đoạn kết hay khởi đầu?

Chương 9: Đối Mặt Với Ký Ức


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sài Gòn đón Mai Linh bằng sự ồn ào, náo nhiệt quen thuộc. Mùi khói xe, tiếng còi inh ỏi và dòng người tấp nập khiến cô cảm thấy choáng váng sau những tháng ngày sống trong sự yên bình của biển cả. Nhưng rồi, Mai Linh hít một hơi thật sâu, tự nhủ rằng cô phải mạnh mẽ. Đây là nơi cô đã từng sống, và cô sẽ đối mặt với nó.

Mai Linh về thẳng nhà mẹ. Vừa thấy cô, bà Lan đã vỡ òa trong hạnh phúc. "Con gái, con về rồi! Con gầy đi nhiều quá, nhưng nhìn con có vẻ khỏe mạnh hơn rồi," bà nói, ôm chặt Mai Linh vào lòng.

Mai Linh mỉm cười. Cô thấy lòng mình ấm áp khi được trở về với vòng tay mẹ. Cô kể cho mẹ nghe về chuyến đi, về những bức ảnh cô đã chụp, và về buổi triển lãm sắp tới. Bà Lan rất tự hào về con gái mình.

Ngày hôm sau, Mai Linh đi đến phòng trưng bày để chuẩn bị cho buổi triển lãm. Đây là lần đầu tiên cô quay trở lại một nơi làm việc sau nhiều tháng nghỉ ngơi. Cảm giác vừa quen thuộc, vừa xa lạ. Cô mang theo những tác phẩm tâm đắc nhất của mình, những bức ảnh ghi lại vẻ đẹp của Mũi Né, của biển cả và con người nơi đây.

Khi treo những bức ảnh lên tường, Mai Linh cảm thấy một sự rung động mạnh mẽ. Mỗi bức ảnh là một câu chuyện, một phần ký ức về hành trình chữa lành của cô. Cô không chỉ nhìn thấy khung cảnh trong ảnh, mà còn nhìn thấy chính bản thân mình đã thay đổi như thế nào, từ một người phụ nữ đau khổ, tuyệt vọng, trở thành một người mạnh mẽ và đầy hy vọng.

Thùy Trang cũng đến giúp Mai Linh. Cô bạn nhìn những bức ảnh với ánh mắt thán phục. "Đẹp quá Mai Linh ơi! Mình không ngờ cậu lại có thể chụp được những bức ảnh tuyệt vời đến vậy. Nhìn những bức ảnh này, mình có cảm giác như đang được sống ở Mũi Né vậy."

"Đó là nhờ mình đã tìm thấy lại chính mình ở đó," Mai Linh nói, ánh mắt xa xăm.

Trong những ngày chuẩn bị, Mai Linh cố gắng tránh né những nơi mà cô và Thiên Bảo từng có kỷ niệm. Cô không muốn gợi lại những vết thương cũ. Nhưng Sài Gòn quá rộng lớn, và ký ức thì cứ bám riết lấy cô. Có lúc, cô vô tình đi ngang qua một quán cà phê mà họ từng thường xuyên lui tới, hay một con đường mà họ từng nắm tay nhau đi dạo. Những hình ảnh cũ ùa về, khiến lòng cô chùng xuống. Nhưng Mai Linh đã học được cách đối diện với chúng. Cô hít thở thật sâu, tự nhủ rằng đó chỉ là quá khứ, và cô đã bước qua nó rồi.

Buổi khai mạc triển lãm diễn ra vào một buổi tối cuối tuần. Rất nhiều người đến tham dự, từ những người bạn cũ của Mai Linh, đồng nghiệp cũ, cho đến những người yêu nghệ thuật và nhiếp ảnh. Mai Linh mặc một chiếc váy trắng đơn giản nhưng thanh lịch, đứng giữa những tác phẩm của mình, mỉm cười tự tin. Cô không còn là Mai Linh yếu đuối của ngày xưa.

Mọi người khen ngợi những bức ảnh của cô. Họ trầm trồ trước vẻ đẹp của biển, của con người và cuộc sống ở Mũi Né mà Mai Linh đã ghi lại. Cô kể cho họ nghe về hành trình của mình, về cách cô đã tìm thấy sự bình yên và niềm đam mê nhiếp ảnh.

Trong số những khách mời, có một người đàn ông đứng lặng lẽ ở một góc phòng, chăm chú nhìn vào những bức ảnh của Mai Linh. Đó là Thiên Bảo.

Anh đến cùng một người bạn, chỉ để xem triển lãm mà không có ý định gặp Mai Linh. Anh nghe tin về buổi triển lãm của cô từ một đồng nghiệp, và tò mò muốn biết cô ấy giờ ra sao. Từ khi ly hôn, anh đã cố gắng liên lạc với cô nhưng không được. Anh biết cô đã rời Sài Gòn, nhưng không biết cô đi đâu.

Khi nhìn thấy Mai Linh, Thiên Bảo sững sờ. Cô đã thay đổi rất nhiều. Cô không còn tiều tụy, u ám như ngày anh rời đi. Mai Linh giờ đây rạng rỡ hơn, tự tin hơn, và vẻ đẹp của cô còn mặn mà hơn cả trước đây. Anh nhìn ánh mắt cô, không còn thấy sự đau khổ hay tuyệt vọng, mà là một sự bình yên và thanh thản lạ thường.

Anh nhìn những bức ảnh của cô. Mỗi bức ảnh đều toát lên một vẻ đẹp chân thật, một câu chuyện ẩn chứa. Anh nhận ra đó là những bức ảnh về Mũi Né, nơi anh chưa từng đặt chân đến. Anh nhận ra, Mai Linh đã tìm thấy một thế giới mới, một cuộc sống mới không có anh.

Thiên Bảo cảm thấy một sự nuối tiếc dâng trào trong lòng. Anh nhận ra mình đã đánh mất một người phụ nữ tuyệt vời như thế nào. Anh đã từng có tất cả, một người vợ xinh đẹp, tài năng, một tổ ấm ấm cúng. Nhưng anh đã quá vô tâm, quá bận rộn với công việc mà bỏ lỡ đi những điều quý giá nhất.

Anh đứng đó một lúc lâu, rồi khẽ quay lưng bước đi. Anh không muốn làm phiền Mai Linh, không muốn phá vỡ sự bình yên mà cô đang có. Anh biết, Mai Linh của ngày hôm nay đã mạnh mẽ hơn rất nhiều. Cô không còn cần anh nữa.

Mai Linh không nhìn thấy Thiên Bảo. Cô vẫn mải mê trò chuyện với khách mời, chia sẻ về những tác phẩm của mình. Nhưng trong sâu thẳm, cô cảm nhận được một sự hiện diện nào đó quen thuộc. Cô không biết đó có phải là Thiên Bảo hay không, nhưng cô không còn cảm thấy sợ hãi hay đau khổ nữa. Cô biết, cô đã hoàn toàn buông bỏ quá khứ.

Sau buổi triển lãm, Mai Linh cảm thấy rất nhẹ nhõm. Cô đã đối mặt với những ký ức cũ, với những con người cũ, và cô đã vượt qua được. Cô đã chứng minh cho bản thân mình thấy rằng, cô có thể sống tốt mà không cần đến Thiên Bảo. Cô đã tìm thấy niềm vui, tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống của mình.

Đó là một bước tiến lớn trong hành trình chữa lành của Mai Linh. Cô biết, đây không phải là điểm dừng, mà là một cột mốc quan trọng. Cô đã sẵn sàng cho những thử thách tiếp theo, cho những hành trình mới, dù là ở Sài Gòn hay bất cứ nơi nào khác. Mai Linh đã thực sự tìm thấy bản thân mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.