Thời gian cứ thế trôi đi ở Mũi Né. Mai Linh dần trở thành một phần của cộng đồng nhỏ bé nơi đây. Cô vẫn duy trì thói quen chụp ảnh, và những bức ảnh của cô ngày càng được nhiều người biết đến. Cô thậm chí còn mở một phòng trưng bày nhỏ ngay tại căn nhà thuê của mình, trưng bày những tác phẩm của cô về cuộc sống, con người và cảnh vật Mũi Né. Nhiều du khách và người dân địa phương đến xem, và cô nhận được rất nhiều lời khen ngợi.
Hoàng Phong vẫn luôn ở bên cạnh Mai Linh, ủng hộ và động viên cô. Anh không chỉ là người bạn tâm giao, mà còn là người cộng sự ăn ý trong niềm đam mê nhiếp ảnh. Họ cùng nhau đi khắp nơi, cùng nhau chia sẻ những khung hình đẹp, cùng nhau bàn luận về ý nghĩa của nghệ thuật. Sự hiện diện của Hoàng Phong mang đến cho Mai Linh một cảm giác bình yên và an toàn mà cô đã đánh mất từ lâu.
Mai Linh cảm thấy trái tim mình đang dần hồi sinh. Những vết thương lòng đã không còn nhức nhối như trước, thay vào đó là sự chấp nhận và bình thản. Cô đã buông bỏ quá khứ, không còn sống trong sự dằn vặt hay hối tiếc. Cô sống trọn vẹn cho hiện tại, và hy vọng vào tương lai.
Một buổi sáng, khi Mai Linh đang ngồi nhâm nhi ly cà phê ở hiên nhà, điện thoại cô rung lên. Đó là một số lạ. Cô do dự một lúc, rồi cũng bắt máy.
"Alo, có phải Mai Linh không?" Một giọng nữ quen thuộc vang lên.
Mai Linh sững sờ. Đó là giọng của Thùy Trang, cô bạn thân nhất của cô ở Sài Gòn. Đã rất lâu rồi Mai Linh không liên lạc với ai từ Sài Gòn, kể từ ngày cô chìm đắm trong đau khổ.
"Trang hả? Sao cậu biết số của mình?" Mai Linh hỏi, giọng vẫn còn chút ngạc nhiên.
"Mình hỏi mẹ cậu đấy. Lâu quá rồi không thấy cậu đâu, mình lo lắng quá," Thùy Trang nói, giọng đầy quan tâm. "Cậu vẫn ổn chứ? Mọi chuyện sao rồi?"
Mai Linh kể cho Thùy Trang nghe về cuộc sống của cô ở Mũi Né, về căn nhà nhỏ ven biển, về niềm đam mê nhiếp ảnh, và cả về Hoàng Phong – người bạn mới đã giúp cô rất nhiều. Cô không kể quá chi tiết về những ngày tháng đau khổ, chỉ nói rằng cô đã tìm thấy sự bình yên.
Thùy Trang lắng nghe một cách chăm chú. Cuối cùng, cô thở dài nhẹ nhõm: "Mình mừng quá Mai Linh. Nghe cậu nói vậy là mình yên tâm rồi. Cậu đã vượt qua được rồi. Mình biết mà."
Rồi Thùy Trang nói một câu khiến Mai Linh khựng lại: "À mà này, sắp tới có một buổi triển lãm ảnh lớn ở Sài Gòn đấy. Mình thấy mấy bức ảnh của cậu đẹp lắm, sao cậu không gửi tham gia thử xem sao?"
Mai Linh im lặng. Triển lãm ảnh ở Sài Gòn? Điều đó có nghĩa là cô phải quay về Sài Gòn, đối mặt với những kỷ niệm cũ, với những con người cũ. Tim cô chợt đập nhanh hơn. Cô đã thoát ly khỏi Sài Gòn để tìm bình yên, giờ lại phải quay về đó ư?
"Mình... mình không biết nữa Trang ơi," Mai Linh ngập ngừng. "Mình sợ lắm."
"Sợ gì chứ? Cậu đã mạnh mẽ hơn rất nhiều rồi mà. Đây là cơ hội tốt để cậu giới thiệu tác phẩm của mình, để mọi người biết đến tài năng của cậu. Hơn nữa, cậu cũng nên về thăm mẹ đi chứ," Thùy Trang động viên.
Mai Linh suy nghĩ. Thùy Trang nói đúng. Cô không thể cứ mãi trốn tránh. Sài Gòn, dù là nơi ghi dấu những vết thương lòng của cô, nhưng cũng là nơi cô sinh ra và lớn lên, nơi có mẹ cô và những người bạn thân. Hơn nữa, đây là một cơ hội lớn cho sự nghiệp nhiếp ảnh của cô.
Cô kể lại chuyện với Hoàng Phong. Anh lắng nghe một cách chăm chú, rồi mỉm cười: "Cô nên đi đi, Mai Linh. Đây là cơ hội tốt cho cô. Đừng sợ hãi quá khứ, hãy đối mặt với nó. Chỉ khi mình đối mặt, mình mới thực sự buông bỏ được."
Lời khuyên của Hoàng Phong khiến Mai Linh cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Anh không giữ cô lại, mà anh khuyến khích cô đối mặt với những thử thách mới. Anh hiểu rằng, để thực sự chữa lành, cô cần phải vượt qua nỗi sợ hãi của chính mình.
Sau nhiều đêm trăn trở, Mai Linh quyết định sẽ trở về Sài Gòn. Cô gửi một vài tác phẩm ưng ý nhất của mình tham gia triển lãm. Cô biết, đây không chỉ là một chuyến đi để giới thiệu tác phẩm, mà còn là một chuyến đi để đối diện với chính mình, với những kỷ niệm cũ, và để xem cô đã thực sự mạnh mẽ đến mức nào.
Ngày Mai Linh rời Mũi Né, Hoàng Phong ra tiễn cô. Anh không nói nhiều, chỉ khẽ vỗ vai cô: "Cứ vững tin nhé, Mai Linh. Tôi tin cô sẽ làm được."
Mai Linh mỉm cười. "Cảm ơn anh, Hoàng Phong. Anh đã giúp tôi rất nhiều."
Chiếc xe lăn bánh, đưa Mai Linh rời xa vùng biển yên bình. Cô nhìn lại khung cảnh quen thuộc, lòng vừa vấn vương, vừa pha lẫn chút hồi hộp. Sài Gòn đang chờ đợi cô, và cô biết, cuộc gặp gỡ với quá khứ này sẽ là một thử thách lớn. Nhưng Mai Linh không còn là cô gái yếu đuối ngày nào. Cô đã mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn, và cô tin rằng mình có thể đối mặt với mọi thứ.
Trong sâu thẳm, Mai Linh tự hỏi, liệu Thiên Bảo có biết về sự trở lại của cô không? Và nếu anh biết, anh sẽ phản ứng thế nào? Cô không biết, và cô cũng không còn quan tâm nhiều đến điều đó nữa. Mục tiêu của cô bây giờ là đối mặt với chính mình, và bước tiếp trên con đường đã chọn. Chuyến đi này, đối với Mai Linh, không chỉ là một lời mời về quá khứ, mà còn là một lời khẳng định cho tương lai.