Sau lời tuyên bố của Lâm Thiên Quân, giới truyền thông bắt đầu vào cuộc. Vụ bê bối đạo nhái của An Hạ một tháng trước được lật lại. Với sức mạnh của tập đoàn Lâm Thị, những bằng chứng mà trước đây bị che giấu, giờ đây đều được phơi bày ra ánh sáng.
Bản đăng ký bản quyền của An Hạ cho bộ sưu tập "Vũ Khúc Cánh Bướm" được công bố rộng rãi. Thời gian đăng ký rõ ràng là trước khi bộ sưu tập của nhà thiết kế quốc tế kia ra mắt. Tiếp theo đó, một đoạn ghi âm cuộc nói chuyện giữa Tuyết Nhi và một tay săn ảnh cũng bị rò rỉ. Trong đoạn ghi âm, Tuyết Nhi đã trả một số tiền lớn để tay săn ảnh này tung tin và viết những bài báo bôi nhọ danh dự của An Hạ.
Sự thật đã quá rõ ràng. An Hạ hoàn toàn trong sạch. Cô là nạn nhân của một âm mưu bẩn thỉu. Dư luận lập tức quay ngoắt 180 độ. Những người trước đây đã chửi rủa, tẩy chay An Hạ, giờ đây lại quay sang thương cảm cho cô và lên án gia đình họ Trịnh.
Hashtag #GiaiOanChoAnHa và #TraLaiCongLyChoAnHa nhanh chóng leo lên top đầu các trang mạng xã hội. Cổ phiếu của công ty An Thị, vốn đã rớt thê thảm, giờ đây gần như trở thành giấy lộn. Các nhà đầu tư đồng loạt tháo chạy. Ông Trịnh Vĩnh và bà Kiều Liên trở thành trò cười cho cả thành phố.
Tuyết Nhi là người thảm hại nhất. Cô ta không chỉ bị cộng đồng mạng ném đá, mà còn bị tất cả các nhãn hàng, các chương trình truyền hình hủy hợp đồng. Con đường trở thành ngôi sao của cô ta đã hoàn toàn chấm dứt.
Một buổi sáng, An Hạ đang ngồi đọc tin tức trong phòng khách của Lâm gia thì ông Trịnh Vĩnh tìm đến. Lần này, ông ta không còn vẻ hống hách nữa, mà trông vô cùng tiều tụy.
"An Hạ... con gái..." ông ta gọi, giọng run run.
An Hạ đặt tờ báo xuống, ngước lên nhìn ông ta, ánh mắt không một chút cảm xúc.
"Cha xin lỗi," ông ta quỳ sụp xuống trước mặt cô. "Tất cả là lỗi của cha. Cha đã mù quáng, đã tin lời của mụ đàn bà kia mà làm tổn thương con. Con hãy tha lỗi cho cha, hãy cứu lấy An Thị. Đó là tâm huyết cả đời của mẹ con mà."
An Hạ nhìn người đàn ông đang quỳ dưới chân mình, trong lòng dâng lên một cảm giác phức tạp. Cô đã từng hận ông ta, nhưng giờ đây, nhìn bộ dạng thảm hại của ông ta, cô chỉ thấy thương cảm.
"An Thị là tâm huyết của mẹ tôi," cô nói, giọng bình thản. "Tôi sẽ không để nó sụp đổ. Nhưng tôi cũng sẽ không để nó nằm trong tay những kẻ như ông."
Đúng lúc đó, Lâm Thiên Quân từ trên lầu đi xuống. Anh đã nghe thấy tất cả. Anh bước đến bên cạnh An Hạ, nhìn ông Trịnh Vĩnh bằng ánh mắt lạnh lùng.
"Ông Trịnh, ông không có tư cách để cầu xin sự tha thứ của cô ấy. Tập đoàn Lâm Thị sẽ mua lại toàn bộ cổ phần của An Thị với giá rẻ mạt nhất. Kể từ hôm nay, An Thị sẽ thuộc quyền sở hữu của Lâm phu nhân. Còn ông, hãy biến khỏi đây và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt vợ tôi nữa."
Ông Trịnh Vĩnh thất thểu ra về, lưng còng xuống như một ông già thực thụ. An Hạ nhìn theo, trong lòng không có chút vui vẻ nào của người chiến thắng. Cô đã lấy lại được danh dự, đã lấy lại được công ty của mẹ, nhưng cô cũng đã mất đi người cha của mình mãi mãi.
Cô cảm thấy một bàn tay ấm áp đặt lên vai mình. Là Lâm Thiên Quân.
"Em không vui sao?" anh hỏi.
"Không hẳn," cô đáp. "Chỉ là cảm thấy trống rỗng."
Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ kéo cô vào lòng, để cô tựa đầu vào vai mình. Một sự an ủi không lời nhưng lại vô cùng ấm áp. An Hạ nhận ra, từ lúc nào không hay, bờ vai của người đàn ông này đã trở thành nơi cô có thể tìm thấy sự bình yên.