Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 131: Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê


trước sau

"Đây là cái gì?" Bạch Vũ ngạc nhiên không thôi.
Dạ Quân Mạc yên lặng một lúc: "Linh khí không gian."
"Cái gì là linh khí không gian? Sao ta chưa từng nghe nói?" Bạch Vũ nghi ngờ nhìn Dạ Quân Mạc.
"Là chuyện sau Loạn Thế Nguyên Niên. Trừ ta ra, thật ra Sáng Thế Thần Điện đã đi tìm nàng. Gia tộc Thượng Quan để nhóm Luyện khí Đại sư của Sáng Thế Thần Điện tạo ra một loại linh khí có thể xé rách không gian, dịch chuyển vị trí bất cứ lúc nào, dùng để thoải mái tiến vào các Vị Diện thấp hơn, chỉ là loại linh khí này quá ít, hơn nữa là duy nhất." Dạ Quân Mạc giải thích.
"Vừa rồi bọn họ đã dùng loại linh khí này, cho nên bọn họ đã xé rách không gian, đi qua một chặng đường, chẳng phải là truyền tống đi sao?" Ánh mắt Bạch Vũ trầm xuống.



Dạ Quân Mạc nhìn hướng bọn họ rời đi: "Không sai. Hẳn là bọn họ vẫn còn ở trong Vực sâu, chưa đi xa."
"Vậy còn chờ cái gì nữa, đuổi theo." Bạch Vũ quay đầu nói với các Chưởng môn đã tỉnh lại: "Hôm nay Sáng Thế Thần Điện lại muốn độc ૮ɦếƭ tất cả mọi người ở đây, các vị Chưởng môn vẫn tính nén giận sao?"
Mặt nhón Chưởng môn âm trầm, rõ ràng Sáng Thế Thần Điện không đặt bọn họ vào mắt, nói ɢɨết là ɢɨết, nếu Bạch Vũ không cứu bọn họ, hôm nay bọn họ đều sẽ ૮ɦếƭ ở đây, thù hận lớn như thế, không báo thì còn do dự cái gì?
Mọi người không nói hai lời, đi theo Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc.
Thật đúng là Ngọc Ưu Liên và phụ tử Thượng Quan chưa chạy quá xa, linh khí kia chỉ có thể xuyên qua cự ly rất ngắn, Thượng Quan Dương dùng liên tục hai lần, mới đưa bọn họ đến bên cạnh Vực sâu, không thể ra Vực sâu, nhưng như thế này cũng đủ rồi.


Ngọc Ưu Liên đã kêu gọi binh mã gần bên ngoài lập tức tiến vào tiếp ứng, chỉ cần vẫn còn có thể hợp lại với những binh mã đó, bọn họ sẽ có thể thuận lợi rời đi.Sở dĩ lúc trước Ngọc Ưu Liên liều mạng che chở Thượng Quan Vân Trần cũng vì chỉ có Thượng Quan Dương có linh khí, nàng ta cần dựa vào Thượng Quan Dương để chạy thoát, cho nên mới không dám bỏ Thượng Quan Vân Trần lại.
Nhưng, Ám Dạ Đế Quốc còn nghiêm mật hơn tưởng tượng của bọn họ.
Đột nhiên xa xa xuất hiện ba con mãnh thú cấp 7, – V.O, một tên thị vệ Phượng Hoàng phụng mệnh tuần tra ở bên cạnh, hắn vừa nhận được mệnh lệnh của Bạch Vũ, nếu thấy bất kỳ ai muốn rời khỏi Vực sâu, lập tức ngăn cản.
Sắc mặt ba người Thượng Quan Dương trắng nhợt, vẻ mặt hiện ra phẫn hận khó diễn tả bằng lời, lúc bọn họ tới cũng không phát hiện nơi này còn có người tuần tra, hiển nhiên là sau khi Đại hội trăm phái bắt đầu mới bố trí.
Dạ Quân Mạc đã sớm nghĩ đến khả năng bọn họ chạy đi, sớm đã bố trí chặn lại.
Vực sâu quá lớn, người tuần tra không đủ, người ở mỗi khu vực không nhiều lắm, bọn Thượng Quan Dương chỉ gặp một người, chỉ có ba con mãnh thú cấp 7, nếu là bình thường, bất kỳ ai trong ba người bọn họ cũng sẽ không để vào mắt, nhưng bây giờ Thượng Quan Vân Trần và Thượng Quan Dương đều gần như đã đánh mất sức chiến đấu, Ngọc Ưu Liên cũng bị thương không nhẹ, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, muốn đánh nhau chỉ sợ có chút khó khăn.
Ngọc Ưu Liên miễn cưỡng tích tụ lực lượng, gọi một con Triệu hoán thú hệ Mộc còn chưa bị hủy diệt ra, khôi phục thương thế cho bản thân và Thượng Quan Vân Trần, Thượng Quan Dương, cùng đánh nhau với thị vệ Phượng Hoàng.
Tuy rằng linh thuật khôi phục của Triệu hoán thú hệ Mộc của Ngọc Ưu Liên không tệ, nhưng vẫn kém Trảm Nguyệt của Bạch Vũ quá xa, chỉ tu tập linh thuật Linh phẩm, còn là linh thuật khôi phục, chỉ có thể chậm chạp khôi phục thương thế.
Nhưng dù sao cũng là Triệu hoán thú mãn cấp, lực phòng ngự và sức chịu đựng không phải đùa, lại tiêu diệt một con mãnh thú.
Nhưng trì hoãn như vậy, Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc đã đuổi tới. Thượng Quan Vân Trần nhìn thấy một lượng lớn nhân mã đuổi theo, sắc mặt trắng bệch, lưng nảy lên cảm giác lạnh lẽo.


Giờ phút này, phía xa nhấc lên bụi mù, người của Sáng Thế Thần Điện tới.
Ba người Thượng Quan Vân Trần vui mừng quá đỗi, trong mắt phóng ra ánh sáng nóng bỏng. Triệu hoán thú của Ngọc Ưu Liên ầm ầm mở ra một chỗ hổng, ba người thuận lợi tiến qua.
"૮ɦếƭ tiệt!" Bạch Vũ ngồi trên người Ngũ Hành Thanh Long, tốc độ đã nhanh đến cực hạn, lại vẫn không đuổi kịp.
Tiểu Thanh và Ngũ Hành Chu Tước ở phía trước cố hết sức phun ra ngọn lửa, bên dưới điên cuồng nổ tung trong phạm vi lớn thiêu đốt mặt đất.
Ba người Thượng Quan Vân Trần liều mạng trọng thương cũng không giảm tốc độ, mắt thấy bọn họ sẽ hợp lại với đệ tử Sáng Thế Thần Điện, bỗng nhiên nhẫn Thiên Dạ trên tay Dạ Quân Mạc chợt lóe lên, một linh hồn vĩ đại xuất hiện trên bầu trời.
Ông lơ phảng phất lửng trong không khí, một trận gió cũng có thể thổi đi.
Thân hình của ông bay lướt qua, trong nháy mắt đã đến phía sau Thượng Quan Dương, kéo lấy cánh tay ông ta.
Thượng Quan Dương hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, cảm giác sợ hãi truyền khắp toàn thân: "Ai! Ngươi là ai?"
"Ngươi không biết ta sao?" Dạ tổ tiên cười đến vô cùng âm trầm, gắt gao bắt lấy ông ta không buông. Ánh mắt ông giống như xoáy nước tối đen, hút hồn phách người vào bên trong.
"Ngươi... Ngươi là Dạ Hạo! Sao có thể?" Cả người Thượng Quan Dương không ngừng run run, liều mạng lắc đầu: "Không thể! Ngươi đã ૮ɦếƭ rồi! Sao ngươi lại xuất hiện ở đây? Ngươi là người hay ma?"

"Ngươi nhìn bộ dạng của ta, là người hay ma?" Dạ Hạo cười tủm tỉm nói.
Lúc này, Thượng Quan Dương mới chú ý tới bóng dáng trong suốt của Dạ Hạo, dạng này rõ ràng chính là ma.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì? Ta không hại ngươi, – V.O, đương nhiên là ngươi xứng đáng! Là ngươi không chịu gia nhập kế hoạch của ta! Nếu không ta sẽ đối xử với ngươi như vậy sao?" Thượng Quan Dương có chút cuồng loạn kêu hô.Ông ta không sợ Dạ Hạo, nhưng trong lòng ông ta có quỷ, ông ta làm hại Dạ Hạo tàn phế, bị ép rơi vào bên trong Vực sâu.
Ông ta bị Lý trưởng lão đả thương gần như tử vong, sau khi bị trọng thương đã vô cùng sợ hãi loại cảm giác gần ૮ɦếƭ này. Dạ Hạo lại khiến ông ta sinh ra ảo giác, bây giờ ông ta chỉ cảm thấy là ảo giác trước khi ૮ɦếƭ, Dạ Hạo đã đến tìm ông ta đòi mạng!
"Ha ha, đã làm, thì sẽ phải gánh vác hậu quả, ta tới tìm ngươi đòi mạng. Bạch Phong còn đang chờ ngươi đi chuộc tội với nàng. Ngươi nên rơi vào địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh! Theo ta đi đi! Để ta thấy ngươi nhận hết vô tận đau khổ, nợ máu trả bằng máu, ha ha - -" Dạ Hạo cuồng ngạo cười to, bổ nhào tới ông ta, mở mồm to như bồn máu.
"A! Đừng, đừng! Cứu ta, Vân Trần, cứu ta..." Thượng Quan Dương kêu thảm té lăn trên đất, liều mạng muốn chạy thoát giống như bị điên, linh hồn phía sau giống như dần dần biến hóa thành thực chất, bóng mờ màu đen phảng phất chậm rãi cắn nuốt người.
"Cha!" Sắc mặt Thượng Quan Vân Trần trắng bệch, tay chân lạnh lẽo, muốn quay lại giữ chặt Thượng Quan Dương.
Ngọc Ưu Liên liếc nhìn hắn ta: "Đi mau, không còn kịp rồi! Ngươi không cứu được ông ta."
Thấy Ngũ Hành Chu Tước và Tiểu Thanh đã bay đến, lại nhìn thấy Thượng Quan Dương sắp bị ngốn sạch, hắn ta hạ quyết tâm, quay đầu bước đi.
Cuối cùng trước khi Dạ Quân Mạc đuổi tới, bọn họ đã đi tới được đại đội của Sáng Thế Thần Điện.


Bọn họ không nói hai lời, dẫn đội ngũ lập tức chạy đi, lực chiến của Ngọc Ưu Liên còn chưa khôi phục, nhưng Vực sâu Ám Dạ còn có Thần Hoàng là Dạ Quân Mạc này, ở lại chỉ còn đường ૮ɦếƭ.
Dạ Quân Mạc dẫn theo Ngũ Hành Thanh Long một đường đuổi theo, ɢɨết không ít người của bọn họ, bọn họ mới thật không dễ dàng trốn ra Vực sâu.
Thấy bọn họ chạy khỏi Vực sâu, Dạ Quân Mạc cũng không đuổi theo nữa, thu hồi Ngũ Hành Thanh Long, về tới bên cạnh Bạch Vũ, nhìn Dạ tổ tiên – Dạ Hạo sắp tiêu tán.
Hắn hơi nhíu mày: "Người đã làm gì?"
Dạ Hạo toét miệng: "Không có gì, chỉ là tụ toàn bộ lực lượng còn thừa của linh hồn lại, xâm chiếm linh hồn Thượng Quan Dương."
Dạ Quân Mạc biến sắc: "Người hao hết lực lượng, rất nhanh sẽ tiêu tan. Trở về trong nhẫn của ta, ta dùng dược liệu chữa trị linh hồn giúp người giữ hồn lực không tiêu tan."
"Không cần." Dạ Hạo không hề gì vẫy vẫy tay: "Đã không thể vãn hồi nữa rồi, chỉ là chuyện sớm hay muộn. Ta vốn không nên tiếp tục tồn tại trên thế giới này, làm gì còn cố chấp lưu luyến. Thượng Quan Dương bị ta tự tay ɢɨết ૮ɦếƭ, coi như là đã báo được thù thay Bạch Phong, ta cũng có thể yên tâm đi xuống gặp nàng ấy, cũng không biết nàng ấy có còn đang chờ ta không. Đã qua nhiều năm thế này, nàng ấy sớm cần phải đi, cũng không biết ta còn có thể theo đuổi nàng ấy không..."
"Dạ Điện chủ..." Cái mũi Bạch Vũ ê ẩm.
"Được rồi, không thể giữ những người còn lại của Thượng Quan gia và Ngọc gia lại, ta tin các ngươi có thể xử lý tốt, ta đi đây..." Thân thể lúc ẩn lúc hiện của Dạ Hạo càng ngày càng trong suốt, cuối cùng hóa thành một luồng gió trong lành, tiêu tan ở trong trời đất.
Dạ Quân Mạc nhìn vào hư không, trong đôi mắt đen hiện ra sắc bén: "Yên tâm, tâm nguyện của người, ta sẽ hoàn thành. Thượng Quan gia và Ngọc gia, đều đừng mong tiếp tục tồn tại."


Bạch Vũ yên lặng tựa vào người Dạ Quân Mạc.
...
Sau Đại hội trăm phái, hơn trăm môn phái trên Ngũ Hành Đại Lục đồng thời tuyên chiến với Sáng Thế Thần Điện, các Chưởng môn bị Ngọc Ưu Liên dùng khói độc đánh lén ở Đại hội trăm phái đều gia nhập cuộc chiến, liên minh lấy Ám Dạ Đế Quốc cầm đầu chính thức thành lập.
Toàn bộ đại lục gió nổi mây phun, – V.O, cả thế giới đều hoảng sợ, rốt cuộc chiến tranh giữa Ám Dạ Đế Quốc và Sáng Thế Thần Điện cũng chính thức khai hỏa.Sáng Thế Thần Điện lập tức gọi các đệ tử và tộc nhân về Điện, dựa vào phòng ngự của Thần Điện đối kháng với toàn bộ Đại lục.
Tuy rằng bây giờ Sáng Thế Thần Điện gần như biến thành kẻ thù chung của toàn bộ Đại lục, nhưng Sáng Thế Thần Điện đã tồn tại từ thuở khai thiên lập địa, nội tình và thực lực thâm hậu đến nỗi Ám Dạ Đế Quốc và một vài môn phái bình thường cũng có thể so được.
Chung quanh Thần Điện vẫn có một lượng gia tộc và tông môn phụ thuộc như trước, có rất nhiều đều là Tông tộc ẩn thế, tông môn siêu cấp, bọn họ thề sống ૮ɦếƭ nguyện trung thành với Sáng Thế Thần Điện, dễ dàng chống chọi được lần tiến công thứ ba của Ám Dạ Đế Quốc.
Dạ Quân Mạc cũng không nóng nảy, liên hợp chúng môn phái, từng bước xâm chiếm các thế lực phụ thuộc Sáng Thế Thần Điện.
Đấu tranh kịch liệt đã càn quét toàn bộ Ngũ Hành Đại Lục rất nhanh, Bát Đại Thế Giới, 72 vực cũng bắt đầu rung chuyển không yên.
Chưa đến năm tháng, Sáng Thế Thần Điện dứt khoát từ bỏ khống chế Bát Đại Thế Giới, chắp tay đưa toàn bộ 72 vực cho Ám Dạ Đế Quốc, triệu tập những người ở Vị Diện bên dưới trở về.
Ngọc Ưu Liên cũng không đồng ý từ bỏ Vị Diện bên dưới, Sáng Thế Thần Điện chiếm lĩnh ít nhất bốn mươi vực trong 72 vực, những địa phương này có thể liên tục cung cấp phần lớn tài nguyên cho Sáng Thế Thần Điện, từ bỏ sẽ rất đáng tiếc.
Nhưng Thượng Quan Vân Trần vô thanh vô thức ra lệnh, lúc Ngọc Ưu Liên nghe nói thì tất cả mọi người đã trở về.
"Ngươi làm cái gì vậy? Chúng ta vẫn có ưu thế ở Bát Đại Thế Giới, ngươi lại cho tất cả mọi người quay về, chẳng lẽ là bị Dạ Quân Mạc dọa nát gan? Ngươi cái tên nhu nhược này!" Ngọc Ưu Liên nổi giận lôi đình đá văng cửa phòng Thượng Quan Vân Trần.
Ánh mắt Thượng Quan Vân Trần lạnh lùng, nhìn Ngọc Ưu Liên tràn ngập châm chọc: "Ngươi còn đang nằm mơ sao? Tuy rằng cấp bậc của người trong tay Dạ Quân Mạc không cao, nhân vật không thể thay đổi thế cục gì, nhưng bây giờ hắn ta có nhiều người, chiếm lĩnh Bát Đại Thế Giới là chuyện sớm muộn. Đến lúc đó, chúng ta sẽ tổn thất rất nhiều người, không bằng sớm gọi bọn họ trở về."
"Nhưng từ bỏ như vậy, sau này Sáng Thế Thần Điện sẽ không còn biện pháp phát triển nữa." Ngọc Ưu Liên không cam lòng nói.
"Sau này? Đừng nghĩ sau này, vẫn nên chờ chiến tranh lần này qua đi lại nói đến sau này." Thượng Quan Vân Trần rất hờ hững nói, dường như đã hoàn toàn không còn ôm hi vọng.
Ngọc Ưu Liên hơi nhíu mày: "Thế lực Ám Dạ Đế Quốc triệu tập trông có vẻ người đông thế mạnh, càn quét Đại Lục, trên thực tế đối với chúng ta mà nói không phải chỉ là một đám đám ô hợp à, người có cấp bậc Đại Đế trong những Chưởng môn đó ít đến đáng thương, chúng ta hoàn toàn không cần thiết phải sợ."
"À, nhiều con kiến còn có thể cắn ૮ɦếƭ người đó, bây giờ ngươi không biết sĩ khí Sáng Thế Thần Điện đang ở bao nhiêu sao? Chuyện này đều phải trách ngươi! Khói độc là để ngươi dùng như vậy à? Lại tung ra ngay trên lôi đài, ngươi hận không thể khiến tất cả mọi người hận chúng ta đúng không?" Thượng Quan Vân Trần rống giận với Ngọc Ưu Liên không chút khách sáo.
Khói độc này vốn chuẩn bị để tung ra ở trong nơi riêng tư, phá đi Đại hội trăm phái, giá họa lên trên đầu Ám Dạ Đế Quốc, ai biết Ngọc Ưu Liên lại không có đầu óc như vậy.
Khuôn mặt Ngọc Ưu Liên cứng ngắc, hừ lạnh một tiếng: "Ngươi trách ta? Tình huống đó là vì bảo vệ tính mạng, đương nhiên thủ đoạn gì ta cũng sẽ dùng. Đừng nói khói độc, nếu ta còn có độc dược khác, ta cũng sẽ ném ra. Hơn nữa, không phải cũng không độc ૮ɦếƭ nhiều Chưởng môn sao? Dù sao sớm hay muộn những người đó cũng đối nghịch với chúng ta, sớm loại bỏ không có gì là không tốt."
"Ngươi đã có lòng tin như vậy, vậy ngươi phụ trách dẫn các đệ tử đi chi viện đi. Gần đây người Ám Dạ Đế Quốc đang tiêu diệt các thế lực phụ thuộc chúng ta khắp nơi." Thượng Quan Vân Trần ôn hoà nói.
"Ngươi để ta đi? Ta chính là Thần Hoàng, ta đi rồi ai sẽ giữ Sáng Thế Thần Điện?"
"Không cần ngươi phải quan tâm, Thần Điện cực kỳ chắc chắn! Cha ta đã ૮ɦếƭ, đương nhiên chỉ có thể là ngươi đi rồi." Thượng Quan Vân Trần tức giận nói.
Ngọc Ưu Liên nghẹn lời, hung hăng cắn răng: "Không phải ngươi tính chuyện cha ngươi ૮ɦếƭ lên đầu ta đó chứ? Là chính ngươi không đi cứu ông ta, trơ mắt nhìn ông ta ૮ɦếƭ, có liên quan gì đến ta? Ta lại không ngăn cản ngươi đi cứu người, – V.O, là tự ngươi lùi bước, bỏ cha ngươi lại...""Đủ rồi!" Thượng Quan Vân Trần nổi giận lôi đình, cũng không dám ra tay với Ngọc Ưu Liên.
Ngọc Ưu Liên hèn mọn nhìn hắn ta, đã không còn kiêng dè hắn ta chút nào: "Nói ngươi là người nhu nhược, ngươi còn không thừa nhận, may mắn ta còn chưa gả cho ngươi."
Lúc này, đệ tử đến bẩm báo, Ám Ưng và Ám Lang dẫn người bao vây tiêu diệt Tông môn phụ thuộc Sáng Thế Thần Điện - Vạn Trượng Sơn Trang, Trang chủ không địch lại, phát tin tới nhờ cứu viện.
Ngọc Ưu Liên và Thượng Quan Vân Trần lập tức ngừng tranh cãi, Ngọc Ưu Liên tự mình dẫn theo người đi cứu viện.
Cho dù nói như thế nào, bây giờ nàng ta và Thượng Quan Vân Trần đã bị buộc lại cùng nhau, cho dù muốn nội chiến thì trước cũng phải dọn dẹp Ám Dạ Đế Quốc rồi nói.
Bởi vì Ngọc Ưu Liên cường thế ra quân, cuối cùng Vạn Trượng Sơn Trang cũng không bị đánh bại. Sau đó tiến công và thôn tính cũng trở nên càng ngày càng khó khăn, các thế lực của Sáng Thế Thần Điện chi viện nhau tương đối nhanh.
Sáng Thế Thần Điện cũng không dễ đối phó như vậy, sau hỗn loạn lúc đầu, Thượng Quan Vân Trần đã ổn định lại.
Chiến cuộc dần dần xuất hiện thế giằng co, song phương ngươi tới ta đi, hôm nay ngươi diệt một thế gia, ngày mai ta hủy đi một Tông môn.
Chiến đấu cứ liên tục như vậy, tất cả mọi người hiểu rõ chỉ sợ trận chiến tranh này sẽ đánh liên tục rất lâu.
Đảo mắt năm năm trôi qua, Viện Trưởng Lão cũng hoàn toàn gia nhập chiến cuộc, thành đồng minh lớn nhất của Ám Dạ Đế Quốc. Tôn chủ và Linh chủ đã không còn ảnh hưởng gì đến thắng bại của cuộc chiến, bây giờ cuộc chiến đã đạt tới mức độ của Vương Giả và Đại Đế.
Năm năm này Bạch Vũ không tham dự một cuộc chiến nào, chỉ tu luyện ở trong Ám Dạ Đế Quốc.
Nàng rất rõ ràng, muốn kết thúc chiến tranh nhanh một chút, cần phải có một bên có ưu thế cường đại tuyệt đối, đủ để nghiền ép đối phương, có thể nhanh chóng kết thúc chiến tranh triệt để.
Cho nên nàng không làm gì cả, chỉ vội vàng tu luyện, thời gian năm năm nàng đã từ Đại Đế sơ cấp thăng đến Đại Đế đỉnh cấp, cấp bậc của năm tên tiểu gia hỏa cũng tăng lên tới cấp 9, cấp bậc linh thuật đã củng cố đến tầng 9 trong vòng năm năm.
Ngoại trừ tu luyện, Bạch Vũ còn sai thị vệ Phượng Hoàng tập hợp đại quân mãnh thú.
Tuy rằng phần lớn mãnh thú đều phục tùng thị vệ Phượng Hoàng, nhưng muốn kéo đám mãnh thú cùng nhau ra ngoài chiến đấu, còn phải sắp xếp bọn chúng lại mới được. Một khi phát động đại quân mãnh thú này, chính là thú triều kinh thiên động địa, đủ để kết thúc chiến tranh, chuẩn bị thêm vài năm cũng đáng.
"Nương!"
"Mẫu thân!"
Bạch Vũ đang hấp thu linh khí, hai tiểu Bạch mềm mại đáng yêu đã bước từng bước nhỏ bằng đôi chân ngắn tới.
Thời gian năm năm, Mộ Vũ và Mộ Bạch đã lớn lên.
Tuy rằng mới năm tuổi, nhưng đã có thể thấy được khí chất trác tuyệt, phong tư hiên ngang của hai hài tử, chắc chắn sau khi trưởng thành sẽ là nhân vật tuyệt thế yêu nghiệt.
"Bảo bảo ngoan của nương, để nương ôm nào." Bạch Vũ cười tủm tỉm mở hai cánh tay ra, ôm chặt Mộ Vũ nhào vào lòng.
Mộ Bạch đứng bên cạnh, dáng người cao ngất như cây Tùng, vẻ mặt thản nhiên nhìn mẫu thân và muội muội, đôi mắt tím yêu dị tràn đầy khí chất ngạo nghễ.
Còn nhỏ tuổi đã giống cha hắn, – V.O, có khí thế vương giả, hơi thở tôn quý toàn thân giống như bẩm sinh, cao ngạo cũng không mất ổn trọng.
Bạch Vũ nhìn khuôn mặt nhi tử (con trai) này có tuấn dung không khác gì Dạ Quân Mạc, nhịn không được vươn tay nhéo nhéo: "Mộ Bạch, con không nhớ nương sao? Cũng không đến ôm nương."Mộ Bạch bị nhéo thật sự vô tội, đôi mắt to trên khuôn mặt sữa non mềm vụt sáng: "Muội muội muốn nương ôm, nhường muội muội ôm là được. Cha nói, phải nhường muội muội."
"Ừ, Mộ Bạch thật sự là ca ca tốt. Sau khi nương ôm Mộ Vũ vẫn có thể ôm con." Bạch Vũ cười tủm tỉm xoa tóc Mộ Vũ nằm trong lòng: "Mộ vũ nói có đúng không?"
Đôi mắt ngập nước linh động của Mộ Vũ xoay tròn: "Đúng, ca ca tốt nhất, nương cũng ôm ca ca."
"Mộ Bạch, mau tới đây." Mặt mày Bạch Vũ vui vẻ kéo Mộ Bạch qua.
Mộ Bạch thở dài, dựa vào trong lòng Bạch Vũ giống như Mộ Vũ.
Hắn đã trưởng thành, không phải không nên để nương ôm, nhưng hình như nương rất thích ôm hắn, cha nói phải dỗ nương, không thể chọc nương đau lòng... Thôi, ôm thì ôm đi, dù sao chỉ có muội muội nhà mình thấy, cũng không xấu mặt.
Mộ Bạch yên tâm thoải mái cọ cọ ở trong иgự¢ nương, quả nhiên mùi hương trên người nương dễ ngửi nhất, rất ấm áp.
"Hai người các con đã làm xong công khóa (bài tập) hôm nay chưa?" Bạch Vũ ôm hai bảo bối, trong lòng ấm áp.
Mộ Bạch mỉm cười: "Đương nhiên đã làm xong, muội muội cũng đã làm xong rồi."
"Nhanh như vậy à, xem ra Ám Lang thúc thúc dạy không tệ." Bạch Vũ cười nói.
Mộ Vũ bĩu môi: "Ám Lang thúc thúc bố trí công khóa rất đơn giản, mỗi ngày chỉ cho chúng con đọc sách, hấp thu linh khí, chúng con đã sớm thuộc lòng mấy quyển sách đó rồi."
"Thuộc lòng, còn phải hiểu, hiểu rõ, biết áp dụng mới được."
"Chúng con đã dùng xong, hôm nay Ám Lang thúc thúc không xuống giường được là vì bị ca ca bỏ thuốc xổ..."
"Mộ Vũ!" Mặt Mộ Bạch đầy vạch đen trừng Mộ Vũ một, ngay cả Ám Lang thúc thúc cũng không biết là hắn làm, kết quả muội muội vừa quay đầu đã bán đứng hắn, quả thực là đào hố ca ca.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!