Sau khi chính thức tiếp quản An Thị, An Hạ lao đầu vào công việc. Cô muốn vực dậy công ty của mẹ, muốn biến nó trở thành một thương hiệu thời trang hàng đầu, đúng như ước nguyện của bà. Lâm Thiên Quân đã tạo mọi điều kiện tốt nhất cho cô. Anh cung cấp cho cô một đội ngũ nhân viên giỏi, một nguồn vốn dồi dào, và quan trọng nhất, là sự tự do để cô có thể thỏa sức sáng tạo.
An Hạ như cá gặp nước. Tài năng bị kìm nén bấy lâu nay của cô được dịp bùng nổ. Cô làm việc không biết mệt mỏi, thường xuyên thức khuya để hoàn thành những bản thiết kế mới.
Lâm Thiên Quân, dù bận trăm công nghìn việc, vẫn luôn dành thời gian quan tâm đến cô. Anh thường xuyên ghé qua văn phòng của An Thị, đôi khi chỉ để mang cho cô một bữa ăn nhẹ, hoặc lặng lẽ ngồi ở một góc xem cô làm việc. Anh thích nhìn dáng vẻ tập trung và say mê của cô. Khi đó, cô không phải là Lâm phu nhân kiêu sa, mà là một Trịnh Hạ An đầy nhiệt huyết và sức sống.
Một đêm, An Hạ làm việc đến khuya muộn ở công ty. Khi cô đang mải mê với bản vẽ thì một chiếc áo khoác ấm áp được khoác lên vai cô. Cô giật mình ngẩng lên, là Lâm Thiên Quân.
"Sao anh lại ở đây?" cô ngạc nhiên.
"Đã 12 giờ đêm rồi," anh nói, giọng có chút trách móc. "Em định ở lại đây luôn à?"
"Em sắp xong rồi," cô mỉm cười. "Cảm ơn anh."
Anh không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh cô, xem cô vẽ. Không gian trong phòng làm việc trở nên yên tĩnh và ấm áp lạ thường. An Hạ cảm thấy một sự bình yên khi có anh ở bên.
Khi cô hoàn thành nét vẽ cuối cùng, cô vươn vai một cách mệt mỏi. "Xong rồi!"
"Về thôi," anh nói, nắm lấy tay cô.
Trên đường về, An Hạ mệt quá nên đã ngủ thiếp đi, đầu tựa vào vai anh. Lâm Thiên Quân lái xe chậm lại, anh quay sang nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cô. Dưới ánh đèn đường, trông cô thật hiền lành và mong manh. Anh bất giác đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt lọn tóc mai trên trán cô. Trái tim anh, vốn đã đóng băng từ lâu, giờ đây lại đập những nhịp rộn ràng, ấm áp. Anh nhận ra, mình đã yêu cô gái này mất rồi. Không phải vì trách nhiệm, không phải vì bản hợp đồng, mà là một tình yêu chân thành và sâu sắc.
Khi xe về đến Lâm gia, An Hạ vẫn đang ngủ say. Anh không nỡ đánh thức cô. Anh nhẹ nhàng bế cô lên, bước vào nhà. Anh bế cô thẳng về phòng ngủ của mình, đặt cô xuống chiếc giường lớn mềm mại.
Anh kéo chăn đắp cho cô, rồi định rời đi. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt yên bình của cô, anh lại không nỡ. Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô, một nụ hôn chứa đựng tất cả sự dịu dàng và yêu thương của mình.
"Ngủ ngon, vợ yêu," anh thì thầm.
Đêm đó, lần đầu tiên sau khi kết hôn, họ đã ngủ chung một giường. Dù không có bất kỳ sự đụng chạm xác thịt nào, nhưng hai trái tim đã thực sự ở bên cạnh nhau. Bản hợp đồng ma quỷ ngày nào, dường như đã bị tình yêu đích thực hóa giải.