độc chiếm vợ yêu

Chương 2: Lệnh Truy Nã


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh nắng ban mai của Sài Gòn chiếu rọi qua khung cửa kính, đánh thức con mãnh thú đang say ngủ. Lâm Thiên Quân khẽ cử động, cảm giác đau nhức từ những cơ bắp được vận động quá sức đêm qua khiến anh nhíu mày. Anh đưa tay sang bên cạnh theo thói quen, nhưng chỉ chạm vào một khoảng giường lạnh lẽo.

Anh mở bừng mắt. Người con gái đêm qua đã biến mất.

Trên tấm ga giường màu trắng tinh tươm, một vệt máu đỏ thẫm như một đóa hoa mai nở rộ, vô cùng chói mắt. Đó là minh chứng cho sự điên cuồng của đêm qua, và cũng là minh chứng cho sự trong trắng của cô gái ấy. Bên cạnh vệt máu là một chiếc khuyên tai nhỏ hình cánh bướm bằng pha lê, lấp lánh dưới ánh nắng.

Lâm Thiên Quân ngồi bật dậy, khuôn mặt đẹp như tạc tượng của anh giờ đây đen như đáy nồi. Sự tức giận bùng lên ngùn ngụt. Không phải vì bị "lợi dụng", mà là vì có kẻ dám to gan "đốt lửa" trong lãnh địa của anh rồi ngang nhiên bỏ chạy. Cô ta coi Lâm Thiên Quân anh là ai chứ? Một kẻ qua đường có thể tùy tiện ngủ cùng rồi biến mất không một dấu vết sao?

Anh với lấy chiếc điện thoại trên bàn, bấm một dãy số.

"A lô, Lâm tổng," giọng nói cung kính của trợ lý đặc biệt, Trần Phong, vang lên ở đầu dây bên kia.

"Trong vòng 10 phút nữa, cậu có mặt ở phòng tổng thống của The Grand Saigon cho tôi," Lâm Thiên Quân ra lệnh, giọng nói lạnh đến mức có thể đóng băng cả không khí.

Đúng 10 phút sau, Trần Phong gõ cửa phòng. Vừa bước vào, anh ta đã cảm nhận được một luồng áp suất khủng khiếp tỏa ra từ vị tổng tài của mình. Lâm Thiên Quân đang đứng bên cửa sổ, chỉ khoác hờ một chiếc áo choàng tắm, để lộ lồng ngực rắn chắc và những vết cào mờ ám.

"Lâm tổng, có chuyện gì ạ?" Trần Phong rụt rè hỏi.

Lâm Thiên Quân không nói gì, chỉ hất cằm về phía chiếc giường. Trần Phong nhìn theo, và lập tức sững sờ trước cảnh tượng trên ga giường. Anh ta đi theo Lâm tổng bao nhiêu năm, chưa bao giờ thấy anh gần gũi với bất kỳ người phụ nữ nào. Chuyện gì đã xảy ra đêm qua?

"Điều tra cho tôi," Lâm Thiên Quân cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói không một chút cảm xúc. "Tìm ra cô gái đã ở trong căn phòng này đêm qua. Kiểm tra toàn bộ camera an ninh của khách sạn. Tôi muốn biết tất cả mọi thông tin về cô ta: tên, tuổi, địa chỉ, gia thế. Và cả những kẻ đã giở trò bẩn thỉu sau lưng cô ta."

Anh nhặt chiếc khuyên tai hình cánh bướm lên, những ngón tay thon dài khẽ xoay nó. "Đây là manh mối duy nhất. Tôi cho cậu 24 giờ. Lật tung cả cái thành phố này lên cũng phải tìm ra cô ta cho tôi. Rõ chưa?"

"Dạ... dạ rõ, thưa Lâm tổng!" Trần Phong nuốt nước bọt, vội vàng cúi đầu nhận lệnh. Anh ta biết, một cơn bão sắp đổ bộ xuống Sài Gòn. Người phụ nữ bí ẩn kia, dù là ai, cũng đã chọc vào một tổ ong bắp cày lớn nhất.

Trong khi đó, An Hạ tỉnh dậy trong một căn phòng trọ tồi tàn, ẩm thấp mà cô thuê tạm sau khi bị đuổi ra khỏi nhà. Đầu cô đau như búa bổ, và cả cơ thể thì rã rời, đau nhức. Những ký ức về đêm qua ùa về một cách rời rạc, mơ hồ. Cô nhớ mình đã bị chuốc thuốc, đã chạy trốn, đã vào nhầm một căn phòng... và rồi... một người đàn ông... một hơi thở nóng rực và những đụng chạm điên cuồng...

An Hạ hoảng hốt nhìn xuống cơ thể mình. Dưới lớp quần áo xộc xệch là những dấu hôn đỏ ửng. Cô đã mất đi thứ quý giá nhất của mình. Nước mắt cô lã chã rơi. Cô không nhớ rõ mặt người đàn ông đó, chỉ nhớ anh ta rất cao lớn, và có một mùi hương bạc hà thanh mát rất đặc biệt.

Cô đưa tay lên tai theo thói quen, và nhận ra một bên khuyên tai của mình đã biến mất. Đó là đôi khuyên tai duy nhất mà người mẹ quá cố để lại cho cô. Nỗi đau mất đi sự trong trắng hòa cùng nỗi đau mất đi kỷ vật của mẹ khiến cô gục ngã, khóc không thành tiếng. Cô không biết rằng, chính chiếc khuyên tai bị mất đó đã trở thành sợi dây định mệnh, trói buộc cuộc đời cô với một người đàn ông mà cô không bao giờ có thể ngờ tới.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.