Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 103: Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê


trước sau

"Ta không tin!" Bạch Vũ kiên trì, rõ ràng toàn thân nhuộm máu, không bị ngoại thương, không thể chảy nhiều máu như vậy.
Dạ Quân Mạc trầm mặc không nói, muốn ngăn cản cũng không có sức lực, cuối cùng vẫn bị Bạch Vũ ϲởí áօ ngoài.
Ngoại thương của Dạ Quân Mạc chủ yếu tập trung ở trên lưng, ở vụ nổ trong nháy mắt, hắn ôm lấy Bạch Vũ, đưa lưng về phía tinh thể cực phẩm.
Rốt cuộc, Bạch Vũ cũng không nhịn được rơi nước mắt, nàng vội vàng lau, để tránh rơi lên miệng vết thương của Dạ Quân Mạc.
Sau lưng Dạ Quân Mạc gần như đều đã máu thịt lẫn lộn, làn da không có một chỗ nào nguyên vẹn, Bạch Vũ vươn tay, muốn xử lý miệng vết thương cho hắn cũng không dám chạm vào.



"Thực xin lỗi..." Giọng Bạch Vũ nhỏ đến mức chỉ có chính mình mới có thể nghe thấy, khóc nức nở khiến lòng người chua xót.
Dạ Quân Mạc quay đầu lại, nhìn ánh mắt nàng hồng hồng giống như tiểu bạch thỏ: "Ta không đau, đừng đau lòng."
"Gạt người, vừa nhìn thấy cũng rất đau!" Bạch Vũ đau lòng nói,lấy thuốc bột trị liệu ngoại thương ra, cẩn thận rắc lên vết thương của hắn: "Ta bôi thuốc cho chàng, nếu chàng thấy đau thì kêu lên."
"Được." Dạ Quân Mạc nhàn nhạt lên tiếng, nhưng một tiếng hừ cũng không có.
"A! Có thức ăn ngon rồi!" Bỗng nhiên, giọng vui vẻ của Thủy Qua vang lên, Bạch Vũ quay đầu, liền thấy Thủy Qua và Thụ Tinh từ đằng xa chạy tới, nhìn chằm chằm Dạ Quân Mạc không rời mắt.


Lúc Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc chạy trốn vốn không né tránh Thủy Qua và Thụ Tinh, bọn nó có thể tìm tới, Bạch Vũ tuyệt không giật mình, chỉ là ánh mắt bọn nó nhìn Dạ Quân Mạc như nhìn lợn sữa kia là có ý gì?
"Nói rất đúng, thịt này trắng trắng non mềm, cũng có bắp thịt khỏe mạnh không ngấy mỡ, đúng là thức ăn ngon." Thụ Tinh gật gù đắc ý cầm cây quạt đánh giá Dạ Quân Mạc, tỏ vẻ đồng ý.
"Đúng." Thủy Qua hạnh phúc nheo mắt lại, nhìn Bạch Vũ: "Bạch Vũ, khi nào chúng ta có thể ăn?"
Gân xanh trên thái dương Bạch Vũ nhảy dựng, có ngốc cũng biết bọn nó đang nói chuyện gì: "Không thể ăn hắn!"
"Vì sao?" Thủy Qua ai oán cầm ngón tay: "Không phải ngươi đang xát gia vị sao? Chẳng lẽ không phải chuẩn bị cho chúng ta ăn?"
"..." Muốn ૮ɦếƭ, ngươi nhìn thấy ta lấy ra trên tay chính là đồ gia vị chỗ nào? Cái này rõ ràng là thuốc bột trị thương! Bạch Vũ đành phải kiên nhẫn dỗ bọn nó, lại lấy ra mấy khối thức ăn cho bọn nó, cuối cùng mới khiến cho bọn nó từ bỏ việc nghĩ cách ăn luôn Dạ Quân Mạc.
Thụ Tinh và Thủy Qua gặm đồ ăn, ánh mắt vẫn chăm chú vào trên người Dạ Quân Mạc suy yếu: "Vì sao không được ăn hắn? Trông hắn cực kỳ suy yếu, cứ tiếp tục nữa sẽ ૮ɦếƭ, ૮ɦếƭ thì không thể ăn rồi."
Bạch Vũ có loại kích động muốn khâu miệng Thủy Qua lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta sẽ chữa khỏi cho hắn!"
"Vì sao phải chữa khỏi cho hắn? Ngươi quen biết hắn?" Thụ Tinh tò mò hỏi.
"Đương nhiên ta quen biết hắn."


"Quen biết cũng có thể ăn mà." Thủy Qua chen miệng nói.
"Không được! Ngươi quen biết Thụ Tinh, ngươi sẽ ăn nó sao?" Bạch Vũ hỏi.
Thủy Qua nghĩ nghĩ, cuối cùng lắc lắc đầu: "Không thể, ta cũng không ăn hết hắn được."
"Hai người các ngươi cùng nhau sinh tồn ở trong mê cung lâu như vậy, coi như là bằng hữu, bằng hữu thì không ăn được." Bạch Vũ dằn lòng giải thích cho bọn nó, nếu không nói rõ ràng chuyện này, ngộ nhỡ bọn nó thừa dịp nàng không chú ý, ăn Dạ Quân Mạc, nàng khóc cũng không có chỗ khóc.
"Các ngươi cũng là bằng hữu?" Thụ Tinh hỏi Bạch Vũ.
"Phu thê." Bỗng nhiên, Dạ Quân Mạc nhàn nhạt mở miệng: "Nàng ấy là thê tử của ta."
Thủy Qua và Thụ Tinh đồng loạt nhìn về phía Dạ Quân Mạc, mũi nhọn sắc bén trong mắt Dạ Quân Mạc đảo qua bọn nó: "Ngoan ngoãn nghe lời nàng ấy, các ngươi sẽ nhận được những gì các ngươi muốn."
Hai con mãnh thú co rụt thân thể lại, không hiểu sao lại có loại cảm giác sợ hãi, loại sợ hãi này thật giống như tiểu bạch thỏ gặp phải sói xám lớn.
Rõ ràng bọn nó mới chính là sói xám lớn, đối diện với Dạ Quân Mạc suy yếu giống như tiểu bạch thỏ, nhưng cái loại coi thường tất cả, băng lãnh sắc bén này làm cho bọn nó có cảm giác bị ăn luôn!
Ríu rít, thật đáng sợ, rất muốn khóc!

Hai con mãnh thú mỗi con điên cuồng gật đầu, ôm thức ăn trốn rất xa.
Bạch Vũ không hiểu ra sao: "Bọn nó bị sao vậy?" Vừa rồi vẫn chảy nước miếng với Dạ Quân Mạc, sao bây giờ lại ngoan giống như thỏ vậy?
"Đói bụng." Dạ Quân Mạc nhàn nhạt nói.
Bạch Vũ không quá rõ ràng, nhưng cuối cùng hai con mãnh thú sẽ không ăn Dạ Quân Mạc là chuyện tốt, nàng có thể buông lỏng một hơi rồi.
"Chàng vào bằng cách nào?" Thoát khỏi trung tâm tháp lâu như vậy, Bạch Vũ mới nhớ tới hỏi Dạ Quân Mạc.
Dạ Quân Mạc hạ mắt xuống: "Thượng Quan Vân Trần dùng Tháp Thiên Ky để phá mở kết giới, ta tìm thấy khe hở, theo đó tiến vào."
Khe hở chớp lóe lướt qua, hắn tập trung tinh thần cao độ, liên tục không ngủ không nghỉ năm ngày mới tìm ra. Lại bắt lấy thời cơ, hao phí phần lớn linh khí mới xông vào được, dẫn đến lúc hắn mặt đối mặt với Thượng Quan Vân Trần lại lực bất tòng tâm, mới có thể tổn thương nặng như vậy dưới vụ nổ của tinh thể cực phẩm, nhưng Bạch Vũ không nhất định phải biết những chuyện này.
Bạch Vũ tựa vào bên cạnh Dạ Quân Mạc: "Nếu chàng và Thượng Quan Vân Trần đều vào được, người khác vẫn có thể vào được không?"
Dạ Quân Mạc nhấc tay sờ sờ tóc Bạch Vũ: "Có lẽ có, chúng ta phải nhanh chóng ra ngoài."
"Nhưng vẫn chưa lấy được trái tim của chàng."


"Thượng Quan Vân Trần sẽ canh giữ ở đó, cơ hội lấy lại không lớn." Dạ Quân Mạc đè vai Bạch Vũ lại: "Chúng ta đi ra ngoài trước."
"Không!" Trong mắt Bạch Vũ tràn ngập kiên quyết, sớm biết vậy vừa rồi nên lấy trái tim lại.Dạ Quân Mạc vừa thấy liền biết Bạch Vũ suy nghĩ cái gì: "Không đủ thời gian, nàng không có thời gian để phá cơ quan."
Bạch Vũ buồn bực nhìn chằm chằm Dạ Quân Mạc: "Nhưng ta không muốn từ bỏ, nói không chừng đây là một cơ hội cuối cùng. Lần này không được, có thể Thượng Quan Vân Trần sẽ hủy diệt trái tim chàng."
Dạ Quân Mạc trầm mặc nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt màu mực đen thâm trầm như biển, khiến người nhìn không thấu cảm xúc của hắn.
Bạch Vũ kéo tay hắn: "Thượng Quan Vân Trần không nhất định sẽ đứng ở phòng trung tâm, bây giờ hẳn là hắn ta đang đi khắp nơi tìm chúng ta. Chúng ta có thể thử xem, thừa dịp hắn ta không ở đó trộm lại."
"Được rồi." Dạ Quân Mạc bất đắc dĩ gật đầu.
Sau khi cùng Dạ Quân Mạc hơi khôi phục một chút thể lực, Thủy Qua và Thụ Tinh đã ăn xong rồi, mấy người lập tức rời đi.
Thượng Quan Vân Trần có thể ở ngay gần đó, Bạch Vũ không dám ở một chỗ quá lâu, bọn họ vòng qua không gian hắc ám, lén lút đi về hướng phòng trung tâm.
Rất không dễ dàng đến chỗ gần đó, rắc rắc - - rắc rắc - -
Đột nhiên, vài tiếng vang quái dị từ phía sau bọn họ truyền đến.


"Tìm được rồi, kẻ xâm nhập! Chém ɢɨết!Lộp cộp, lộp cộp- -" một người toàn thân được tạo thành bằng lá sắt và cây gỗ đang nhanh chóng chạy như bay về hướng bọn họ.
Con rối của Sáng Thế Thấn Điện! Hình thể xinh xắn, dùng bánh xe thay đi bộ, hành động nhanh chóng, có thực lực của mãnh thú cấp 3, có thể liên hệ với chủ nhân bất cứ lúc nào, là dụng cụ thăm dò tốt nhất!
"Nhanh phá hủy nó!" Bạch Vũ sợ hãi hô.
Dây mây của Thụ Tinh lập tức quăng nó bay ra ngoài, Thủy Qua lập tức tiến lên, hai ba cái đã phá con rối thành một đống sắt vụn.
Nhưng vẫn đã muộn, Thượng Quan Vân Trần ngay tại gần đó chưa đi xa, nghe được tin tức trước tiên chạy đến.
"Bạch Vũ, không nghĩ tới ngươi thật sự dám quay lại!" Thượng Quan Vân Trần vẫn duy trì nụ cười rất có phong độ, trong mắt tràn đầy châm chọc.
Bạch Vũ khinh thường nhếch môi: "Ta có gì mà không dám? Thứ ta muốn còn chưa lấy đi, đương nhiên phải quay lại."
Thượng Quan Vân Trần hừ lạnh một tiếng: "Ít làm bộ làm tịch, ta bị lừa một lần thì sẽ không lại bị ngươi lừa lần thứ hai!"
Ba con Kỳ Lân được gọi ra trong nháy mắt, chạy như bay đến.
Thụ Tinh không kiên nhẫn tống ra trăm ngàn sợi cây mây, đùng đùng đánh qua. Thủy Qua vẫn chưa ăn no, mở ra miệng lớn bổ nhào tới một con cắn xé. Tuy nói Triệu Hoán Thú không ૮ɦếƭ được, nhưng thịt trên người là thật, có thể gặm được một khối thì một khối.
Bạch Vũ kéo Dạ Quân Mạc một đường chạy như điên, đi về hướng phòng trung tâm.
Thượng Quân Vân Trần bị hai con mãnh thú ngăn cản, tức giận sôi lên: "Ta mới là chủ nhân của các ngươi, các ngươi lại dám giúp đỡ người ngoài!"
"Ta không nhận." Thụ Tinh bĩu môi: "Rõ ràng ngươi chính là kẻ địch."
"Ừ, ta cũng nghĩ như vậy, lần trước không cắn ૮ɦếƭ ngươi, lần này nhất định phải cắn ૮ɦếƭ." Thủy Qua tự nhiên gật đầu.
Thượng Quan Vân Trần không muốn nói cái gì, Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc đã sớm trốn thoát không còn bóng dáng, muốn đuổi theo đã không còn kịp rồi.
Hắn ta nhìn về hướng Bạch Vũ chạy trốn, tức giận trên mặt rất nhanh đã bình ổn, trong mắt không có nửa điểm nôn nóng, ẩn ẩn thoáng hiện lên vẻ tiếc nuối.
...
Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc vì tránh né bị lần theo dấu vết, cố ý chọn một con đường cực kỳ phức tạp. Tuy bây giờ nàng đã đến gần phòng trung tâm, nhưng toàn bộ bốn phía lại đều là lối rẽ, Bạch Vũ cẩn thận cân nhắc một lúc lâu mới xác định nên đi bên nào.
Bá - -
Bỗng nhiên, một thanh loan đao (loại đao cong) từ góc rẽ bổ ra, Bạch Vũ bất ngờ không kịp đề phòng, Dạ Quân Mạc tay mắt lanh lẹ kéo nàng ra phía sau, loan đao bổ vào khoảng không.
Người tới từ trong bóng râm đi ra, mắt ưng mũi ngang, ba con Triệu Hoán Thú – giống sói hung tàn theo sát phía sau.
Thuộc hạ của Thượng Quan Vân Trần - Tam Đường chủ, không nổi danh, nhưng là một người độc ác, một Triệu Hoán Vương Giả sơ cấp, hắn ta cũng vào được!
Vẻ mặt Dạ Quân Mạc thay đổi, trong nháy mắt đánh ra bốn ngọn lửa màu lam, bay vụt về phía ba con Cuồng Lang và Đường chủ.
Trái tim Đường chủ mắt ưng cầm loan đao đập mạnh, lập tức né tránh. Hắn ta đã từng nhìn thấy Dạ Quân Mạc, Thánh Quân của Ám Dạ Đế Quốc, một trong hai Thần Hoàng duy nhất trên đời này, hắn ta cũng không dám đỡ ngọn lửa Dạ Quân Mạc phóng tới, lập tức né tránh.
Nhưng uy lực của ngọn lửa cực kỳ nhỏ hơn so với tưởng tượng của hắn ta, ngược lại bởi vì né tránh, mất đi tiến công trước tiên.
Bạch Vũ đã gọi Tiểu Thanh, Tiểu Bạch và Trảm Nguyệt ra, phát ra tiến công nhanh hơn sói của hắn ta, Bạo Liệt Lưu Hỏa nổ ầm ầm trong thông đạo chật hẹp. Hai bên vách tường đều bị vụ nổ phá hủy, nam tử mắt ưng có chút kích động dẫn dắt Triệu Hoán Thú của chính mình lao ra ngọn lửa, lại bị móng vuốt sắc bén của Tiểu Bạch đập vào mặt.
Phách Thiên Liệt, bạo kích!
Nhất thời, một con cuồng lang kêu thảm thiết không ngừng, sức chịu đựng chỉ còn lại chưa tới một thành, trên người còn bị Bạo Liệt Lưu Hỏa của Tiểu Thanh làm bị thương, không qua vài giây liền hao hết sức chịu đựng.
Vẻ mặt nam tử mắt ưng nghiêm trọng lên, vừa mới giao thủ, Cuồng Lang của hắn ta đã ૮ɦếƭ mất một con, có chút không ổn.
"ɢɨết con Bạch Hổ kia cho ta!" Hắn ta quyết đoán hạ lệnh.
Soàn soạt soàn soạt - -
Hai con Cuồng Lang lập tức điên cuồng cắn xé trên người Tiểu Bạch, một móng vuốt của Tiểu Bạch chém ra, vết thương chồng chất gần như sắp hao hết sức chịu đựng.
Cuồng Lang ở phía sau đuổi theo không rời, kiên quyết muốn chưởng thêm một chưởng nữa, chưởng ૮ɦếƭ Tiểu Bạch.
Ngay lúc chưởng phong của bọn nó quét đến Tiểu Bạch, một cái Khô Mộc Phùng Xuân của Trảm Nguyệt, nháy mắt kéo sức chịu đựng của Tiểu Bạch lại ba thành, miệng vết thương nhanh chóng phục hồi như cũ.
Nam tử mắt ưng tái mặt, chưởng phong đảo qua Tiểu Bạch, vẫn không thể nào đuổi theo, Tiểu Thanh phun ra tường lửa ngăn cản bọn chúng.
Hai con cuồng lang lập tức thay đổi mũi nhọn, ɢɨết về hướng Tiểu Thanh. Không gian nhỏ hẹp càng thêm không dễ dàng tránh né, cánh Tiểu Thanh bị hung hăng bẻ gãy.
Một giây sau, Khô Mộc Phùng Xuân của Trảm Nguyệt liền khép lại miệng vết thương của Tiểu Thanh.
Cả thông đạo bắt đầu kết băng, hai con Cuồng Lang không kịp phản ứng bị Vạn Lý Băng Xuyên của Cửu Huyền Băng Hồ đóng băng.
"Đáng ૮ɦếƭ!" Nam tử mắt ưng thấy tình thế không ổn, lập tức bổ ra một đao, đánh nát khối băng.
Ầm - -
Tiểu Thanh không chờ hắn ta hành động tiếp, đã đánh ra Bạo Liệt Lưu Hỏa, một hơi tiến hai con Cuồng Lang quay về linh mạch chủ nhân.
Nam tử mắt ưng cũng không kịp chạy trốn, mất mạng trọng vụ nổ.
Xử lý xong Đường chủ mắt ưng, Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc tiếp tục tiến lên.
Nàng sờ bàn tay càng lúc càng lạnh lẽo của Dạ Quân Mạc, có chút lo lắng hỏi: "Chàng có ổn không?"
"Không sao. Ta bị thương, nhưng cũng không phải không thể làm bất cứ chuyện gì.” Dạ Quân Mạc cười nhạt an ủi.
Bạch Vũ hừ hừ, nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn hắn: "Chuyện phía sau đều để ta ứng phó, không cho chàng ra tay."
"Được."
Rất nhanh, bọn họ lại gặp một người, Điện chủ hiện giờ của Pháp Thánh Điện - Sáng Thế Thần Điện, ban đầu Thiên Thánh điện có một Đường chủ, gọi là Anh Khê, Bạch Vũ biết hắn, là người hiền lành.
Nhưng quen biết cũng vô dụng, Bạch Vũ đi lên liền đánh.
"Công chúa Bạch Vũ!" Anh Khê nhìn thấy Bạch Vũ, ngẩn ngơ ngay tại chỗ, còn chưa kịp phản ứng đã bị Bạch Vũ trực tiếp đánh cho hôn mê.
Bạch Vũ cũng không nghĩ tới Anh Khê trốn cũng không trốn, một phen liền bổ chuẩn xác, không nói gì nhìn về phía Dạ Quân Mạc.
"Trước mặc kệ hắn." Dạ Quân Mạc đá hắn đến một bên.
Anh Khê này cực kỳ trung thành với Bạch Vũ, hắn chưa từng tham dự khế hoạch tổn thương Bạch Vũ, cũng không biết chân tướng năm đó Bạch Vũ ૮ɦếƭ đi, không nhất định phải ɢɨết.
Bạch Vũ nghe theo đề nghị của Dạ Quân Mạc, bỏ Anh Khê lại, thẳng đến phòng trung tâm.
Phòng trung tâm không có ai, Thượng Quan Vân Trần còn chưa quay lại, ánh sáng của tinh thể cực phẩm đã ảm đạm rất nhiều, lơ lửng trong không trung, trái tim của Dạ Quân Mạc còn đang đập.
Bạch Vũ cảm thấy tim của nàng cũng theo đập bình bịch kịch liệt theo trái tim Dạ Quân Mạc.
"Muội muội, đã lâu không gặp, muội có khỏe không?" Bỗng nhiên, một tiếng thăm hỏi dịu dàng, ân cần vang lên bên tai Bạch Vũ, giọng nói êm tai, thanh thúy kia giống như một thanh đao nhọn, mạnh mẽ đâm vào tim Bạch Vũ.
Sắc mặt Bạch Vũ trắng bệch ngẩng đầu, phòng trung tâm vừa rồi vẫn không có một bóng người lại có thêm một nữ tử mặt 乃úp bê, thanh thuần đáng yêu, khuôn mặt có nụ cười ngây thơ đứng ở đối diện tinh thể cực phẩm, Bạch Vũ lại biết dưới nụ cười hôm nay thật sự là tâm địa ngoan độc bao nhiêu.
Nàng thật không ngờ sẽ gặp lại Ngọc Ưu Liên nhanh như vậy, cũng chưa từng nghĩ tới lúc gặp lại Ngọc Ưu Liên sẽ lại là dạng tâm tình gì. Nàng bất tri bất giác lui về phía sau một bước, bị Dạ Quân Mạc ở phía sau ôm vào trong иgự¢.
Đôi mắt băng lãnh của Dạ Quân Mạc nhìn chăm chú vào Ngọc Ưu Liên, trong mắt là ngạo nghễ bễ nghễ thiên hạ và quạnh quẽ không chút nào để nàng ta vào mắt.
Nhất thời Ngọc Ưu Liên giận tái mặt, không cam lòng cắn răng.
Chính là ánh mắt này! Năm đó nàng ta cũng từng khuyên hắn từ bỏ Bạch Vũ, cùng nàng ta cùng nhau giành lấy Sáng Thế Thần Điện.
Ám Dạ Đế Quốc và đời sau Thần Điện truyền lại là kẻ thù truyền kiếp! Nàng ta cho rằng chắc chắn Dạ Quân Mạc sẽ đồng ý, nhưng ai có thể nghĩ đến hắn lại từ chối, tình nguyện ૮ɦếƭ vì Bạch Vũ!
Nàng ta hận, hận Dạ Quân Mạc, càng hận Bạch Vũ.
Dựa vào cái gì Bạch Vũ muốn cái gì đều có thể có được? Nàng có huyết mạch Sáng Thế, có thực lực đệ nhất thiên hạ, có Sáng Thế Thần Điện, thậm chí còn có nam tử tốt như Dạ Quân Mạc yêu nàng!
Mà Ngọc Ưu Liên nàng lại chẳng có cái gì, ngay cả nam nhân cũng là Thượng Quan Vân Trần mà Bạch Vũ không cần, Thượng Quan Vân Trần hoàn toàn yếu hơn cả một đầu ngón tay của Dạ Quân Mạc?
"Muội muội tốt của ta, sao sắc mặt của muội lại trắng như vậy? Muội sợ tỷ?" Ngọc Ưu Liên cười khanh khách vòng qua tinh thể, đi tới gần bọn họ.
Bạch Vũ nhìn chằm chằm Ngọc Ưu Liên, ánh mắt thay đổi, nhấc tay chính là ngọn lửa tràn đầy trời đất, Tiểu Thanh, Tiểu Bạch và Băng Hồ ẩn núp trong ngọn lửa nháy mắt đánh ra.
Ngọc Ưu Liên mỉm cười, đột nhiên một con chó lớn màu tuyết trắng nằm bên cạnh nàng ta, hình thể vĩ đại bằng ba con hổ, không nhanh không chậm nghênh đón ba con triệu hoán thú. Triệu hoán thú mãn cấp ra tay, chỉ một hiệp, Tiểu Bạch và Băng Hồ liền trọng thương, Tiểu Thanh trực tiếp hao hết sức chịu đựng.
Ngọc Ưu Liên lật tay lấy ra một cây quyền trượng thật dài, phía trên được khảm một khối Hồng Bảo Thạch to bằng nắm tay trẻ con, sắc thái đỏ tươi giống như bị nhuộm máu tươi nhìn thấy mà ghê người.
Cổ tay nàng ta vừa chuyển, quyền trượng càn quét ra, hào quang lực lượng chói lọi trào ra, Tiểu Bạch, Băng Hồ, kể cả Tiểu Thanh muốn cứu bọn nó cùng nhau bị chôn vùi trong tro bụi.
Đây là lực lượng của Thần Hoàng, lực lượng của Triệu hoán thú mãn cấp! Thậm chí cường đại khiến người không sinh nổi suy nghĩ chống cự, chỉ còn lại tuyệt vọng!
Bạch Vũ hoàn toàn chưa kịp gây thương tổn cho Ngọc Ưu Liên đã bị diệt toàn quân rồi.
Ánh sáng chói mắt chiếu sáng cả không gian, Dạ Quân Mạc nâng tay xua đi khói đen dày đặc, hai người ẩn nấp dưới khói đen, nhanh chóng chạy đi.
Khói đen che đậy tất cả dưới tầm mắt, Ngọc Ưu Liên có chút tức giận cưỡi lên Bạch Ngọc Khuyển (chó màu trắng), xua đi khói bốn phía, đuổi theo.
Hai người Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc một đường chạy ra, không biết rẽ mấy vòng ở gần đó, nơi nơi đều bị Dạ Quân Mạc tản đầy khói đen.
"Chỉ sợ Ngọc Ưu Liên đã đuổi đến rồi, bây giờ nàng lập tức trở về phòng trung tâm lấy lại trái tim ta.” Dạ Quân Mạc nắm tay Bạch Vũ, lấy một viên trân châu nhét vào trong tay nàng: “Cái này nàng cầm, dùng để bảo mệnh."
Sắc mặt Bạch Vũ đại biến: "Vậy còn chàng?"
Dạ Quân Mạc đã buông lỏng tay nàng ra, đi đến một hướng khác, nhanh chóng biến mất ở trước mắt Bạch Vũ.
Bạch Vũ muốn đuổi theo cũng đã không tìm thấy bóng dáng của hắn, nàng dùng sức xoa hạt châu trong tay, xoay người chạy về phía phòng trung tâm.
Nàng cẩn thận một đường, chạy về phòng trung tâm cực nhanh, có lẽ Ngọc Ưu Liên và Thượng Quân Vân Trần chưa từng nghĩ Bạch Vũ còn dám quay lại phòng trung tâm lần thứ ba, đều chưa quay lại.
Bạch Vũ vừa vào tới, đột nhiên hạt châu trong tay biến mất, lối vào phòng trung tâm lại xuất hiện một tầng kết giới huỳnh quang lóe sáng.
Bạch Vũ có chút không rõ nhìn kết giới, chỉ cảm thấy lực lượng cực kỳ cường đại từ phía trên phát ra, cái này tuyệt đối không phải là kết giới bình thường, mà là kết giới ngưng tụ lực lượng của Thần Hoàng.
"Dạ Quân Mạc, đây là có chuyện gì?" Bạch Vũ kích động truyền âm cho Dạ Quân Mạc.
Dạ Quân Mạc lạnh nhạt đáp lại: “Ngay cả Ngọc Ưu Liên cũng không đánh thủng được kết giới đó, nàng ở bên trong cực kỳ an toàn. Lần trước vụ nổ đã dẫn đến đỉnh tháp bị hao tổn, nàng có thể từ từ khôi phục, lại mở ra đỉnh tháp, là có thể rời khỏi nơi này."
Giọng Bạch Vũ hơi hơi phát run: "Vậy còn chàng? Chàng làm sao bây giờ? Chàng vẫn còn đang bị thương? Vì sao chàng không giữ lại hạt châu cho chính mình?"
Dạ Quân mạc không nói gì.
Bạch Vũ khóc, tức giận giậm chân: "Nói chuyện với chàng đó... chàng quay lại đi! Ta không muốn đi một mình, chàng có nghe không..."
Nhưng cho dù nàng khóc kêu như thế nào, la hét như thế nào, Dạ Quân Mạc cũng không đáp lại nữa.
Lúc hắn đưa hạt châu cho nàng thì đã không định ra ngoài nữa, hắn dẫn Ngọc Ưu Liên và Thượng Quan Vân Trần rời đi, để cho Bạch Vũ có cơ hội rời đi.
Mắt Bạch Vũ đỏ hồng, ngồi sững ở trước tinh thể, nhìn trái tim còn đang đập: “Ta tới lấy trái tim cho chàng, ta sẽ dẫn chàng và nó cùng nhau rời đi, chàng chờ, chờ ta đi tìm chàng!"




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!