Mùi ẩm mốc và không khí ngột ngạt trong căn hộ dường như đã thấm sâu vào từng tế bào của Mai Linh. Đã hơn ba tháng kể từ ngày ly hôn, cô gần như không bước chân ra khỏi cửa. Thế giới của cô thu nhỏ lại bằng bốn bức tường, cùng với nỗi đau và sự tuyệt vọng không ngừng bủa vây. Bà Lan, mẹ cô, đã cố gắng hết sức để vực dậy con gái. Bà nấu những món ăn Mai Linh thích, bà kể những câu chuyện vui, bà thậm chí còn bật những bản nhạc cô hay nghe, mong sao con gái mình có thể tìm lại chút ánh sáng trong đôi mắt.
Một buổi sáng định mệnh, Mai Linh thức dậy với một cảm giác khác lạ. Không phải là sự trống rỗng quen thuộc, mà là một sự chán ghét chính bản thân mình. Cô nhìn vào gương, thấy một người phụ nữ tiều tụy, tóc tai bù xù, đôi mắt trũng sâu. "Đây không phải là mình," cô thì thầm. "Mình không thể sống như thế này mãi được."
Cái nhìn ấy, câu nói ấy, như một cú tát mạnh vào tâm trí Mai Linh. Cô nhớ lại lời mẹ đã nói: "Cuộc sống vẫn còn ở phía trước." Đúng vậy, cuộc đời cô không thể dừng lại ở đây, không thể kết thúc bởi một cuộc hôn nhân đổ vỡ. Cô xứng đáng được hạnh phúc, cô xứng đáng được sống một cuộc đời trọn vẹn.
Với một chút sức lực còn sót lại, Mai Linh lê bước vào phòng tắm. Cô bật vòi sen, để dòng nước lạnh xối thẳng vào người, như muốn gột rửa đi mọi muộn phiền, mọi nỗi đau đang bám víu lấy cô. Cô gội đầu, chà xát làn da đã lâu không được chăm sóc. Cảm giác sạch sẽ, mát lạnh lan tỏa khắp cơ thể, mang theo một chút hy vọng mong manh.
Sau khi tắm xong, Mai Linh đứng trước tủ quần áo. Đã bao lâu rồi cô không mặc một bộ đồ tử tế? Toàn là những bộ đồ rộng thùng thình, cũ kỹ. Cô chợt nhớ đến chiếc váy trắng tinh khôi mà Thiên Bảo đã tặng cô trong một buổi hẹn hò lãng mạn. Chiếc váy ấy, từng là biểu tượng của tình yêu, giờ đây nằm im lìm trong góc tủ, nhuốm màu kỷ niệm. Mai Linh thở dài, khẽ chạm tay vào nó, rồi lấy ra một bộ đồ đơn giản, gọn gàng hơn.
Khi mẹ cô mang bữa sáng lên, bà Lan sững sờ khi thấy Mai Linh đã thay đổi. Dù vẫn còn xanh xao, nhưng con bé đã không còn vẻ tiều tụy, u ám như mọi ngày. Đôi mắt cô, dù vẫn còn buồn, nhưng đã có chút ánh sáng.
"Con gái, con… con đỡ rồi hả?" Bà Lan hỏi, giọng run run vì xúc động.
Mai Linh khẽ gật đầu, nở một nụ cười yếu ớt. "Con sẽ cố gắng, mẹ ạ."
Đó là một nụ cười khó nhọc, nhưng đối với bà Lan, nó quý giá hơn bất cứ điều gì. Bà biết, con gái bà đã bắt đầu hành trình chữa lành.
Ngày hôm đó, Mai Linh lần đầu tiên tự mình mở cửa sổ, để ánh nắng Sài Gòn ùa vào căn phòng vốn dĩ chìm trong bóng tối. Cô hít thở thật sâu, cảm nhận làn gió mát rượi lướt qua mặt. Mọi thứ vẫn ở đó, vẫn tấp nập, vẫn ồn ào, nhưng cô lại cảm thấy mình như vừa thoát ra khỏi một giấc mơ dài, tăm tối.
Cô bắt đầu dọn dẹp căn hộ. Từng món đồ, từng góc phòng đều gợi lên kỷ niệm về Thiên Bảo. Có lúc, cô dừng lại, ngắm nhìn một bức ảnh cưới đã úa màu, hay một món quà nhỏ mà anh tặng. Nước mắt lại chực trào, nhưng Mai Linh cố gắng kìm nén. Cô tự nhủ, mình phải mạnh mẽ. Mình phải đối mặt với những kỷ niệm này để buông bỏ chúng.
Cô gói ghém những món đồ chung, những kỷ vật của hai người vào một chiếc hộp lớn. Không phải vì hận thù, mà là vì cô muốn để chúng sang một bên, để tạo không gian cho những điều mới mẻ. Mai Linh không vứt bỏ, cô chỉ cất đi, như cất đi một phần ký ức, một phần quá khứ mà cô cần phải tạm gác lại để bước tiếp.
Trong lúc dọn dẹp, Mai Linh vô tình tìm thấy chiếc máy ảnh cũ kỹ của mình. Đó là chiếc máy ảnh mà cô đã cất giữ từ rất lâu, kể từ khi cô còn là một sinh viên kiến trúc đam mê nhiếp ảnh. Hồi đó, cô thường lang thang khắp nơi, chụp lại những khoảnh khắc đẹp của cuộc sống, của thiên nhiên, của những góc phố Sài Gòn mà ít ai để ý. Nhưng rồi, khi bước vào cuộc sống hôn nhân bận rộn, và đặc biệt là khi Thiên Bảo không thực sự ủng hộ sở thích "phù phiếm" này của cô, Mai Linh đã dần gác lại niềm đam mê ấy.
Cô phủi lớp bụi bám trên chiếc máy ảnh, rồi khẽ bấm nút. Màn hình bật sáng, hiển thị một vài bức ảnh cũ kỹ còn sót lại trong thẻ nhớ. Đó là những bức ảnh chụp những hàng cây cổ thụ xanh mát trong công viên, những chú chim đang đậu trên dây điện, hay một bà lão bán hoa bên vỉa hè với nụ cười hiền hậu. Nhìn những bức ảnh ấy, Mai Linh chợt thấy lòng mình xao động. Một cảm giác quen thuộc, một niềm vui bé nhỏ len lỏi vào trái tim cô.
"Thì ra, mình vẫn còn có thể cảm thấy như vậy," cô nghĩ.
Đó là khoảnh khắc mà Mai Linh nhận ra rằng, đây không phải là đoạn kết của cuộc đời mình, mà là một khởi đầu mới. Một cánh cửa đóng lại, nhưng một cánh cửa khác lại đang từ từ mở ra. Cô cần phải mạnh dạn bước qua nó, dù phía trước có là một con đường hoàn toàn xa lạ.
Chiều hôm đó, Mai Linh quyết định ra khỏi nhà. Cô rủ mẹ đi dạo công viên gần nhà. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, cô hít thở không khí trong lành, ngắm nhìn những hàng cây xanh mướt, nghe tiếng trẻ con nô đùa và tiếng chim hót líu lo. Mọi thứ dường như đều sống động hơn, rực rỡ hơn trong mắt cô.
Bà Lan nắm chặt tay con gái, trên môi nở một nụ cười mãn nguyện. Bà biết, hành trình chữa lành của Mai Linh sẽ không dễ dàng, nhưng ít nhất, con bé đã chịu bước những bước đầu tiên. Mai Linh cũng cảm thấy thế. Cô biết mình sẽ phải đối mặt với nhiều khó khăn, với những nỗi buồn bất chợt ập đến, nhưng cô không còn đơn độc nữa. Cô có mẹ, và cô có một niềm hy vọng mới vừa chớm nở trong lòng: niềm đam mê với nhiếp ảnh, và khao khát tìm lại chính mình.
Tối hôm đó, Mai Linh nằm trên giường, không còn là những tiếng nức nở đau khổ mà là một sự tĩnh lặng nhẹ nhõm. Cô nghĩ về những ngày tháng đã qua, về Thiên Bảo, và về bản thân mình. Cô không còn hận thù hay oán trách, chỉ còn là một sự chấp nhận. Cô biết, cuộc hôn nhân ấy đã kết thúc, và cô cần phải để nó lại phía sau. Mai Linh nhắm mắt lại, trong tâm trí cô, một khung cảnh mới hiện ra – một khung cảnh đầy nắng, gió và những điều tốt đẹp đang chờ đợi cô ở phía trước. Cô biết, cô cần phải đi tìm nó.