đoạn kết hay khởi đầu?

Chương 4: Hoàng Phong – Chạm Khẽ Trái Tim Mai Linh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những ngày tháng ở Mũi Né trôi qua êm đềm như một bản nhạc không lời. Mai Linh vẫn duy trì thói quen đi dạo biển mỗi sáng, ngắm nhìn bình minh và ghi lại những khoảnh khắc đẹp bằng chiếc máy ảnh của mình. Cô thích những buổi chiều muộn, khi ánh nắng vàng cam phủ khắp cồn cát, tạo nên một khung cảnh huyền ảo. Chính trong một buổi chiều như thế, Mai Linh đã gặp Hoàng Phong.

Cô đang mải mê điều chỉnh ống kính để bắt trọn khoảnh khắc một đàn chim hải âu chao lượn trên nền trời ráng đỏ, thì một giọng nói trầm ấm vang lên bên cạnh: "Bức ảnh đó sẽ rất đẹp nếu cô bắt được khoảnh khắc mặt trời vừa chạm đường chân biển đấy."

Mai Linh giật mình quay lại. Đứng cạnh cô là một người đàn ông có vẻ ngoài phong trần, lãng tử. Anh ta cao ráo, mái tóc hơi dài bay bay trong gió biển, đôi mắt tinh anh và nụ cười ấm áp lộ ra hàm răng trắng đều. Trên vai anh cũng vắt một chiếc máy ảnh chuyên nghiệp, trông có vẻ rất "đời".

Mai Linh hơi ngượng ngùng, khẽ gật đầu: "Vâng, tôi đang cố gắng."

Người đàn ông cười hiền: "Cô có vẻ rất có năng khiếu. Ánh sáng lúc này là đẹp nhất để chụp phong cảnh đấy."

"Anh cũng là nhiếp ảnh gia à?" Mai Linh hỏi lại, cảm thấy sự thân thiện từ người lạ.

"À, tôi là nhiếp ảnh gia tự do. Tôi tên là Hoàng Phong," anh nói, chìa tay ra. "Còn cô?"

"Tôi là Mai Linh." Mai Linh bắt tay anh, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay chai sạn của một người hay cầm máy.

Từ cuộc gặp gỡ tình cờ đó, Mai Linh và Hoàng Phong bắt đầu nói chuyện nhiều hơn. Anh là một người đàn ông từng trải, đã đi nhiều nơi, chụp nhiều cảnh đẹp. Hoàng Phong kể cho Mai Linh nghe về những chuyến đi của anh, về những câu chuyện anh đã gặp trên đường. Anh nói về niềm đam mê nhiếp ảnh của mình bằng một sự say mê đặc biệt, khiến Mai Linh cảm thấy rất đồng điệu.

Anh không giống Thiên Bảo. Thiên Bảo luôn bận rộn, luôn nói về những dự án tiền tỷ, về những hợp đồng lớn. Anh coi trọng vật chất và danh vọng. Còn Hoàng Phong, anh sống vì những khoảnh khắc, vì những vẻ đẹp giản dị mà ít ai để ý. Anh có một tâm hồn nghệ sĩ, tinh tế và sâu sắc.

Mai Linh nhận ra, Hoàng Phong là người đầu tiên lắng nghe cô nói về nhiếp ảnh một cách chân thành như vậy. Anh không phán xét, không coi đó là một sở thích "vô bổ" hay "phù phiếm" như Thiên Bảo. Ngược lại, anh còn khuyến khích cô, chia sẻ những kinh nghiệm, những kỹ thuật chụp ảnh mà anh biết.

Một buổi chiều, khi cả hai đang ngồi trên bờ cát ngắm hoàng hôn, Mai Linh chợt hỏi: "Anh đã đi nhiều nơi như vậy, có khi nào anh cảm thấy cô đơn không?"

Hoàng Phong im lặng một lúc, rồi khẽ thở dài: "Cô đơn thì có chứ. Cuộc sống này ai mà chẳng có lúc cô đơn, Mai Linh. Nhưng cô đơn không có nghĩa là yếu đuối. Quan trọng là mình đối diện với nó như thế nào."

Anh nhìn ra biển xa xăm, giọng trầm buồn: "Tôi cũng từng trải qua những mất mát lớn trong đời. Từng có một mối tình mà tôi nghĩ sẽ đi đến cuối con đường. Nhưng rồi mọi thứ cũng tan vỡ."

Mai Linh giật mình. Cô không nghĩ Hoàng Phong cũng có những vết thương lòng tương tự. Cô chợt hiểu tại sao anh lại có sự thấu hiểu và đồng cảm đến lạ thường. Anh không hỏi về chuyện của Mai Linh, nhưng chỉ qua vài câu nói, cô cảm thấy anh thấu hiểu những gì cô đã trải qua.

"Vậy anh đã vượt qua nó như thế nào?" Mai Linh khẽ hỏi, lòng đầy tò mò.

Hoàng Phong mỉm cười, nụ cười buồn nhưng vẫn ấm áp: "Thời gian sẽ chữa lành mọi thứ. Và quan trọng hơn, là mình phải tự cho mình cơ hội để chữa lành. Đừng tự nhốt mình trong quá khứ, Mai Linh. Cuộc sống này vẫn còn rất nhiều điều đẹp đẽ đáng để mình khám phá."

Những lời nói của Hoàng Phong như một làn gió mát lành thổi vào tâm hồn Mai Linh. Anh không khuyên nhủ suông, mà anh chia sẻ từ chính kinh nghiệm của mình. Mai Linh cảm thấy tin tưởng anh, cảm thấy có thể chia sẻ với anh những điều mà cô đã giấu kín bấy lâu.

Dần dần, Mai Linh bắt đầu mở lòng với Hoàng Phong. Cô kể cho anh nghe về cuộc hôn nhân của mình, về nỗi đau khi bị Thiên Bảo bỏ rơi, về những ngày tháng chìm trong tuyệt vọng. Cô không khóc khi kể, chỉ là giọng cô trầm hơn, đôi mắt thoáng buồn. Hoàng Phong lắng nghe một cách chăm chú, không ngắt lời, chỉ đôi khi khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng cảm. Anh không an ủi sáo rỗng, cũng không đưa ra lời khuyên. Anh chỉ đơn giản là lắng nghe, và sự lắng nghe ấy còn quý giá hơn ngàn vạn lời nói.

Hoàng Phong kể cho Mai Linh nghe về câu chuyện của anh. Anh từng yêu một cô gái, cũng là một nghệ sĩ, nhưng vì định mệnh nghiệt ngã, cô ấy đã ra đi mãi mãi trong một tai nạn. Sau cú sốc đó, Hoàng Phong cũng từng có thời gian chìm trong tuyệt vọng. Anh từ bỏ công việc, lang thang khắp nơi, tìm cách quên đi nỗi đau. Rồi anh nhận ra, nỗi đau không thể biến mất, nhưng anh có thể học cách sống chung với nó, và biến nó thành động lực để sống trọn vẹn hơn. Anh tìm đến nhiếp ảnh, để ghi lại những khoảnh khắc đẹp của cuộc đời, như một cách để trân trọng từng giây phút hiện tại.

Sự chân thành của Hoàng Phong đã chạm đến trái tim Mai Linh. Anh không hoàn hảo, anh cũng có những vết sẹo trong tâm hồn, nhưng anh đã học cách vượt qua và sống một cuộc đời ý nghĩa. Anh là người đã từng trải qua những mất mát tương tự, nên anh thấu hiểu những vết thương lòng của Mai Linh hơn ai hết.

Hoàng Phong không thúc ép Mai Linh, anh lặng lẽ ở bên cạnh cô, như một người bạn, một người đồng hành. Anh cùng cô đi dạo biển, cùng cô ngắm hoàng hôn, cùng cô trò chuyện về cuộc sống, về nghệ thuật. Anh dạy cô cách chụp những bức ảnh đẹp hơn, cách nhìn thế giới qua lăng kính của một nhiếp ảnh gia. Dưới sự dẫn dắt của Hoàng Phong, Mai Linh không chỉ nâng cao kỹ năng chụp ảnh, mà còn học được cách nhìn nhận cuộc sống một cách lạc quan hơn.

Có những lúc, Mai Linh chợt nghĩ: liệu đây có phải là khởi đầu cho một mối quan hệ mới? Cô vẫn còn rất nhiều vết sẹo, trái tim cô vẫn còn rất mong manh. Cô sợ hãi khi phải yêu lại, sợ hãi khi phải đối mặt với sự tổn thương một lần nữa. Nhưng nhìn Hoàng Phong, nhìn ánh mắt ấm áp và nụ cười chân thành của anh, Mai Linh lại thấy một tia hy vọng.

Anh không cố gắng thay thế Thiên Bảo, anh là một con người hoàn toàn khác. Hoàng Phong mang đến cho Mai Linh sự bình yên, sự thấu hiểu và một cảm giác được là chính mình mà cô đã đánh mất từ lâu. Anh không yêu cầu gì ở cô, chỉ đơn giản là ở bên cạnh, lắng nghe và chia sẻ.

Những ngày tháng ở Mũi Né trở nên ý nghĩa hơn bao giờ hết với sự xuất hiện của Hoàng Phong. Mai Linh không còn là con thuyền lênh đênh vô định. Cô đã tìm thấy một bến đỗ bình yên, nơi cô có thể dần dần hồi phục và chuẩn bị cho những hành trình mới. Cô biết, mình cần thời gian, và Hoàng Phong, anh dường như hiểu điều đó. Anh vẫn ở đó, kiên nhẫn và lặng lẽ, chờ đợi Mai Linh tìm lại được niềm tin vào tình yêu và cuộc sống.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.