Trong lòng Bạch Vũ hồi hộp một chút, xong rồi, chỉ nghĩ nói cho các Trưởng lão đó, quên Dạ Quân Mạc còn chưa biết chuyện này.
"Chàng đừng nghe bọn họ nói bậy. Sao ta có thể không còn huyết mạch Sáng Thế chứ?" Bạch Vũ gượng cười, nói.
Dạ Quân Mạc nhíu mày: "Hình như là chính nàng nói."
"À? Phải vậy không? Chắc chắn là ta lừa bọn họ!"
"Vậy à, nhưng bọn họ lại tin."
"Đúng vậy, bọn họ tương đối ngốc!"
"Tiểu Vũ..." Dạ Quân Mạc bất đắc dĩ nhìn nàng: "Ta muốn nghe sự thật."
Bạch Vũ bĩu môi: "Được thôi, không phải huyết mạch không còn, mà là cho hài tử, Mộ Vũ và Mộ Bạch đều được di truyền huyết mạch của chàng và ta, không phải rất bình thường sao?"
"Nhưng nàng chưa từng nói sau khi di truyền cho hài tử, chính nàng sẽ không còn!" Dạ Quân Mạc tức giận trừng mắt.
Bạch Vũ rụt cổ, nhỏ giọng nói thầm: "Chàng lại chưa từng hỏi ta."
"Nàng nói cái gì?" Dạ Quân Mạc híp mắt: "Loại chuyện này ta phải hỏi thế nào?" Trước đó ta lại không biết!
"Chàng đừng nóng giận" Bạch Vũ làm nũng ôm cổ Dạ Quân Mạc, kéo âm cuối thật dài, giọng nói kiều mị nghe đến xương người cũng tê dại: "Huyết mạch Thần Sáng Thế quý giá như vậy, thiên hạ chỉ có một, tự nhiên truyền cho hài tử ta sẽ không còn nữa. Nhưng ta cũng không thiếu cái gì, linh mạch Ngũ Hành lại không thay đổi, thiên phú trác tuyệt, tư chất nghịch thiên."
"Nhưng nàng lại không thể có linh hồn bất diệt, cũng không phải một thân bất tử nữa rồi." Dạ Quân Mạc nhíu mày.
Bạch Vũ không còn máu bách độc bất xâm, cũng không còn sống lâu vĩnh hằng. Một khi nàng ૮ɦếƭ, thì sẽ ૮ɦếƭ thật sự, giống như mẫu thân nàng rồi đến cuối cùng cũng không thể sống lại được.Cho dù đầu thai lại, cũng là một người khác, vĩnh viễn không còn là Bạch Vũ nữa.
"Vốn là như thế, chẳng phải lúc đó nàng cũng vậy sao? Chàng còn lo lắng cái gì?" Bạch Vũ vỗ về mày Dạ Quân Mạc cau lại, giống như an ủi đôi mày ưu sầu của hắn.
Dạ Quân Mạc thở dài: "Ít nhất nàng cũng nên nói cho ta biết chuyện sớm một chút."
"Nói trước cho chàng, chàng còn có thể để ta sinh bảo bảo sao?" Bạch Vũ hỏi.
"..." Dạ Quân Mạc yên lặng không nói, hài tử vốn là đột nhiên mà đến, hắn hoàn toàn không có chuẩn bị, nếu biết trước Bạch Vũ sẽ mất đi huyết mạch Sáng Thế, nói không chừng thật đúng là sẽ không làm.
Hài tử thì khi nào muốn cũng có thể có, nhưng Bạch Vũ lại chỉ có một, bây giờ còn chưa đến lúc an toàn, Bạch Vũ mất đi huyết mạch Sáng Thế thực không phải là một chuyện tốt.
"Chàng xem, chàng sẽ lo lắng thấy chưa. Cho nên ta không nói với chàng, không phải bây giờ rất tốt sao?" Bạch Vũ cười tủm tỉm vẽ vòng tròn ở trên иgự¢ Dạ Quân Mạc: "Qua một thời gian nữa là ta có thể đột phá Đại Đế, đến lúc đó cho dù Ngọc Ưu Liên là Thần Hoàng, cũng đừng mong dễ dàng ɢɨết ta."
"Ừ, vậy nàng nhanh chóng đột phá, ta sẽ bảo vệ nàng." Dạ Quân Mạc cúi người, hôn nàng một.
Bạch Vũ cảm thấy hài lòng rúc vào người Dạ Quân Mạc nghỉ ngơi.
...
Bên trong viện kia, Tề trưởng lão và một vị Thủy trưởng lão tên là Thủy Vô Phong ngồi đối diện nhau, sắc mặt hai bên đều âm trầm.
Tư chất của Thủy Vô Phong yếu hơn Tề trưởng lão, nhưng cống hiến cho Sáng Thế Thần Điện cũng không ít hơn Tề trưởng lão, bây giờ Viện Trưởng Lão là hai người bọn họ cầm đầu.
"Ngươi thấy thế nào?" Tề trưởng lão hỏi Thủy trưởng lão.
Thủy trưởng lão thở dài nói: "Công chúa Bạch Vũ cố ý nói chuyện này cho chúng ta biết, ý rất rõ ràng, nàng không có huyết mạch Sáng Thế, huyết mạch Sáng Thế chân chính bây giờ đã có huyết mạch Ám Dạ Đế Quốc! Chúng ta đồng ý thì đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý, nếu không sẽ bỏ về, chúng ta đã không còn đường lui rồi."
"Sao có thể không còn? Cũng không hẳn là không thể trở về Sáng Thế Thần Điện." Đáy mắt Tề trưởng lão hiện lên suy đoán không chắc chắn.
Sở dĩ bọn họ lựa chọn đi theo Bạch Vũ, chỉ là muốn mượn danh hào của Bạch Vũ đoạt lại quyền nắm Sáng Thế Thần Điện trong tay. Nhưng bây giờ xem ra, công chúa Bạch Vũ muốn là thuộc hạ chân chính, mà không phải là một đám trưởng bối tự cho mình rất cao, bọn họ không muốn nghe lời cũng chỉ có thể chọn chỗ khác.
Thủy trưởng lão trừng mắt: "Ngươi đang nói bậy gì vậy? Từ lúc chúng ta trở mặt với Thượng Quan Vân Trần, rời khỏi Sáng Thế Thần Điện đã không còn đường lui rồi. Ngươi và ta đều rất rõ Thượng Quan Vân Trần và cha hắn - Thượng Quan Dương là dạng người gì, bọn họ trừng mắt tất báo (ý chỉ một hành động trừng mắt nhỏ nhoi cũng muốn phải trả thù. Ý nói lòng dạ cực kỳ hẹp hòi), thủ đoạn độc ác. Nháo đến mức này, thậm chí đã bắt đầu phái người ám sát, đã nói lên bọn họ sẽ không buông tha, chúng ta muốn trở về hoàn toàn là nằm mơ."
"Nhưng thoáng chốc Thần Điện đã có nhiều người đi như vậy, còn đều là Trưởng lão, chắc chắn lòng người không yên, Thượng Quan Vân Trần cũng chưa hẳn không hy vọng chúng ta trở về, chỉ cần chúng ta cho hắn ta một bậc thang đi xuống..."
"Tề trưởng lão!" Đột nhiên sắc mặt Thủy trưởng lão âm trầm xuống, lạnh lùng ngắt lời Tề trưởng lão: "Ngươi muốn bán đứng công chúa?"
Tề trưởng lão cười gượng hai tiếng: "Cũng không tính là bán đứng, bây giờ công chúa đã là Vương Hậu Ám Dạ Đế Quốc, ta không tiếp nhận nàng cũng là điều nên làm."
"Nên làm? Sao ngươi có thể nghĩ như vậy? Khó trách các Trưởng lão có thâm niên lâu đều đã ૮ɦếƭ, trước giờ ngươi lại chưa từng gặp phải một lần ám sát nào. Ngươi đã từng tiếp xúc với người của Thượng Quan Vân Trần đúng không, ngươi đã đồng ý với bọn họ chuyện gì rồi hả?" Thủy trưởng lão cười lạnh.
Tề trưởng lão vỗ bàn thật mạnh: "Ngươi không nên nói bậy! Ta có thể thành thật nói chuyện này với ngươi, sao có thể phản bội các ngươi?"
"Bây giờ ngươi không phản bội, nhưng ngươi lượn lờ không chắc chắn, chính là tối kỵ. Ai mà muốn một Tường đầu thảo (Ý nói ý chí không kiên định, ai nói gì thì theo nấy, bản thân không có chủ kiến, cũng được coi là người ba phải)? Ngươi có nghĩ tới không, cho dù ngươi báo tin tức của công chúa cho Thượng Quan Vân Trần, trở về Sáng Thế Thần Điện, hắn ta thật sự sẽ còn tin tưởng ngươi? Cho dù hắn ta không muốn ngươi ૮ɦếƭ cũng sẽ không thể cho ngươi tiếp xúc quyền lợi gì, thanh danh của ngươi cũng triệt để thối tha, đến lúc đó ngươi phải làm sao?" Thủy trưởng lão gằn từng tiếng thúc ép.
Tề trưởng lão càng nghe càng kinh hãi, mồ hôi lạnh không khỏi ứa ra. Dựa vào sự ngoan độc của Thượng Quan Dương và Thượng Quan Vân Trần, nếu thật sự thắng, sao còn có thể để ông sống? Tuyệt đối là ɢɨết người diệt khẩu.
Mà đi theo công chúa, tuy rằng không thể nắm Sáng Thế Thần Điện trong tay, nhưng sẽ không ૮ɦếƭ! Nhân phẩm của công chúa Bạch Vũ tốt hơn Thượng Quan gia nhiều.
Ý của công chúa rất rõ ràng, đi theo nàng phải nghe lời nàng, hợp tác với Ám Dạ Đế Quốc, thậm chí nhập vào Ám Dạ Đế Quốc, không có đường sống nào có thể thương lượng.
Tề trưởng lão vẫn là cảm thấy có chút không tiếp nhận được: "Thủy trưởng lão, ngươi nghĩ thế nào, nếu công chúa muốn chúng ta gia nhập Ám Dạ Đế Quốc, chúng ta cũng gia nhập sao?"
"Gia nhập Ám Dạ Đế Quốc cũng không có gì không tốt." Thủy trưởng lão thở dài: "Dù sao ta cũng nguyện trung thành với huyết mạch Sáng Thế chân chính, bây giờ Sáng Thế Thần Điện chính là một vỏ rỗng, Ám Dạ Đế Quốc đả kích Sáng Thế Thần Điện cũng chỉ là đả kích Thượng Quan gia mà thôi, mục tiêu cũng không phải là chúng ta."
Tề trưởng lão trợn trừng mắt: "Ngươi nghĩ đúng là thoáng."
"Luẩn quẩn trong lòng có thể làm thế nào? Ngươi cho là hôm nay công chúa nói thẳng thắn, thành khẩn ra như vậy là thiếu tâm nhãn sao? Đây là một lần thử. Ngươi xem rồi làm, tối hôm nay không biết Viện Trưởng Lão có bao nhiêu người cũng bắt đầu dao động y như ngươi, phát hiện đi theo công chúa không có cơ hội gì, chuẩn bị trở về." Thủy trưởng lão nhìn ánh trăng thanh lương (mát rượi) ngoài cửa sổ, trong lòng ảm đạm.
Công chúa, rốt cuộc đã không giống, thiếu nữ tinh khiết giống như thủy tinh trước kia cuối cùng vẫn trưởng thành.
Tề trưởng lão nghe Thủy trưởng lão nói xong trong long lại bồn chồn, mang một thân mồ hôi lạnh về phòng mình.
Ngay bên cạnh phòng Tề trưởng lão, Nђเếק Văn, Lý trưởng Lão cũng cứng rắn lôi kéo Âu Dương Diệp nói chuyện phiếm.
Biết được công chúa đáng yêu của bọn họ đã gả cho người, sinh hài tử, còn gả cho Ám Dạ Quân Vương, bọn họ thật không nghĩ tách khỏi Bạch Vũ, bọn họ chỉ lo lắng Ám Dạ Quân Vương là một tên lừa gạt. Công chúa của bọn họ đơn thuần như vậy, bị lừa sẽ đau lòng biết bao?
Nђเếק Văn và Lý trưởng lão nói thao thao bất tuyệt hơn nửa đêm, lo lắng tràn đầy ở trên mặt, hận không thể đi mượn rượu giải sầu.
Âu Dương Diệp nghe đến mức lỗ tai muốn mọc vết chai, thở hổn hển trừng mắt: "Các ngươi thôi đi, cho dù Dạ Quân Mạc thật sự lừa công chúa, nên lừa cũng đều đã lừa hết rồi, còn có cái gì mà lo lắng?"
Nђเếק Văn và Lý trưởng lão một đầu vạch đen, nói cũng đúng, cũng đã gả cho người, hài tử cũng sinh, cũng không phải là đã lừa hết sao? Muốn tách ra là không thể, chỉ có thể mong Ám Dạ Quân Vương luôn luôn đối xử tốt với công chúa.
Một đêm này, các Trưởng lão Viện Trưởng Lão đều ngủ không ngon, chỉ có Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc ngủ yên ổn.
Ngày thứ hai, lúc đi đến phòng hội nghị tập hợp dựa theo đã ước định, các Trưởng lão phát hiện hình như thiếu người.
Khẽ đếm cẩn thận, chỉ có 35 người, thiếu không ít.
"Kỳ lạ, không phải nói đến phòng hội nghị tập hợp sao? Sao còn có người chưa tới?" Tề trưởng lão tức giận nói.
"Đều đã đến." Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc song song đi đến, thoải mái ngồi xuống ghế phía trên đầu.
"Công chúa, còn có người chưa tới." Lý trưởng lão gượng cười nói.
"Đã để cho sát thủ của Thượng Quan Vân Trần dẫn những người còn lại về rồi, dieendaanleequuydoon – V.O, không cần xen vào bọn họ nữa." Bạch Vũ thản nhiên nói.Nhất thời, sắc mặt mọi người, chuyện khi nào, sao bọn họ không biết? Không chỉ một, hai người làm trò, là mười mấy người! Một buổi tối toàn bộ bị ném ra bên ngoài, lại một chút động tĩnh bọn họ cũng không nghe thấy, công chúa làm thế nào nghe được? Hoặc là Dạ Quân Mạc?
Bọn họ nào biết rằng người Ám Dạ Đế Quốc trải rộng khắp Ngũ Hành Đại Lục, cho dù bọn họ (nhóm Bạch Vũ) không dẫn người đến, muốn người cũng có thể lập tức triệu tập không ít.
Ám Ưng dẫn người giám thị toàn bộ Viện Trưởng Lão, chỉ cần đồng ý hợp tác với Thượng Quan Vân Trần, sẽ lập tức dùng thuốc độc làm cho hôn mê, trực tiếp ném ra.
Ánh mắt mọi người nhìn Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc có thêm một phần kính sợ. Nói là để người Thượng Quan Vân Trần dẫn về, trên thực tế là bị đuổi ra, cho dù bị dẫn về, Thượng Quan Vân Trần còn có thể dùng sao?
Những người này tương đương với bị hai bên từ bỏ, triệt để xong rồi.
Tề trưởng lão càng kђเếק sợ, trong lòng hoảng sợ lợi hại, càng không ngừng lau mồ hôi trên trán.
May mắn, may mắn đêm qua lúc người Thượng Quan Vân Trần đến gặp ông, bị ông nói lời lẽ nghiêm khắc từ chối, nếu không, hôm nay trong những người bị quăng ra chắc chắn có ông.
"Tề trưởng lão sao vậy, rất nóng sao?" Ánh mắt như nước của Bạch Vũ nhìn về phía Tề trưởng lão, quan tâm hỏi một câu.
"Không, không có gì, mặc nhiều y phục thôi." Tề trưởng lão vội vàng cười giải thích.
Bạch Vũ gật gật đầu: "Tất cả mọi người ngồi đi. Đã ở lại, từ hôm nay trở đi chính là người trên một thuyền rồi."
Tường đầu thảo không quyết định chắc chắn đều bị nàng quăng ra ngoài, người muốn lợi dụng nàng cũng bị nàng đuổi đi, mà những còn lại trải qua một lần như vậy chỉ có thể khăng khăng một mực đi theo nàng.
Nàng muốn chính là nắm bọn họ trong tay, mà không phải là bị bọn họ lợi dụng.
"Công chúa nói đúng.” Thủy trưởng lão ngồi xuống đầu tiên, đại biểu tỏ thái độ thay mọi người: "Công chúa có chuyện gì phân phó, nhất định mọi người ở Viện Trưởng Lão xông pha khói lửa quyết không chối từ."
Mọi người cũng liên tục gật đầu.
Những người còn lại này có thể kiên quyết tách khỏi Sáng Thế Thần Điện, chủ yếu là do không quen nhìn Thượng Quan gia hoành hành ngang ngược, diệt trừ đối lập, trong lòng gần như cố chấp sùng kính Bạch Vũ và huyết mạch Sáng Thế.
Thượng Quan Vân Trần hoàn toàn không phái người nói chuyện với bọn họ, trực tiếp ám sát.
Bạch Vũ cũng đều có ấn tượng đại khái đối với bọn họ, vạn năm trước phẩm hạnh những người này đã không tệ, bây giờ cũng không thay đổi.
"Dẫn Ngọc Phi Hoa tới đi." Bạch Vũ lạnh lùng phân phó.
Âu Dương Diệp và Lý trưởng lão tự mình đi dẫn Ngọc Phi Hoa tiến vào. Tuy rằng Ngọc Phi Hoa đã bị phong linh mạch, nhưng mấy ngày nay luôn luôn ăn ngon ở tốt, chỉ là không thể ra ngoài, tuyệt đối không hề chật vật, còn rất có tinh thần chửi ầm lên.
"Buông ra! Đồ hỗn trướng (khốn nạn), lại dám bắt ta, còn nhốt ta, ai cho các ngươi làm như vậy? Có tin ta bầm thây vạn đoạn cả đám các ngươi không. Ta chính là người Ngọc gia, ta là Ngọc Phi Hoa!"
"Chính là bắt Ngọc Phi Hoa ngươi." Bạch Vũ lạnh lùng mở miệng, giọng điệu tràn ngập lạnh lẽo khuếch tán trong không khí, giống như gió Thu hiu quạnh làm lòng người lạnh lẽo.
Hoa Ngọc Phi không biết vì sao mình lại luống cuống một chút, ngẩng đầu nhìn Bạch Vũ ngồi ở phía trên, quá sợ hãi: "Là ngươi! Ngươi, không phải ngươi đã ૮ɦếƭ?"
"Hỗn xược! Không được vô lễ với công chúa." Âu Dương Diệp đá một lên đùi bà ta, Ngọc Phi Hoa ngã bổ nhào xuống đất bùm một.
Ngọc Phi Hoa ngẩng đầu, đột nhiên cười ha hả: "Công chúa, quả nhiên là công chúa Bạch Vũ, ngươi đã trở về?"
"Đúng, ta đã trở về!" Bạch Vũ gằn từng tiếng.
Ngọc Phi Hoa từ từ đứng dậy, vỗ vỗ tro bụi trên đùi: "Ngươi muốn gặp ta nói một tiếng là được rồi, dù nói thế nào, ta cũng là di mẫu của cha ngươi, lúc nhỏ ta còn từng bế ngươi. Dựa theo bối phận mà nói, ngươi hẳn là nên gọi ta một tiếng di nãi nãi (bà cô)!"
Bạch Vũ lạnh lùng nhếch môi: "Chỉ dựa vào ngươi? Ngươi, cũng, xứng?"
Một đường Lưu Hỏa xuất hiện giống như tia chớp, nổ thật mạnh lên đầu gối bà ta, sức nóng mãnh liệt nháy mắt đốt trụi da thịt bà ta, lực lượng Lưu Hỏa khủng bố trực tiếp nện vỡ xương đùi bà ta.
Ngọc Phi Hoa lại ngã bổ nhào xuống đất, đau đến lăn lộn.
"Nha đầu ૮ɦếƭ tiệt kia, vô lương tâm, lại ra tay ác độc như thế với trưởng bối! Khó trách cha ngươi không thích ngươi, nói ngươi là đứa bất hiếu nữ (đứa con gái bất hiếu)! Nếu cha ngươi còn sống, nhất định sẽ bị ngươi làm cho tức ૮ɦếƭ!"
"Tức ૮ɦếƭ rồi càng tốt, nếu ông ta còn sống, ta sẽ đưa ông ta xuống dưới." Bạch Vũ nói không hề có tình cảm.
Các Trưởng lão hít một hơi lạnh, biết tình cảm của công chúa và cha nàng không tốt, gần như không khác gì người xa lạ, nhưng không có gì thù hận mà? Sao công chúa có thể nói như vậy?
Ngọc Phi Hoa đổ mồ hôi lạnh ướt đẫm toàn thân, run rẩy bò trên mặt đất, âm ngoan nhìn chằm chằm Bạch Vũ: "Ngươi lại còn muốn ɢɨết cha, quả nhiên nên để cho ngươi ૮ɦếƭ đuối lúc ngươi sinh ra, ta là trưởng bối của ngươi! Ngươi lại dám đối xử với ta như vậy? Ngươi thật nhẫn tâm, ngươi xứng làm công chúa Sáng Thế Thần Điện chỗ nào..."
"Trưởng bối cái gì, ta đã sớm không còn là người Ngọc gia các ngươi.Ta đã luân hồi chuyển thế hơn trăm lần, máu Ngọc gia các ngươi đã sớm bị rửa sạch rồi." Bạch Vũ đứng lên, đi từng bước một đến trước mặt Ngọc Phi Hoa: "Trên người ta chỉ chảy dòng máu của mẫu thân ta, chỉ có huyết mạch Thần Sáng Thế chống đỡ ta đi cho tới bây giờ. Nhưng mẫu thân ta lại bị các ngươi hại ૮ɦếƭ, ngươi và Ngọc gia, đều phải trả giá thật nhiều!"
Cuối cùng, trên khuôn mặt âm trầm của Ngọc Phi Hoa cũng xuất hiện một tia hoảng loạn: "Ngươi đang nói cái gì? Ta nghe không hiểu."
"Không, ngươi nghe hiểu, mẹ ta chính là bị ngươi hại ૮ɦếƭ!"
Lời này vừa được nói ra, các vị Trưởng lão đều cả kinh, thiếu chút đã nhảy dựng lên. Đời trước, Bạch Phong đứng đầu Thần Điện lại bị người hại ૮ɦếƭ? Không phải nói là nàng khó sinh mà ૮ɦếƭ sao? Chẳng lẽ không phải ngoài ý muốn, mà là do người làm ra?
Bỗng chốc Tề trưởng lão nghĩ tới, có vẻ như người đỡ đẻ cho Bạch Phong lúc đó là Ngọc Phi Hoa, quả nhiên đúng là bà ta động tay động chân?
Lúc đó, mọi người Thần Điện đều biết Bạch Phong sắp sinh hài tử, nên tự mình vây quanh Thần Điện đến giọt nước cũng không lọt, đứng ở bên ngoài tha thiết chờ mong hài tử ra đời, những lão nhân bọn họ cũng căng thẳng không dám bỏ đi. Gần như tất cả cao thủ Sáng Thế Thần Điện đều gấp gáp trở về, chỉ vì nghênh đón tiểu công chúa ra đời.
Kết quả Ngọc Phi Hoa lại dám to gan lớn mật, lại hại ૮ɦếƭ Bạch Phong dưới mí mắt của một đám Vương Giả, Đại Đế bọn họ hả? Bọn họ có bao nhiêu vô dụng đây?
Lúc này lại cảm thấy một mình Ngọc Phi Hoa không thể làm được, chắc chắn sau lưng bà ta là Ngọc gia và Thượng Quan gia!
"Đồ hỗn trướng! Ngươi lại dám xuống tay với Bạch điện chủ, ngươi muốn ૮ɦếƭ!" Lý trưởng lão đứng dậy, nổi giận đá một đá lên người Ngọc Phi Hoa.
Ngọc Phi Hoa kêu thảm một tiếng, nháy mắt gãy hai căn xương sườn.
Trong lòng Lý trưởng lão bi phẫn (đau thương căm giận), lúc đó ông là Y Sư trị liệu cho Bạch Phong, nhưng lúc ông đi vào, Bạch Phong đã sớm không còn hơi thở, thân thể cũng đã lạnh rồi.
Không thể cứu sống Bạch Phong là tiếc nuối cả đời của ông, bây giờ ông mới biết được, thì ra không phải y thuật của ông không thông thạo, mà là những người này hoàn toàn không cho ông cơ hội đi cứu, Bạch Phong sống sờ sờ bị người hại ૮ɦếƭ.
"Ngươi, ngươi dám đánh ta? Không có chút xíu chứng cớ nào, chỉ dựa vào câu nói của nàng ta đã nói là ta làm? Vu hãm như vậy cũng quá qua loa, ngươi dám ɢɨết ta mà không có bằng chứng sao? Ta là di nãi nãi của ngươi, động đến ta, đừng nói người Ngọc gia sẽ không tha cho ngươi, người trong thiên hạ cũng sẽ mắng ngươi máu chó đầy đầu. Cái gì mà tiểu công chúa Sáng Thế Thần Điện, hoàn toàn là một nha đầu vô tri trong mắt không có trưởng bối!" Ngọc Phi Hoa nghiến răng nghiến lợi, máu tươi từ miệng phun trào ra, vẩy ra đầy đất.
Bạch Vũ lạnh lùng nhìn bà ta: "Ngươi vẫn chưa có giá trị lớn như vậy, bảo ta cố ý vu hãm. Có phải ngươi cho rằng những người biết chuyện lúc đó đã ૮ɦếƭ? Ta sẽ không có chứng cớ vậy hả?"
Nụ cười của Ngọc Phi Hoa cứng đờ, lạnh lẽo tự nhiên sinh ra từ đáy lòng: "Ta chưa từng làm, sao ngươi có thể có chứng cớ?"
"Chưa từng làm! Da mặt của ngươi đúng là dày hơn tường thành. Lúc đó ngoại trừ ngươi ra, vẫn còn có vài thị nữ, trong các nàng còn có người có chút lương tâm."
"Các nàng? Không phải các nàng đều đã ૮ɦếƭ sao? Có lương tâm thì thế nào? Còn không phải đều là người ૮ɦếƭ! Nương ngươi cũng đã ૮ɦếƭ, ngươi còn nắm chặt không bỏ?" Đồng tử Ngọc Phi Hoa co rụt lại, hung dữ rống giận.
"Ta muốn nắm chặt không bỏ! Tất cả những người từng làm bà bị thương đều phải trả giá thật nhiều!" Bạch Vũ xách cổ áo Ngọc Phi Hoa lên: "Ngươi nghĩ rằng ta đối phó ngươi còn cần chứng cớ gì? Ta muốn ngươi ૮ɦếƭ, ngươi có thể làm gì?"
Xẹt - -
Lưỡi dao khí sắc bén cắt đứt tĩnh mạch tứ chi của Ngọc Phi Hoa, cắt đứt động mạch chủ trên chân, trên cánh tay bà ta.
Bà ta ngã trên mặt đất, máu tươi phun ra mãnh liệt như vòi rồng, máu đỏ sẫm chảy xuôi xuống đất, thoạt nhìn thấy ghê người.
Thân thể Ngọc Phi Hoa lạnh lẽo, rốt cuộc cảm thấy sợ hãi, Bạch Vũ thật sự muốn ɢɨết bà ta! Không hề kiêng dè Ngọc gia, không quan tâm đến mặt mũi Tam thiếu gia Ngọc gia, hiển nhiên Bạch Vũ đã biết được nguyên nhân mẫu thân nàng ૮ɦếƭ rồi.
Bạch Vũ muốn bà ta cũng mất quá nhiều máu giống như vậy, hết máu mà ૮ɦếƭ!
"Không, ngươi không thể làm như vậy, ta là người Ngọc gia, ta là di mẫu của cha ngươi..." Giọng Ngọc Phi Hoa phát run, hô to.