độc chiếm vợ yêu

Chương 8: Ghen Tuông


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cuộc sống hôn nhân hợp đồng của Hoàng và Mai diễn ra một cách khá "chuyên nghiệp". Ban ngày, họ là một cặp vợ chồng hoàn hảo trước mặt mọi người. Anh đưa cô đi mua sắm, tham dự các buổi tiệc. Cô cũng đóng tròn vai một Lâm phu nhân thanh lịch, đoan trang. Nhưng khi đêm về, họ trở lại là hai người xa lạ, ngủ ở hai phòng riêng biệt.

Dù đã tự nhủ rằng đây chỉ là một cuộc trao đổi, nhưng An Hạ không thể phủ nhận rằng Lâm Thiên Quân đang dần có một vị trí đặc biệt trong lòng cô. Sự che chở, bảo vệ của anh, dù xuất phát từ mục đích gì, cũng khiến trái tim băng giá của cô cảm thấy ấm áp.

Ngược lại, Lâm Thiên Quân cũng nhận thấy mình đang thay đổi. Anh bắt đầu quan tâm đến những cảm xúc của cô. Anh thấy vui khi cô cười, và thấy khó chịu khi cô buồn. Anh thậm chí còn phá vỡ quy tắc không ăn chung với người khác của mình, chỉ để ngồi ăn tối cùng cô mỗi ngày. Anh tự nhủ rằng đó là vì anh muốn cô đóng tròn vai Lâm phu nhân hơn, nhưng sâu trong thâm tâm, anh biết đó không phải là lý do duy nhất.

Một ngày, công ty của Lâm Thiên Quân tổ chức một buổi tiệc lớn để kỷ niệm ngày thành lập. An Hạ, với tư cách là Lâm phu nhân, tất nhiên phải có mặt. Cô mặc một chiếc váy dạ hội màu xanh ngọc do chính mình thiết kế, vẻ đẹp thanh tao của cô lập tức thu hút mọi ánh nhìn.

Trong buổi tiệc, một người đàn ông trẻ tuổi, đẹp trai tên là Tống Dương, một ngôi sao đang lên trong làng giải trí và cũng là đối tác của Lâm Thị, đã đến mời rượu An Hạ.

"Lâm phu nhân, quả thật là danh bất hư truyền. Em đẹp hơn tất cả những gì anh tưởng tượng," Tống Dương nói, ánh mắt không giấu được vẻ ngưỡng mộ.

"Cảm ơn anh đã quá khen," An Hạ mỉm cười xã giao.

Họ nói chuyện khá vui vẻ về thời trang và nghệ thuật. Tống Dương là một người nói chuyện có duyên, khiến An Hạ cảm thấy khá thoải mái.

Lâm Thiên Quân, từ một góc xa, đã quan sát tất cả. Anh thấy vợ mình đang cười nói vui vẻ với một người đàn ông khác. Nụ cười của cô rạng rỡ và tự nhiên, một nụ cười mà anh hiếm khi được thấy. Một cảm giác khó chịu, chua xót dâng lên trong lòng anh. Anh chưa bao giờ trải qua cảm giác này, và anh không biết gọi tên nó là gì. Anh chỉ biết rằng, anh không thích nhìn thấy cô cười với bất kỳ người đàn ông nào khác ngoài anh.

Không nói không rằng, anh bước nhanh về phía họ. Anh vòng tay qua eo An Hạ, kéo cô vào lòng một cách đầy chiếm hữu.

"Chào cậu Tống," anh nói, giọng nói vẫn bình thản nhưng ánh mắt thì lạnh như băng. "Xem ra cậu và vợ tôi nói chuyện rất hợp nhau."

Tống Dương cảm nhận được luồng khí lạnh tỏa ra từ Lâm Thiên Quân, vội vàng nói: "Lâm tổng, tôi chỉ ngưỡng mộ tài năng và vẻ đẹp của Lâm phu nhân thôi."

"Vậy sao?" Lâm Thiên Quân nhếch mép. "Vợ của tôi, không cần người khác ngưỡng mộ. Cô ấy chỉ cần một mình tôi là đủ."

Nói rồi, anh không để Tống Dương kịp phản ứng, kéo An Hạ đi thẳng ra ngoài.

"Anh làm gì vậy?" An Hạ vùng vằng. "Mọi người đang nhìn kìa."

"Tôi không quan tâm," anh gằn giọng, kéo cô vào một góc khuất. Anh ép cô vào tường, hai tay chống lên, nhốt cô vào giữa. "Em có vẻ rất vui khi nói chuyện với cậu ta."

"Anh ghen đấy à?" An Hạ ngước lên nhìn anh, có chút ngạc nhiên nhưng cũng có chút thích thú.

"Ghen?" Lâm Thiên Quân khựng lại. Phải, cái cảm giác khó chịu đó chính là ghen tuông. Anh, Diêm Vương sống, lại đang đi ghen với một thằng nhóc diễn viên. Anh cảm thấy thật nực cười, nhưng không thể phủ nhận được cảm xúc thật của mình.

Anh không trả lời câu hỏi của cô. Thay vào đó, anh cúi xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn sâu và mãnh liệt. Một nụ hôn mang đầy sự tức giận, sự chiếm hữu, và cả một chút gì đó khao khát mà anh không thể che giấu. Nụ hôn này khác hẳn với đêm đầu tiên. Nó không phải là sự bùng nổ của dục vọng, mà là sự khẳng định chủ quyền. An Hạ, ban đầu còn chống cự, nhưng rồi cũng dần mềm nhũn trong vòng tay và nụ hôn của anh. Có lẽ, trái tim của cả hai đã bắt đầu đi chệch khỏi những điều khoản lạnh lùng của bản hợp đồng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.