôn nhân của họ đã mục ruỗng từ bên trong tự bao giờ. Thiên Bảo quá bận rộn với công việc, với những dự án lớn, những chuyến công tác dài ngày. Anh luôn cho rằng tiền bạc có thể bù đắp mọi thứ, từ sự vắng mặt của anh trong những bữa cơm gia đình, những ngày kỷ niệm, cho đến những buổi tối Mai Linh một mình đối mặt với sự cô đơn trong căn nhà rộng lớn.

Mai Linh khao khát sự quan tâm, sẻ chia chân thành từ chồng, chứ không phải những món quà hàng hiệu đắt tiền hay những chuyến du lịch sang chảnh mà anh sắp xếp vội vã. Cô nhớ những cuộc trò chuyện thâu đêm khi họ mới yêu nhau, những cái nắm tay thật chặt khi đi dạo, những buổi tối chỉ cần ngồi cạnh nhau đọc sách hay xem phim cũng đủ thấy ấm áp. Nhưng những điều giản dị ấy dần biến mất, nhường chỗ cho những cuộc cãi vã nhỏ, những hiểu lầm không được giải tỏa. Thiên Bảo chỉ biết cằn nhằn cô phiền phức, yếu đuối, không hiểu cho áp lực công việc của anh. Còn Mai Linh, cô cảm thấy mình như một cái bóng trong chính ngôi nhà của mình, một người vợ chỉ biết đợi chờ và im lặng.

Cái ngày nhận được đơn ly hôn đã ký sẵn, Mai Linh đã ngã quỵ. Cô không thể làm gì ngoài việc khóc, khóc cho cuộc hôn nhân đổ vỡ, khóc cho tình yêu mà cô đã đặt trọn vẹn, và khóc cho chính bản thân mình – một người phụ nữ ba mươi tuổi với trái tim tan nát.

Sau ly hôn, Mai Linh từ bỏ công việc kiến trúc sư mà cô từng rất yêu thích. Cô không còn đủ tinh thần để tập trung vào những bản vẽ, những dự án cần sự sáng tạo và tỉ mỉ. Mỗi lần nhìn vào những đường nét kiến trúc, cô lại nhớ đến những ước mơ dang dở mà cô và Thiên Bảo từng vẽ ra. Cô nhốt mình trong căn hộ, không tiếp xúc với bất kỳ ai, kể cả những người bạn thân thiết nhất. Căn nhà từng ấm cúng giờ trở thành một nhà tù vô hình, giam cầm cô trong bóng tối của sự mất mát và tuyệt vọng.

Mỗi đêm, những ký ức tan vỡ cứ liên tục ám ảnh cô: nụ cười rạng rỡ của Thiên Bảo trong ngày cưới, những lời hứa ngọt ngào anh trao, những khoảnh khắc tưởng chừng hạnh phúc giả tạo. Cô tự hỏi, liệu có phải tất cả chỉ là một vở kịch mà cô là diễn viên chính, còn Thiên Bảo là đạo diễn tài tình? Hay cô đã quá ngây thơ, quá tin tưởng vào một tình yêu vốn dĩ đã có những vết nứt từ lâu mà cô không nhìn thấy?

Mai Linh gầy sọp đi trông thấy. Khuôn mặt xinh đẹp ngày nào giờ hốc hác, đôi mắt quầng thâm và mất đi vẻ sống động. Cô thờ ơ với mọi thứ, với những cuộc gọi hỏi thăm của bạn bè, với những lời an ủi của mẹ. Mẹ cô, bà Lan, đã phải từ quê lên để chăm sóc con gái. Nhìn con gái mình như cái bóng, bà Lan không khỏi đau xót. Bà biết con bé đã trải qua một cú sốc lớn, nhưng bà không biết phải làm sao để kéo con gái mình ra khỏi cái hố sâu của tuyệt vọng.

"Con gái, con không thể cứ mãi như vậy được. Cuộc sống vẫn còn ở phía trước mà con," bà Lan nhẹ nhàng an ủi, tay vuốt ve mái tóc rối bời của Mai Linh.

Mai Linh chỉ lắc đầu yếu ớt, giọng nói khản đặc: "Mẹ ơi, con không biết phải sống tiếp thế nào nữa."

Nước mắt lại lăn dài trên má cô. Mai Linh cảm thấy mình như một con thuyền lênh đênh giữa biển khơi, mất đi phương hướng và không tìm thấy bến bờ để neo đậu. Mọi thứ xung quanh cô đều trở nên vô nghĩa. Cô không còn hứng thú với công việc, với những sở thích cũ, hay thậm chí là với việc chăm sóc bản thân. Cô chỉ muốn chìm đắm mãi trong nỗi đau này, để thời gian ngừng lại, và để cô không phải đối mặt với thực tại nghiệt ngã.

Những ngày tháng cứ thế trôi đi trong sự u ám và nặng nề. Căn hộ của Mai Linh trở thành một pháo đài cô độc, nơi cô tự giam mình trong nỗi buồn và sự hối tiếc. Cô không bật đèn, thích sống trong bóng tối nhập nhoạng, như thể bóng tối có thể che giấu đi những vết thương lòng đang rỉ máu. Mùi ẩm mốc và sự im lặng bao trùm khắp căn phòng, chỉ đôi khi bị phá vỡ bởi tiếng nức nở nghẹn ngào của Mai Linh.

Có những lúc, cô nhìn vào gương và không nhận ra chính mình. Người phụ nữ trong gương với mái tóc xơ xác, đôi mắt vô hồn không phải là Mai Linh mà cô từng biết. Cô gái trẻ trung, tràn đầy sức sống và hoài bão ngày nào đã biến mất, nhường chỗ cho một người phụ nữ tiều tụy, chìm trong bóng tối của sự tuyệt vọng.

Cô đã từng nghĩ, hạnh phúc là khi có một gia đình hoàn hảo, một người chồng thành đạt và một cuộc sống đầy đủ. Nhưng giờ đây, cô nhận ra rằng những thứ đó chỉ là lớp vỏ bọc hào nhoáng che đậy cho một mối quan hệ thiếu đi sự chân thành và thấu hiểu. Mai Linh đã quá tập trung vào việc xây dựng "ngôi nhà hạnh phúc" mà quên mất rằng, nền móng vững chắc của nó phải được xây từ tình yêu, sự sẻ chia và lòng tin.

Nhưng sự suy sụp không thể kéo dài mãi mãi. Dù Mai Linh cố gắng chìm đắm trong nỗi buồn, một tia sáng nhỏ bé vẫn le lói đâu đó trong sâu thẳm tâm hồn cô. Đó là tiếng nói yếu ớt của lý trí, nhắc nhở cô rằng cuộc đời không thể kết thúc tại đây. Đây không phải là đoạn kết. Đây, có lẽ, chỉ là một khởi đầu. Một khởi đầu đầy đau đớn, nhưng cũng có thể là một cơ hội để Mai Linh tìm lại chính mình, để cô học cách yêu thương bản thân và bước tiếp trên con đường phía trước, dù cho nó có chông gai đến mấy. Cô biết, hành trình này sẽ rất dài và khó khăn, nhưng cô không thể cứ mãi sống trong bóng tối. Cô cần phải đứng dậy.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.