độc chiếm vợ yêu

Chương 1: Đêm Sai Lầm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng nhạc du dương xa hoa và ánh đèn pha lê lộng lẫy của khách sạn The Grand Saigon không thể che đi sự hỗn loạn và tuyệt vọng trong lòng An Hạ. Cả người cô nóng như lửa đốt, đầu óc quay cuồng, và mỗi bước chân đều như đi trên mây. Chất lỏng màu hồng mà cô em gái "thân thương" Tuyết Nhi đưa cho cô, nói là nước trái cây, giờ đây đang phát huy tác dụng một cách tàn khốc.

"Chị An Hạ, chị say rồi à? Để em dìu chị lên phòng nghỉ nhé," giọng Tuyết Nhi ngọt như mật nhưng lại độc như rắn rết, vang lên bên tai cô.

An Hạ muốn đẩy con người giả tạo này ra, muốn hét lên, nhưng cổ họng cô khô khốc và sức lực thì đang dần cạn kiệt. Cô biết mình đã rơi vào một cái bẫy. Tuyết Nhi và mụ mẹ kế độc ác của cô ta muốn hủy hoại cô, muốn đẩy cô vào phòng của lão già họ Trương, một đối tác làm ăn béo bở nhưng nổi tiếng háo sắc, để đổi lấy một hợp đồng cho công ty thời trang của gia đình - công ty mà chính cha cô đã gầy dựng và giờ đây đang dần rơi vào tay mẹ con họ.

Tuyết Nhi dìu cô vào thang máy, bấm số tầng 25. An Hạ cố gắng bấu víu vào chút lý trí cuối cùng. Cô không thể để cuộc đời mình bị hủy hoại như vậy. Khi thang máy dừng lại và cánh cửa mở ra, lợi dụng lúc Tuyết Nhi không để ý, An Hạ dùng hết sức bình sinh đẩy mạnh cô ta ra và loạng choạng chạy đi theo hướng ngược lại.

"Chị! Chị đi đâu vậy?" tiếng Tuyết Nhi hốt hoảng gọi với theo sau.

An Hạ không nghe thấy gì nữa. Cô chỉ biết chạy, chạy thục mạng dọc theo hành lang trải thảm đỏ sang trọng. Các con số trên cửa phòng nhảy múa trước mắt cô: 2501, 2502... Cô phải tìm một nơi để trốn. Thấy một cánh cửa phòng khép hờ ở cuối hành lang, không suy nghĩ nhiều, cô lách người vào trong rồi đóng sầm cửa lại, khóa trái.

Căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng le lói từ thành phố về đêm hắt vào qua khung cửa kính khổng lồ. An Hạ thở hổn hển, lưng tựa vào cánh cửa, cả người trượt dần xuống sàn. Cơn nóng trong người ngày càng dữ dội, xé rách tâm trí cô. Quần áo trên người trở nên vướng víu và khó chịu. Cô vô thức kéo mạnh chiếc váy dạ hội trên người mình.

"Ai?"

Một giọng nói trầm thấp, lạnh như băng bất ngờ vang lên từ trong bóng tối, khiến An Hạ giật bắn mình. Giọng nói đó mang theo một uy quyền không cho phép kẻ khác chống đối.

Từ phía ghế sofa, một bóng người cao lớn từ từ đứng dậy. Ánh đèn từ bên ngoài chiếu vào, phác họa nên một dáng người hoàn hảo. Dù không nhìn rõ mặt, An Hạ vẫn có thể cảm nhận được một luồng khí tức bá đạo, nguy hiểm đang bao trùm lấy cả căn phòng.

Đó là Lâm Thiên Quân. Anh vừa mới kết thúc một cuộc họp qua video và đang ngồi thư giãn thì bị một "vị khách không mời" làm phiền. Anh ghét nhất là loại phụ nữ dùng những thủ đoạn dơ bẩn này để tiếp cận mình. Anh đang định gọi bảo an tống cô ta ra ngoài.

Nhưng rồi, cô gái đó lảo đảo đứng dậy, bước về phía anh. Dưới ánh sáng mờ ảo, anh nhìn thấy một khuôn mặt thanh tú đến nao lòng, đôi mắt hạnh nhân ngấn nước đầy vẻ mê hoặc nhưng cũng vô cùng quật cường. Làn da trắng sứ của cô ửng hồng một cách bất thường, và chiếc váy dạ hội đã bị kéo trễ xuống, để lộ bờ vai trần quyến rũ.

Cơn nóng trong người khiến An Hạ không còn nhận thức được gì nữa. Cô chỉ biết người đàn ông trước mặt có một luồng hơi thở mát lạnh, là thứ duy nhất có thể dập tắt ngọn lửa đang thiêu đốt cô. Cô vô thức bước tới, vòng tay qua cổ anh, áp đôi môi nóng rực của mình lên môi anh.

Lâm Thiên Quân sững người. Lần đầu tiên trong đời, có một người phụ nữ chạm vào anh mà cơ thể anh không hề có phản ứng bài xích. Ngược lại, một ngọn lửa nguyên thủy mà anh đã kìm nén suốt ba mươi năm qua bỗng dưng bùng lên dữ dội. Mùi hương thanh khiết trên người cô gái, sự mềm mại của đôi môi cô, tất cả đều là một liều thuốc kích thích chí mạng.

Mọi quy tắc, mọi sự ghê tởm đối với phụ nữ đều bị anh ném ra sau đầu. Anh đáp lại nụ hôn của cô một cách cuồng nhiệt, bàn tay to lớn siết chặt lấy vòng eo con kiến của cô, kéo cô sát vào lồng ngực rắn chắc của mình. Đêm đó, trong căn phòng tổng thống của khách sạn The Grand Saigon, Diêm Vương lạnh lùng đã phá vỡ giới luật của chính mình. Một đêm sai lầm, nhưng cũng là một đêm định mệnh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.