Buổi triển lãm ảnh của Mai Linh thành công rực rỡ. Những tác phẩm của cô được giới chuyên môn đánh giá cao và được công chúng đón nhận nồng nhiệt. Mai Linh trở thành cái tên được nhắc đến trong giới nhiếp ảnh. Nhiều lời mời hợp tác, những cơ hội mới đã đến với cô. Nhưng Mai Linh vẫn giữ cho mình sự khiêm tốn và bình thản. Cô biết, thành công này không chỉ đến từ tài năng, mà còn từ hành trình đầy gian khó mà cô đã vượt qua.
Sau triển lãm, Mai Linh dành thời gian ở lại Sài Gòn để thăm mẹ và bạn bè. Cô cũng có những buổi gặp gỡ với các nhà sưu tập ảnh và các phòng trưng bày. Cô cân nhắc những cơ hội mới, nhưng vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng. Mai Linh không muốn vội vàng. Cô muốn mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên.
Một chiều nọ, khi Mai Linh đang ngồi uống cà phê cùng Thùy Trang tại một quán quen cũ, cô chợt thấy một bóng dáng quen thuộc bước vào. Đó là Thiên Bảo. Anh đi cùng một người bạn đồng nghiệp.
Mai Linh hơi khựng lại. Cô đã biết Thiên Bảo có đến triển lãm của mình, nhưng đây là lần đầu tiên cô đối mặt trực tiếp với anh sau ly hôn. Cô cảm thấy một chút bối rối, nhưng rồi nhanh chóng trấn tĩnh lại. Cô đã chuẩn bị cho khoảnh khắc này từ lâu.
Thiên Bảo cũng nhìn thấy Mai Linh. Anh cũng có vẻ ngạc nhiên. Anh định lảng tránh, nhưng rồi anh quyết định đối mặt. Anh bước đến bàn của Mai Linh và Thùy Trang.
"Chào Mai Linh," Thiên Bảo nói, giọng hơi ngập ngừng. "Chào Trang."
"Chào Thiên Bảo," Mai Linh đáp lại, giọng điềm tĩnh. Thùy Trang cũng chào anh.
Không khí trở nên gượng gạo. Thiên Bảo không biết nói gì. Anh nhìn Mai Linh, nhìn sự thay đổi rõ rệt ở cô. Cô đẹp hơn, tự tin hơn, và anh thấy rõ một sự bình yên trong ánh mắt cô mà trước đây anh chưa từng thấy.
"Chúc mừng triển lãm của em nhé," Thiên Bảo nói, cố gắng phá vỡ sự im lặng. "Anh có đến xem. Những bức ảnh của em rất đẹp."
"Cảm ơn anh," Mai Linh đáp. "Anh vẫn khỏe chứ?"
"Anh ổn," Thiên Bảo khẽ gật đầu. Anh muốn nói nhiều hơn, muốn xin lỗi cô, muốn giải thích mọi thứ. Nhưng anh biết, bây giờ không phải là lúc.
Mai Linh nhìn Thiên Bảo. Anh cũng đã thay đổi. Vẻ phong độ, lịch lãm vẫn còn đó, nhưng anh không còn vẻ kiêu ngạo, bận rộn như trước. Có một nét trầm tư, trưởng thành hơn trong đôi mắt anh. Cô cảm nhận được sự hối tiếc từ anh, và cô biết, anh cũng đã trải qua một hành trình riêng để nhận ra những sai lầm của mình.
"Em có vẻ đã tìm được niềm đam mê mới rồi nhỉ," Thiên Bảo nói, chỉ vào chiếc máy ảnh trên bàn của Mai Linh.
"Vâng. Nó đã giúp em rất nhiều," Mai Linh mỉm cười.
Thùy Trang thấy không khí có vẻ căng thẳng, cô khẽ nói: "Thôi, mình đi mua thêm nước nhé." Rồi cô đứng dậy, để lại không gian riêng cho Mai Linh và Thiên Bảo.
Mai Linh và Thiên Bảo im lặng một lúc. Rồi Thiên Bảo hít một hơi sâu, nhìn thẳng vào mắt Mai Linh: "Mai Linh, anh... anh xin lỗi. Anh biết anh đã làm em tổn thương rất nhiều. Anh đã quá vô tâm, quá ích kỷ. Anh đã không biết trân trọng những gì mình có."
Mai Linh lắng nghe anh. Cô không ngắt lời, không trách móc. Cô biết, anh đã nhận ra lỗi lầm của mình.
"Anh đã phải mất đi em, mất đi cuộc hôn nhân này, anh mới nhận ra giá trị thực sự của tình yêu và hạnh phúc," Thiên Bảo tiếp tục. "Anh đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi. Anh biết, bây giờ em đã có một cuộc sống mới, một con đường mới. Anh chỉ muốn nói lời xin lỗi chân thành nhất với em, và mong em sẽ tìm được hạnh phúc thật sự."
Nước mắt Mai Linh chợt lăn dài. Không phải là nước mắt của sự đau khổ hay oán hận, mà là nước mắt của sự buông bỏ, của sự tha thứ. Cô đã chờ đợi lời xin lỗi này từ rất lâu, nhưng giờ đây, khi nó đến, cô không còn cảm thấy quá quan trọng nữa. Cô đã tự mình chữa lành, tự mình vượt qua.
"Em tha thứ cho anh, Thiên Bảo," Mai Linh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng rõ ràng. "Em hy vọng anh cũng sẽ tìm được hạnh phúc của riêng mình."
Đó là khoảnh khắc mà Mai Linh biết, cô đã hoàn toàn buông bỏ quá khứ. Cô không còn vương vấn hay hận thù Thiên Bảo. Cô đã tha thứ cho anh, và quan trọng hơn, cô đã tha thứ cho chính mình.
Thiên Bảo gật đầu. Anh biết, Mai Linh đã thực sự rời xa anh, không phải về thể xác mà là về tâm hồn. Cô ấy đã tìm thấy sự bình yên, và anh vui vì điều đó. Anh đứng dậy. "Thôi, anh không làm phiền em nữa. Chúc em mọi điều tốt đẹp nhé, Mai Linh."
"Cảm ơn anh," Mai Linh đáp.
Thiên Bảo quay người bước đi, lòng anh nhẹ nhõm hơn. Anh đã nói ra lời xin lỗi mà anh cất giữ bấy lâu. Anh biết, anh và Mai Linh đã không còn thuộc về nhau. Nhưng anh tin rằng, cả hai đều đã trưởng thành từ cuộc đổ vỡ này.
Mai Linh nhìn theo bóng lưng Thiên Bảo cho đến khi anh khuất dạng. Cô khẽ lau nước mắt. Một chương cũ đã thực sự khép lại, và một chương mới đang mở ra. Cô cảm thấy một sự thanh thản chưa từng có.
Tối hôm đó, Mai Linh gọi điện cho Hoàng Phong. Cô kể cho anh nghe về cuộc gặp gỡ với Thiên Bảo, và về cảm giác nhẹ nhõm, bình yên khi cô buông bỏ được quá khứ.
"Tôi biết cô sẽ làm được mà," Hoàng Phong nói, giọng đầy tự hào. "Giờ thì cô đã sẵn sàng cho những điều mới mẻ rồi đấy, Mai Linh."
Mai Linh mỉm cười. "Vâng, tôi nghĩ vậy."
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Sài Gòn vẫn lung linh ánh đèn. Mai Linh biết, dù cô có chọn ở lại Sài Gòn để theo đuổi sự nghiệp nhiếp ảnh, hay trở về Mũi Né với Hoàng Phong và biển cả, thì cô cũng sẽ sống một cuộc đời trọn vẹn và ý nghĩa. Cô đã tìm thấy bản thân mình, và cô đã sẵn sàng cho một khởi đầu mới, dù nó là gì đi chăng nữa.