Phá từng chút từng chút cơ quan đã không còn kịp, Bạch Vũ trực tiếp lấy dao găm Ngọc Kim Cương ra, cạy bảo thạch trên tường ra.
Loại bảo thạch này có tổng cộng sáu cái, dùng để cố định tinh thể cực phẩm, sáu bảo thạch tỏa ra linh khí kết thành một tấm võng linh khí không nhìn thấy được, khóa chặt chẽ tinh thể cực phẩm lại, không cho cái này di chuyển.
Bảo thạch cực kỳ cứng rắn, không có cách nào phá vỡ, vách tường cũng là đá Thái Ất chế thành, muốn hủy diệt những bảo thạch này gần như là không thể.
Nhưng Bạch Vũ có dao găm Ngọc Kim Cương, mấy đao liền hung hăng phá vỡ vách tường bảo thạch chung quanh, còn đào chúng ra.
Nếu không có cách nào lấy được trái tim trên tinh thể cực phẩm, thì nàng sẽ cầm luôn cả tinh thể cực phẩm đi!
...
Linh khí của Dạ Quân Mạc hao hết, khói đen gần như bao phủ tất cả lỗi rẽ ở gần phòng trung tâm, nhưng Ngọc Ưu Liên vẫn nhanh chóng tìm được vị trí của hắn.
"Triệu Hoán Thú của ta tu luyện Thần Đồng (mắt thần), chút khói đen ấy không ngăn cản ta được." Ngọc Ưu Liên đánh ra quyền trượng, Dạ Quân Mạc bị nện thật mạnh lên vách tường, máu tươi từ bờ môi hắn chảy ra.
Trước mắt hắn một trận hoa mắt chóng mặt, tựa vào cạnh tường, lạnh lùng nhìn Ngọc Ưu Liên.
Trên khuôn mặt 乃úp bê của Ngọc Ưu Liên thoáng hiện lên đắc ý, từ trên cao nhìn xuống Dạ Quân Mạc, vung quyền trượng lên, duỗi thân lấy dây gai ra nhanh chóng trói chặt Dạ Quân Mạc lại.
"Bạch Vũ đâu?"
Dạ Quân Mạc không nói chuyện, đôi mắt đen nhánh không có một chút nhiệt độ, lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng ta, trong mắt băng sương kђเếק người giống như đâm thẳng lòng người, nhìn thấu toàn bộ Ngọc Ưu Liên.Sắc mặt Ngọc Ưu Liên trầm xuống: "Ngươi không nói, cũng đừng trách ta không khách sáo với ngươi. Ngươi bị thương, chắc chắn Bạch Vũ sẽ đau lòng, sẽ ngoan ngoãn chui đầu vào lưới!"
Nàng ta nhấc quyền trượng lên, gần như ngưng tụ thành linh khí thực chất nháy mắt quấn quanh toàn bộ những thứ chung quanh, hình thành gió xoáy cuồng loạn, giống như vô số đao nhọn tàn sát bừa bãi trên người Dạ Quân Mạc, cắt ra vô số vết thương.
Dạ Quân Mạc lạnh nhạt, coi như người bị thương hoàn toàn không phải là hắn. Trước kia xé rách không gian tiến vào các Vị Diện tìm kiếm Bạch Vũ, hắn đều sẽ bị không gian xé đến mình đầy thương tích, hắn đã sớm thừa nhận đau đớn như vậy không biết bao nhiêu lần, không đáng kể chút nào.
"Sao ngươi không phát ra tiếng? Nhanh khiến cho Bạch Vũ đến." Sắc mặt Ngọc Ưu Liên âm trầm, ngoan độc bộc phát ra uy lực càng khủng bố.
Cuồng phong tàn sát bừa bãi, thân mình Dạ Quân Mạc đầy thương tích, máu tươi nhuộm đỏ một mảng lớn trên mặt đất, mất máu quá nhiều khiến cho sắc mặt của hắn trắng bệch, thân thể hắn vốn suy yếu đã không chịu nổi trọng thương như vậy.
Ngọc Ưu Liên thấy thế, đúng lúc thu tay, ngồi xổm bên cạnh hắn, lấy ra một viên thuốc nhét vào trong miệng hắn: "Ngươi cần gì phải cố chấp như vậy, ta không muốn ngươi ૮ɦếƭ."
Nàng ta tự tay nhấc khuôn mặt tuấn mỹ của Dạ Quân Mạc lên, trên khuôn mặt trắng bệch của Dạ Quân Mạc có thêm mấy miệng vết thương, thấm vết máu, càng hiện ra một phần nhu nhược mị hoặc. Ngọc Ưu Liên nhịn không được tựa vào, muốn hôn hắn.
Dạ Quân Mạc chán ghét xoay mặt, nhắm mắt lại.
Ngọc Ưu Liên có chút tức giận: "Mạng của ngươi đã ở trên tay ta, còn muốn phản kháng? Ta cho ngươi thêm một cơ hội, chỉ cần ngươi chịu giúp ta ɢɨết Bạch Vũ, ta để lại cho ngươi một con đường sống."
Dạ Quân Mạc mở to mắt, trong đôi mắt sâu không lường được ẩn chứa sát ý sắc bén, mắt đảo qua bóng dáng ở khóe mắt, lời từ chối đến bên miệng bỗng nhiên lại sửa lại: "Chỉ cho ta một con đường sống?"
Ánh mắt Ngọc Ưu Liên sáng lên, dịu dàng tựa gần vào người Dạ Quân Mạc: "Đương nhiên không phải, nếu ngươi bằng lòng ɢɨết Bạch Vũ, ta có thể cùng chung thiên hạ với ngươi! Ngươi là Quân Vương của Ám Dạ Đế Quốc, mà ta là chủ nhân của Sáng Thế Thần Điện, chúng ta liên hợp, không ai có thể ngăn cản!"
"Nhưng theo ta được biết, ngươi không phải Điện chủ của Sáng Thế Thần Điện."
"Ta là Thần Hoàng duy nhất của Sáng Thế Thàn Điện, Thượng Quan Vân Trần kia thì tính là gì? Nếu không phải ta giúp hắn ta, hắn ta nào có thể lên làm Điện chủ." Ngọc Ưu Liên không cho là đúng nói.
"Ta không thích Sáng Thế Thần Điện." Giọng điệu Dạ Quân Mạc lạnh giá.
Ngọc Ưu Liên mỉm cười: "Ta cũng không thích, những lão gia hỏa này suốt ngày đều nhắc tới Bạch Vũ, Bạch Vũ, rõ ràng huyết mạch Sáng Thế ở trên thân ta, nàng ta đã ૮ɦếƭ một vạn năm, còn nhắc tới nàng ta làm gì? Nếu ngươi bằng lòng, ta có thể tặng Sáng Thế Thần Điện cho ngươi, những lão gia hỏa này tùy ý ngươi xử lí."
"Ngươi muốn cái gì?" Dạ Quân Mạc hỏi.
"Ta... Muốn ngươi!" Ngọc Ưu Liên không chút nào che dấu tuyên bố, thân hình mềm mại cường thế áp vào trên người Dạ Quân Mạc: "Chia một nửa Ám Dạ Đế Quốc của ngươi cho ta, ta muốn ngươi hoàn toàn thuộc về ta!"
Mắt Dạ Quân Mạc thâm trầm nhìn nàng ta, đột nhiên tà tứ gợi lên khóe môi: "Thượng Quan Vân Trần làm sao bây giờ? Hắn ta không phải vị hôn phu của ngươi sao?"
"Hắn ta?" Ngọc Ưu Liên có chút ghét bỏ nhíu mày: "Hắn ta vô dụng như thế, dung hợp linh mạch đều dung hợp đến rối tinh rối mù, còn không biết xấu hổ lấy ta?"
"Ngọc Ưu Liên! Ngươi cái **** thối tha!" Thượng Quan Vân Trần không thể nhịn được nữa gầm thét giống như tiếng sấm vang vọng bên tai.
Ngọc Ưu Liên hoảng sợ, vừa quay đầu lại, liền thấy Thượng Quan Vân Trần hùng hổ xông tới, khuôn mặt hung thần ác sát, giống một con hùng sư (sư tử) nổi giận.
"Vân Trần, ngươi... sao ngươi lại ở đây?" Ngọc Ưu Liên có chút chột dạ cười gượng. Nàng ta không tính trở mặt với Thượng Quan Vân Trần vào lúc này, thế lực của gia tộc Thượng Quan ở Sáng Thế Thần Điện thâm căn cố đế, không phải nàng ta có thể so được, cho dù qua một vạn năm, cũng vẫn không có cách nào khiến cho Ngọc gia hoàn toàn thay thế được."Ta không ở đây, không phải sẽ không thể nhìn thấy bộ dạng lẳng lơ của ngươi rồi hả? Gặp một người nam nhân liền quyến rũ một người, sao ngươi không đi làm kỹ nữ?" Miệng Thượng Quan Vân Trần đầy bạo tục, một quyền đánh về phía mặt Ngọc Ưu Liên.
Ngọc Ưu Liên tránh né, nhất thời sắc mặt đen như đáy nồi: "Thượng Quan Vân Trần, miệng ngươi phun sạch sẽ chút cho ta. Ta nói như vậy chỉ là muốn để cho hắn dẫn Bạch Vũ đến, không phải ngươi cũng một lòng muốn ɢɨết Bạch Vũ sao?"
"Ta muốn ɢɨết Bạch Vũ là vì nàng ta cho ta đội nón xanh, ngươi thực mẹ nó cũng cho lão tử đội nón xanh, có phải ta cũng nên ɢɨết ngươi không!"
Ngọc Ưu Liên cũng dâng lên nộ khí, trào phúng nói: "Nón xanh cái gì? Chỉ là Bạch Vũ thích Dạ Quân Mạc, ngươi liền cảm thấy nàng ta phản bội ngươi. Nhưng thật ra nàng ta chưa từng nói muốn gả cho ngươi, vẫn đều là ngươi một bên tình nguyện."
"Ngậm miệng! Ngươi còn dám nói một câu thử xem!" Thượng Quan Vân Trần trực tiếp gọi thú Kỳ Lân của chính mình ra, Ngọc Ưu Liên thấy hắn ta hành động thật, không dám khinh thường, cũng vội vàng gọi Bạch Ngọc Khuyển của bản thân ra.
Hai người đều là Triệu Hoán Sư số một số hai trên đời này, đánh nhau một cái là kinh thiên động địa, Tháp Thiên Ky trực tiếp chấn động lắc lư.
Dạ Quân Mạc rũ mắt, hắn nhìn thấy Thượng Quan Vân Trần ở gần đó mới cố ý dụ dỗ Ngọc Ưu Liên nói ra lời trong lòng, Thượng Quan Vân Trần tuyệt đối sẽ không kiên nhẫn, không có nam nhân nào có thể chịu được nữ nhân của chính mình đi quyến rũ người khác.
Hắn nhìn về phía dây gai trói trên người, hơi chuyển động một chút, gai sắc sẽ đâm vào máu thịt, thống khổ. Hắn điều động chút đỉnh linh khí còn sót lại, dẫn dắt ngọn lửa u lam thiêu đốt, cẩn thận đốt đứt cành mận gai, thừa dịp hai người không chú ý, lén lút chuồn mất.
Khói đen hắn tản ra đã sắp tiêu tán, hắn chỉ có thể nghĩ cách nhanh chóng đi về phía lối ra.
Phòng trung tâm, hắn sẽ không đi, hắn không chạy được quá xa, hắn tuyệt đối sẽ không dẫn Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên vào trong đó, mang đến nguy hiểm cho Bạch Vũ.
Tiểu Vũ, hẳn là nàng đã sắp đánh xuyên qua đỉnh tháp rồi, nhanh lên đi, nàng đi ta mới có thể yên tâm. Dạ Quân Mạc đi cực kỳ chậm, suy yếu chống vách tường, miễn cưỡng đi về phía trước, vết máu chảy một đường, không rửa sạch.
Bỗng nhiên, trên cánh tay truyền đến ấm áp, hai bàn tay vô hình vững vàng đỡ hắn.
Hắn ngẩng đầu, vô hình xốc lên y phục ẩn thân (tàng hình) trên người, giống một con chó nhỏ bị vứt bỏ, nước mắt lưng tròng nhìn hắn: "Rốt cuộc ta cũng tìm được chàng rồi."
"Bạch Vũ? Sao nàng lại..." Sao lại ở đây? Chẳng lẽ không đến phòng trung tâm?
"Ta đã đến phòng trung tâm, ta lấy được trái tim chàng rồi! Ngay cả khối tinh thể cực phẩm ta cũng lấy đi! Ta cố ý tới tìm chàng cùng nhau trở về!" Bạch Vũ cười, tinh thần phấn khởi, trong mắt tràn đầy quyến luyến.
Lòng Dạ Quân Mạc đau xót. Tiểu Vũ, nàng không nên trở lại tìm ta, ta không đi được.
"Phủ thêm y phục ẩn thân, đi mau." Dạ Quân Mạc khép lại y phục ẩn thân cho nàng một lần nữa.
Bạch Vũ bốc đồng xốc lên: "Không, chúng ta cùng nhau đi."
Lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng tranh cãi của Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên.
"Đều tại ngươi! Nếu không phải tại ngươi sao Dạ Quân Mạc có thể chạy trốn?"
"Hừ, trên mặt đất đều là vết máu, hắn cũng không chạy được tới đâu. Gặp lại trực tiếp ɢɨết là được.
Vẻ mặt Dạ Quân Mạc thay đổi, lập tức kéo Bạch Vũ lại đi đến phòng trung tâm. Bạch Vũ ôm cánh tay Dạ Quân Mạc, vừa đi, vừa dùng Khô Mộc Phùng Xuân khép lại miệng vết thương cho hắn.
Tiếng động phía sau càng ngày càng gần, bỗng nhiên Bạch Vũ đổi hướng, chạy tới thông đạo bên kia.
"Ở đó, để xem các ngươi còn có thể đi đâu!" Thượng Quan Vân Trần vui mừng hớn hở.
Ngọc Ưu Liên mỉm cười: "Bạch Vũ cũng ở đó, quả nhiên chui đầu vào lưới, ta biết nàng ta sẽ không bỏ Dạ Quân Mạc."
Hai người đuổi theo trong nháy mắt.
Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc lủi vào góc rẽ, Thụ Tinh và Thủy Qua nghênh diện bổ nhào lên.
Nhất thời, sắc mặt Thượng Quan Vân Trần xanh mét, sao lại là hai tên gia hỏa này? Bây giờ, hắn ta vừa thấy hai con mãnh thú này liền đau đầu.
"Ôi chao ơi, lại gặp tên trứng thối rồi."
"Ừ, trứng thối không đánh lại chúng ta, còn dẫn theo một nữ tử tới, thật vô dụng!"
Hai con mãnh thú nói thầm bày tỏ khinh bỉ.
Thượng Quan Vân Trần sắp tức điên, lập tức thả hết tất cả triệu hoán thú của mình ra. Thủy Qua và Thụ Tinh cũng không phải chỉ mới đánh nhau với Thượng Quan Vân Trần một lần, rất quen thuộc với triệu hoán thú của hắn ta, đánh nhau tuyệt đối không hề rơi xuống thế yếu, chỉ là luôn luôn không chú ý để cho Thượng Quan Vân Trần chạy.
Ngọc Ưu Liên không kiên nhẫn nhìn Thượng Quan Vân Trần đánh nhau: "Tránh qua một bên đi, hai con mãnh thú cấp 9 cũng không đối phó được, thật không biết mấy năm nay ngươi tu luyện như thế nào."
Mặt Thượng Quan Vân Trần đỏ lên, muốn phản bác lại nói không nên lời, cuối cùng chỉ hừ lạnh một tiếng.
Ngọc Ưu Liên vừa ra tay, liền hoàn toàn khác.
Ầm - -
Hai con triệu hoán thú mãn cấp, một con hệ Mộc, một con hệ Kim, gần như là nghiền ép nghiêng về một phía. Tuy giữa mãn cấp và cấp 9 chỉ kém 1 cấp, nhưng thực lực chênh lệch gần như gấp vài lần, không phải chỉ dùng con số là có thể tỏ rõ.
Thủy Qua và Thụ Tinh kêu rên muốn chạy trốn, bị một móng vuốt của Bạch Ngọc Khuyển của Ngọc Ưu Liên quét bay ra ngoài.
Bỗng nhiên, Tiểu Bạch và Tiểu Thanh chạy tới, rất nhanh tha hai con mãnh thú tới bên cạnh Bạch Vũ.
Bạch Vũ vung tay lên, thu bọn nó vào nhẫn Bách Vũ.
Bởi vì có bọn nó ngăn cản Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên, nàng và Dạ Quân Mạc mới có thể chạy trốn, hai tiểu gia hỏa giúp nàng nhiều lần, nàng không thể không quan tâm đến bọn nó.
Chỉ là, bây giờ tự bản thân nàng đã khó bảo toàn, ngay cả chính mình cũng không biết có thể sống sót không.
Nàng ôm thắt lưng Dạ Quân Mạc, cùng hắn cùng nhau cưỡi lên lưng Tiểu Bạch, vội vàng chạy về phía phòng trung tâm, nhưng bọn họ có nhanh nữa cũng không nhanh bằng triệu hoán thú mãn cấp của Ngọc Ưu Liên.
"Các ngươi còn muốn chạy đi đâu?" Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên trực tiếp đuổi theo từ phía sau.
Dạ Quân Mạc rẽ một cái, bỗng nhiên đẩy Bạch Vũ vào trong góc, choàng y phục ẩn thân lên người nàng: "Nghe lời! Nàng cần phải sống sót, nàng không thể để cho bọn họ hủy đi linh hồn của nàng! Không được lên tiếng, không cần lo cho ta!"
"Không, không, chàng đừng đi..." Bạch Vũ gắt gao cầm lấy tay Dạ Quân Mạc, khóc lắc đầu.
"Ta sẽ không ૮ɦếƭ, ta có huyết mạch của nàng!" Dạ Quân Mạc thản nhiên nói.
Bạch Vũ chấn kinh nhìn Dạ Quân Mạc, quên hành động. Huyết mạch của ta? Là huyết mạch Sáng Thế sao? Vì sao ở trên thân chàng?
Dạ Quân Mạc nhân cơ hội kéo tay Bạch Vũ ra, cúi đầu dùng sức hôn lên môi Bạch Vũ, gần như muốn dùng hết tất cả tình cảm vào cái hôn này.
Chỉ cần nàng còn sống thì tốt! Hắn dùng y phục ẩn thân đắp chặt kín cho Bạch Vũ, cưỡi lên Tiểu Bạch chạy trốn về hướng phòng trung tâm.
Trước mắt Bạch Vũ bị vải trắng che phủ, nước mắt ở trên mặt yên lặng chảy thành dòng.
Vì sao lại thế này? Nói muốn cùng nhau, vì sao nàng lại được người kia bảo vệ.
Thượng Quan Vân Trần sẽ hủy diệt linh hồn hắn, cho dù không hủy diệt Dạ Quân Mạc à? Cho dù Dạ Quân Mạc có huyết mạch Sáng Thế, nếu linh hồn bị hủy diệt, cũng sẽ ૮ɦếƭ!
Một dòng cảm giác sợ hãi tự nhiên nảy sinh khiến cho cả người nàng đều rơi vào tuyệt vọng.
Hình như nàng từng trải qua loại cảm giác này một lần, nhưng nàng không nghĩ ra là vì sao, nàng chỉ nhớ rõ một lần đó nàng thật sự tuyệt vọng, phẫn hận muốn hủy diệt toàn bộ thiên địa!
Thứ gì đó quan trọng hơn sinh mệnh nàng bị hủy, đã bị một đám lang tâm cẩu phế hủy diệt! Nàng không tìm lại được, vậy thì để cho bọn họ cùng nhau chôn cùng! Dù cho phụ cả thiên hạ, nàng cũng phải kéo bọn họ cùng ૮ɦếƭ!
Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên không chú ý tới nàng, bọn họ từ bên cạnh lướt qua, trực tiếp đuổi theo Dạ Quân Mạc.
Mắt thấy lúc sắp đến trung tâm, Thượng Quan Vân Trần đánh một chưởng đánh Dạ Quân Mạc ngã xuống, Ngọc Ưu Liên theo sát mà đến, Bạch Ngọc Khuyển giải quyết Tiểu Bạch vài cái, cùng nó đồng quy vu tận.
Ngọc Ưu Liên đảo qua bốn phía, có chút tức giận nhìn về phía Dạ Quân Mạc: "Bạch Vũ đâu? Sao lại không thấy nàng ta nữa? Ngươi giấu nàng ta ở đâu rồi hả?"
Dạ Quân Mạc thờ ơ nhìn nàng ta, trong đôi mắt lạnh lùng tràn đầy khinh thường.
"Hỏi không được thì ɢɨết!" Thượng Quan Vân Trần nhếch môi cười lạnh, lấy ra một cái dây thừng được ngọn lửa quỷ mị thiêu đốt: "Nhổ cỏ tận gốc, ngay cả linh hồn của hắn ta cũng cùng đốt cháy luôn! Tỉnh lại chuyển thế trở về giống như Bạch Vũ."
"Ngươi cho là tất cả mọi người đều có huyết mạch Sáng Thế sao? Bạch Vũ là vì nàng ta là con của Thần Sáng Thế, mới có hồn phách bất tử." Ngọc Ưu Liên lườm.
Thượng Quan Vân Trần nheo mắt lại nhìn nàng ta: "Bây giờ ngươi đang nói chuyện vì hắn ta sao? Quả nhiên ngươi vẫn thông đồng với hắn ta!"
"Nói hưu nói vượn cái gì? Ta chỉ cảm thấy, có thể bắt hắn ta về. Dù sao hắn ta cũng là Thánh Quân của Ám Dạ Đế Quốc."
"Không cần, ɢɨết hắn ta mới là lựa chọn tốt nhất, Ám Dạ Đế Quốc không có hắn ta, sớm hay muộn cũng sụp đổ." Thượng Quan Vân Trần cầm dây vung lên người Dạ Quân Mạc.
Ngọn lửa mãnh liệt đốt cháy thân thể và linh hồn Dạ Quân Mạc, loại đau đớn hủy diệt linh hồn này còn kịch liệt hơn gấp mấy trăm lần đau đớn trên người, hắn nhịn không nổi đau đớn phát ra tiếng.
Ngọc Ưu Liên đứng ở một bên không nói nữa, tuy nàng ta cực kỳ thích Dạ Quân Mạc, nhưng tình huống bây giờ, nàng ta cũng chỉ có thể từ bỏ Dạ Quân Mạc, dù sao Thượng Quan Vân Trần mới chính là vị hôn phu của nàng ta, nàng ta vẫn còn nhờ cậy vào Thượng Quan Vân Trần để khống chế Sáng Thế Thần Điện.
"Buông hắn ra!" Bạch Vũ từ phía sau xông đi tới, một tay kéo dây thừng ra, vứt qua một bên. Vừa vặn trong nháy mắt tiếp xúc, liền đau đến toàn thân nàng phát run, trên tay lập tức xuất hiện vết cháy.
Bạch Vũ ôm chặt lấy Dạ Quân Mạc, giống một con thú nhỏ bị chọc giận, nhe răng trợn mắt nghênh đón địch xâm phạm, nổi điên che chở đồ quý giá nhất của chính mình, không cho bất kỳ ai làm hư hại.
Thượng Quan Vân Trần nhìn Bạch Vũ gắt gao che chở Dạ Quân Mạc, bộ dạng cuồng loạn và bất lực kia, không hiểu sao trong lòng có chút mùi vị có lỗi.
Hắn ta là người cùng nhau lớn lên với Bạch Vũ, hắn ta mới chính là người hiểu Bạch Vũ nhất, mới là người có tình cảm với Bạch Vũ sâu nhất, vì sao người Bạch Vũ che chở, yêu thương không phải là hắn ta? Vì sao Bạch Vũ lại thích Dạ Quân Mạc?
Một phần nguyên nhân rất lớn để hắn talấy Bạch Vũ là vì mượn Bạch Vũ để củng cố địa vị Thượng Quan gia tộc ở Sáng Thế Thần Điện, nhưng hắn ta cũng thật sự muốn lấy nàng, muốn sống cùng nàng, bảo vệ nàng thật tốt.
Cho nên lúc hắn ta biết Bạch Vũ thích người khác, hắn ta mới có thể phẫn nộ như thế, lần đầu tiên hắn ta biết thật ra hắn ta cũng thích Bạch Vũ.
Hắn ta đã đồng ý hợp tác với Ngọc Ưu Liên, hắn ta trơ mắt nhìn Ngọc Ưu Liên lấy đi linh mạch Bạch Vũ, nhìn Bạch Vũ ૮ɦếƭ đi vì cứu Dạ Quân Mạc.
Sau khi Bạch Vũ ૮ɦếƭ, không hiểu sao hắn ta lại thường xuyên nhớ tới Bạch Vũ.
Hắn ta làm Điện chủ của Sáng Thế Thần Điện, cố ý đè ép Ngọc gia ở mọi phương diện, kéo dài hôn ước với Ngọc Ưu Liên gần vạn năm cũng chưa thành thân.
Dù sao hắn ta và Ngọc Ưu Liên chỉ là sử dụng vì lợi ích, lợi dụng lẫn nhau thôi, có thành thân không cũng như vậy. Hắn ta luôn luôn không tự giác lấy Ngọc Ưu Liên so sánh với Bạch Vũ, cảm thấy Ngọc Ưu Liên cười cực kỳ giả tạo, cả người đều cực kỳ giả tạo, so ra kém nụ cười đơn thuần, không có chút tỳ vết nào của Bạch Vũ.
Hắn ta không biết hắn có cảm giác như vậy có tính là hối hận không, nhưng hắn ta không cho phép chính mình hối hận.
Gặp lại Bạch Vũ, hắn ta chỉ nghĩ muốn ɢɨết nàng!
Nếu lúc trước lựa chọn ɢɨết ૮ɦếƭ Bạch Vũ, bây giờ cũng chỉ có thể nhổ cỏ tận gốc, một tiểu công chúa không thuộc về hắn ta lại không thể nắm trong tay, còn sống chỉ có thể uy ђเếק địa vị của hắn ta.Nhưng nhìn thấy Bạch Vũ khóc nức nở ôm Dạ Quân Mạc, phiền muộn nói không nên lời vẫn ép ở trong lòng kia đột nhiên lan tỏa ra, khiến cho hắn ta chậm chạp không hề hành động.
Ngọc Ưu Liên cười xinh đẹp, ánh mắt lạnh lùng: "Muội muội tới cũng thật khéo, vừa lúc cùng đi đi, con đường luân hồi cũng có người làm bạn. A..., tỷ nói sai rồi, các ngươi không còn cơ hội luân hồi nữa rồi."
Nàng ta nhấc dây thừng bốc cháy lửa lên, hung hăng quất lên người Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc.
Sợi dây thừng này là một trong những Linh Hồn Tỏa (xiềng xích linh hồn) – linh khí trấn điện của Sáng Thế Thần Điện, chuyên dùng để hủy diệt linh hồn của kẻ địch. Vừa chạm vào thân thể Bạch Vũ lập tức trói chặt hai người cùng một chỗ.
Ngọn lửa quỷ mị thiêu đốt linh hồn bọn họ.
Bạch Vũ đau đến run lẩy bẩy, trốn ở trong lòng Dạ Quân Mạc trực tiếp rơi nước mắt: "Đau quá, hu..."
"Tiểu Vũ..." Dạ Quân Mạc buồn bã ôm chặt nàng.
Bạch Vũ co rút thành một cục tựa như con mèo nhỏ, nhẹ giọng nỉ non: "Ta muốn cùng chàng, cho dù là ૮ɦếƭ cùng chàng... Ừm, thật ra ta còn chưa muốn ૮ɦếƭ... Kiếp trước không thể ở bên chàng, kiếp này ta muốn sống thật lâu, vĩnh viễn cùng chàng, ta không muốn ૮ɦếƭ sớm như vậy, ta còn muốn gả cho chàng, muốn sinh cho chàng một tiểu bao tử (trẻ con còn trong bọc)..."
"Nàng sẽ không ૮ɦếƭ." Dạ Quân Mạc nhịn đau, hôn lên trán nàng: "Ta sẽ không cho nàng ૮ɦếƭ."
Vạn năm trước hắn không thể bảo vệ nàng, bây giờ hắn tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ nữa. Hắn lấy dao găm Ngọc Kim Cương từ trong giới nhẫn Bách Vũ ra, đâm vào иgự¢ chính mình.
Hắn xé иgự¢ ra, lộ ra trái tim không thuộc về hắn kia.
"Dạ Quân Mạc!" Bạch Vũ cả kinh, sắc mặt trắng bệch.