đoạn kết hay khởi đầu?

Chương 3: Đi Tìm Bình Yên Ở Vùng Biển Lạ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Quyết định rời Sài Gòn đến một vùng biển nhỏ yên bình là một bước ngoặt lớn trong hành trình chữa lành của Mai Linh. Sau những ngày tháng vật lộn với nỗi đau và sự mất mát, cô nhận ra mình cần một không gian hoàn toàn khác biệt, nơi cô có thể tạm gác lại mọi gánh nặng, mọi kỷ niệm ám ảnh. Sài Gòn quá ồn ào, quá nhiều hình bóng cũ, khiến cô khó lòng mà buông bỏ.

Ý tưởng này nhen nhóm trong đầu Mai Linh sau một đêm dài không ngủ. Cô nhớ lại những chuyến đi biển cùng gia đình khi còn nhỏ, nhớ tiếng sóng vỗ rì rào, nhớ mùi gió biển mặn mòi và cảm giác bình yên lạ thường khi đứng trước không gian bao la của đại dương. Cô tin rằng biển cả sẽ có một sức mạnh nào đó giúp cô thanh lọc tâm hồn.

Mai Linh bàn bạc với mẹ. Bà Lan, dù lo lắng cho con gái phải đi xa một mình, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên quyết và khát khao thay đổi của con, bà đã đồng ý. "Con cứ đi đi, nếu con thấy đó là điều con cần. Nhưng nhớ phải giữ gìn sức khỏe, và mẹ sẽ luôn ở đây chờ con trở về," bà nói, giọng nghẹn ngào.

Mai Linh chọn Mũi Né, một vùng biển thuộc tỉnh Bình Thuận, cách Sài Gòn không quá xa nhưng đủ biệt lập để cô có thể tìm thấy sự tĩnh lặng. Cô đã tìm thuê một căn nhà nhỏ ven biển, không quá hiện đại nhưng có đủ tiện nghi và đặc biệt là có một cái hiên nhỏ hướng ra biển. Cô muốn mỗi sáng thức dậy, điều đầu tiên cô nhìn thấy là ánh bình minh trên mặt biển, và mỗi tối, cô được nghe tiếng sóng vỗ ru ngủ.

Ngày Mai Linh rời đi, chỉ có mẹ và vài người bạn thân nhất đến tiễn. Cô không muốn ồn ào, không muốn ai phải bận lòng vì cô. Nhìn lại căn hộ từng là tổ ấm, Mai Linh không còn cảm thấy quá đau đớn. Thay vào đó là một cảm giác nhẹ nhõm, như thể cô đang trút bỏ một gánh nặng vô hình trên vai.

Chuyến xe đường dài đưa Mai Linh rời xa trung tâm Sài Gòn tấp nập. Dần dần, những tòa nhà cao tầng lùi lại phía sau, nhường chỗ cho những cánh đồng lúa xanh mướt, những rặng cây thốt nốt vươn mình thẳng tắp và những con đường ven biển đầy nắng và gió. Khi chiếc xe dừng lại trước căn nhà nhỏ mà cô đã thuê, Mai Linh hít một hơi thật sâu. Mùi biển mặn mà, hơi gió trong lành lùa vào tóc, xua đi những bụi bặm và mệt mỏi của chuyến đi.

Căn nhà nhỏ xinh xắn, sơn màu xanh pastel, nằm nép mình dưới bóng cây dừa cao vút. Bên trong, mọi thứ đều đơn giản nhưng sạch sẽ và ấm cúng. Chiếc giường gỗ cũ kỹ, một cái bàn nhỏ và vài chiếc ghế tre. Mai Linh bước ra hiên, phóng tầm mắt ra xa. Biển xanh mênh mông trải dài vô tận, những con sóng bạc đầu vỗ nhẹ vào bờ cát trắng. Xa xa, những chiếc thuyền thúng của ngư dân neo đậu lấp ló dưới ánh nắng chiều.

Cảm giác bình yên ập đến, len lỏi vào từng ngóc ngách trái tim Mai Linh. Đã lâu lắm rồi cô mới cảm nhận được sự tĩnh lặng đến vậy. Không có tiếng còi xe inh ỏi, không có áp lực công việc, không có những cuộc gọi điện thoại hay tin nhắn hỏi han. Chỉ có tiếng sóng biển rì rào, tiếng gió xào xạc qua rặng dừa và tiếng chim hải âu chao lượn trên bầu trời.

Những ngày đầu ở Mũi Né, Mai Linh chỉ đơn giản là sống chậm lại. Cô dậy sớm, ngắm bình minh trên biển, rồi đi bộ dọc bờ cát. Cô nhặt những vỏ sò đủ màu sắc, xây những lâu đài cát nhỏ xíu như một đứa trẻ. Cô ngồi hàng giờ trên hiên nhà, chỉ để lắng nghe tiếng sóng và nhìn ngắm những con thuyền trôi lững lờ.

Cô bắt đầu đọc sách trở lại – những cuốn sách về triết lý sống, về cách chữa lành tâm hồn mà trước đây cô không có thời gian để đọc. Mỗi câu chữ, mỗi câu chuyện đều như một liều thuốc an ủi, giúp cô nhìn nhận lại những vấn đề của mình một cách khách quan hơn. Mai Linh dần nhận ra rằng, sự đổ vỡ trong hôn nhân không phải là lỗi của riêng cô, mà là kết quả của sự thiếu kết nối và thấu hiểu từ cả hai phía. Cô cũng nhận ra rằng, cô đã quá phụ thuộc vào Thiên Bảo, quá coi anh là trung tâm của cuộc đời mình, đến nỗi đánh mất đi chính bản thân.

Sau vài ngày, khi đã quen với nhịp sống chậm rãi ở đây, Mai Linh bắt đầu tìm lại niềm đam mê cũ của mình – nhiếp ảnh. Chiếc máy ảnh mà cô mang theo từ Sài Gòn giờ trở thành người bạn đồng hành không thể thiếu. Cô mang máy ảnh đi khắp nơi, từ những con đường làng quanh co, những khu chợ cá tấp nập, đến những cồn cát vàng óng ả dưới nắng.

Cô chụp những người ngư dân đang kéo lưới, những đứa trẻ hồn nhiên chạy nhảy trên bãi biển, những rặng dừa xanh mướt và những buổi hoàng hôn rực rỡ trên biển. Mỗi bức ảnh là một câu chuyện, một khoảnh khắc cô ghi lại bằng tất cả tâm hồn. Qua ống kính, Mai Linh thấy được vẻ đẹp ẩn chứa trong những điều giản dị nhất của cuộc sống, điều mà trước đây cô đã bỏ lỡ vì quá bận rộn với công việc và những mối bận tâm khác.

Niềm vui khi chụp ảnh, khi nhìn thấy những khung hình đẹp dần lấp đầy khoảng trống trong trái tim cô. Mai Linh cảm thấy mình được sống lại, được là chính mình một lần nữa. Cô không còn cảm thấy cô đơn hay lạc lõng. Thay vào đó là một sự bình yên, một sự thanh thản mà cô đã khao khát từ rất lâu.

Vùng biển nhỏ này không chỉ giúp Mai Linh chữa lành những vết thương lòng, mà còn giúp cô nhìn nhận lại giá trị của cuộc sống. Cô học cách trân trọng những điều giản dị: một bữa cơm đạm bạc với hải sản tươi ngon, một buổi chiều ngồi ngắm biển mà không cần suy nghĩ gì, hay một cuộc trò chuyện với những người dân hiền lành, chất phác.

Mai Linh dần kết nối với những người hàng xóm thân thiện. Họ là những người dân chài thật thà, chất phác, sống dựa vào biển cả. Họ không biết câu chuyện buồn của cô, nhưng sự chân thành và lòng tốt của họ đã làm ấm lòng Mai Linh. Cô nghe họ kể chuyện về biển, về những chuyến ra khơi, về những ngày nắng đẹp và những đêm bão tố. Những câu chuyện ấy giúp cô cảm thấy mình là một phần của cộng đồng, không còn là một cá thể lạc lõng.

Mỗi buổi sáng, Mai Linh thường thức dậy sớm, pha một ly cà phê nóng và ngồi ở hiên nhà, ngắm nhìn bình minh ló rạng trên biển. Ánh nắng vàng rực rỡ trải dài trên mặt biển, lấp lánh như dát bạc. Tiếng sóng vỗ rì rào, nhẹ nhàng và đều đặn, như một lời thì thầm của biển cả. Trong những khoảnh khắc đó, Mai Linh cảm thấy tâm hồn mình được gột rửa, được thanh lọc. Cô không còn nghĩ về Thiên Bảo, không còn nghĩ về quá khứ đau buồn. Cô chỉ sống trọn vẹn trong khoảnh khắc hiện tại, hít thở từng hơi thở của sự bình yên.

Hành trình chữa lành của Mai Linh ở vùng biển nhỏ này mới chỉ bắt đầu. Nhưng cô biết, đây là một khởi đầu đầy hứa hẹn. Cô đã tìm thấy một nơi để tĩnh tâm, để tìm lại chính mình. Và quan trọng hơn, cô đã tìm thấy lại niềm đam mê, một ngọn lửa nhỏ bé đã từng bị vùi lấp dưới đống tro tàn của cuộc hôn nhân tan vỡ. Ngọn lửa ấy, giờ đây, đang bùng cháy trở lại, soi sáng con đường phía trước cho Mai Linh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.