Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 136: Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê


trước sau

Nhưng ngay cả như vậy, bọn chúng cũng không thể một hơi phá nát kết giới.
Chính là vì Dạ Mộ Vũ dùng hồ ly Linh Lung hệ Kim với thượng phẩm linh tinh tạo ra khế ước kết giới, cho dù không rắn chắc, nhưng muốn phá vỡ nó cũng tốn không ít thời gian, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này cũng đủ cho bọn người Đông Quách Lâm làm được rất nhiều chuyện.
Đông Quách Lâm trông thấy cơ hội tới rồi, lập tức không hạ lệnh rút lui, ngược lại lập tức quay sang tiêu diệt nhanh chóng một Vương Giả và bốn Tôn Chủ của đối phương đang ở ngoài vòng kết giới.
Chỉ nghe một tiếng nổ vang thật lớn "ầm" làm rung động toàn bộ Bình Tây thành, rốt cuộc kết giới bị đánh nát rồi, người của Sáng Thế Thần Điện lao ra, người của bọn chúng ở bên ngoài đã ૮ɦếƭ sạch hết rồi.
Trên chiến trường mọi người đều nghe âm thanh này không giống tiếng động bình thường, không tự chủ được liền nhìn qua bên đó xem thử.



Thủ hạ Dạ Kiêu Hùng chính là Ngô tướng quân chần chừ nói: "Thành chủ, hình như là động tĩnh phía Đông Quách Lâm, chúng ta thật sự không đi cứu à?"
"Bọn họ à? Chẳng qua chỉ là một nhánh đội ngũ pháo hôi, một chút năng lực cũng không có. Tin ta đi, cùng với ta từ nơi này vòng ra sau, thành công ít nhất mà nói có thể tiêu diệt hai đội quân đối phương, bảy tên Vương Giả! Cho dù tổn thất một nhánh đội quân cũng đáng." Dạ Kiêu Hùng nói chắc như đinh đóng cột.
Ngô tướng quân buồn bã không nói, đáy lòng có chút ớn lạnh. Hi sinh hết chiến hữu để lập công trạng à? Đây có phần hơi độc ác rồi, huống gì hắn ta còn chưa chắc chắn có thể thành công.
Bên phía Đoàn Vô Huyết, đối phương vừa thoát ra, bọn người Đoàn Vô Huyết đồng loạt muốn liều mạng với chúng, thế nhưng chiến đấu một lúc sau phát hiện thực lực của đối phương đột nhiên yếu hơn hẳn, mỗi người sắc mặt đều tối đen, ủ rũ ỉu xìu, dáng vẻ mệt nhoài không sức sống, đoán cũng biết là do bị trúng độc.
Thủ lĩnh đối phương kinh hãi, hắn không nghĩ tới độc này lợi hại như vậy, đầu tiên chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn ra mà thôi, ai ngờ đến lúc giao thủ một hồi, ngay cả khí lực đều không phát ra được, mà triệu hoán thú cũng không có linh khí chống đỡ.


"Rút lui mau!" Hắn âm thầm truyền âm, các binh sĩ lập tức đẩy lui đối thủ trước mặt, quay người chạy đi.
"Ha ha, cơ hội tốt, bọn chúng trúng độc, một tên cũng không tha!" Đông Quách Lâm vui mừng quá đỗi, lấy cỏ linh chi chín sao hai nghìn tuổi ra, luyến tiếc không nỡ ăn, nuốt cái ực, khôi phục vết thương, dẫn theo mọi người một mạch xông lên.
Đoàn Vân Thiết và Đoàn Vô Huyết đều có nhiệt huyết sôi trào, xông lên, lúc nãy bị vây hãm lâu như vậy, suýt chút nữa còn bị các ngươi đánh ૮ɦếƭ, bây giờ các ngươi muốn chạy rồi à, đừng nằm mơ! Không diệt hết các ngươi, chúng ta không là người họ Đoàn!
Bọn người Sáng Thế Thần Điện trúng khói độc sao có thể chống cự nổi. Đông Quách Lâm ɢɨết chúng như ɢɨết gà, đám người Đoàn Vân Thiết, trong nháy mắt đã theo kịp, đến lúc Tề trưởng lão tới, đội quân đối phương kia hầu như đã bị tiêu diệt hết, chỉ còn lại một tên Vương Giả vẫn còn đang cố thủ chống trả.
Tề trưởng lão vung tay lên, tiêu diệt hắn luôn, quay sang nhìn bọn người Đông Quách Lâm cười lớn tiếng: "Ha ha ha, đánh giỏi lắm, một lần tiêu diệt cả hai nhánh đội quân, tám tên Vương Giả, Sáng Thế Thần Điện lần này phải đau lòng rồi."
Đám người Đông Quách Lâm vui vẻ ra mặt, chỉ có Đoàn Vô Huyết đang nhìn đông liếc tây, hai tên tiểu tử kia chạy đi đâu rồi? Nếu không có hai tên tiểu tử kia đoán chắc toàn quân bị tiêu diệt chính là bọn họ, lại thắc mắc hai tiểu tử này rốt cuộc là con cái nhà ai, quái dị đến thế?
Lúc này, phía tây chiến trường cũng có động tĩnh chiến đấu quyết liệt, một lúc sau, Sáng Thế Thần Điện rút lui toàn diện.
Dạ Quân Mạc cũng không ra lệnh đuổi theo, thu binh trở về thành.
Trở về thành, Tề trưởng lão bắt đầu thống kê tổn thất và công trạng của mọi người.
Dạ Kiêu Hùng vênh váo hống hách dắt theo quân sĩ đi tới trước mặt trưởng lão, kế hoạch của hắn vẫn tính là thành công, tuy rằng chỉ ɢɨết ૮ɦếƭ ba tên Vương Giả đối phương, nhưng cũng không tệ, chí ít trong đội của hắn không có tổn thất Vương Giả, không phải sao?


Dạ Kiêu Hùng ngoảnh đầu, nhìn thấy bọn người Đoàn Vô Huyết thương tích đầy mình chật vật quay trở về. Đông Quách Lâm đang đứng ở bên cạnh hắn, nhìn thoáng cũng biết lão đang bị trọng thương, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười.
"Các ngươi còn sống à!" Dạ Kiêu Hùng kinh ngạc nói.
Đông Quách Lâm lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn: "Sao vậy, đã làm ngươi thất vọng à?" Nhớ tới việc tên tiểu nhân này không màng đến sống ૮ɦếƭ của bọn họ lão tức sôi ruột.
Dạ Kiêu Hùng hừ lạnh một tiếng khinh thường, còn sống thì thế nào? Một đám phế vật mà thôi, sức chiến đấu yếu như vậy, tổn thất nhiều người như vậy, lại còn cố ý muốn Tề trưởng lão đi cứu về, có thể làm nên tích sự gì đây?
Tề trưởng lão vẻ mặt tươi cười tuyên bố tình hình chiến sự lần này và trao thưởng công trạng, tổng thể mà nói đại chiến lần này rất mỹ mãn.
Lão cẩn thận công bố chiến tích mỗi nhánh quân đội đạt được, làm cho bọn họ rất phấn khích.
"Đội quân Dạ Kiêu Hùng, tiêu diệt được ba tên đỉnh phong Vương Giả, mười tám tên đỉnh phong Tôn Chủ, bảy tên cấp cao Tôn Chủ, nhận được năm vạn năm ngàn công trạng."
Khi công bố chiến tích của Dạ Kiêu Hùng, lập tức gây nên một hồi bàn luận xôn xao, một trận chiến lại nhận được hơn năm vạn công trạng quả là nhiều kinh khủng, những đội quân trước nhận tối đa cũng không quá hai vạn? Đáng nể nhất là Dạ Kiêu Hùng lại có thể ɢɨết được ba vị Vương Giả!
Bản thân hắn là một Vương Giả, thực lực quân đội hai bên xấp xỉ nhau lại có thể tiêu diệt tên Vương Giả ngang sức hắn của đội quân đối phương là chuyện không dễ dàng.
Ánh mắt mọi người nhìn Dạ Kiêu Hùng tràn đầy thán phục, bội phục xen lẫn ghen tị, đương nhiên bọn người Đoàn Vô Huyết suýt bị hắn hại ૮ɦếƭ nhìn hắn chỉ có khinh bỉ.

Những thủ lĩnh của chiến đội khác lập tức tiến về hắn tỏ ý chúc mừng, Dạ Kiêu Hùng vừa mới đến đây, lần đầu tiên xuất chiến đã lấy được chiến tích kinh người như vậy, đương nhiên bọn họ ít nhất phải biểu thị chút thành ý.
Dạ Kiêu Hùng bộ mặt mỉm cười thân thiện, rất ung dung bình tĩnh đón nhận thiện ý của mọi người.
Đợi mọi người chúc mừng xong, Tề trưởng lão tiếp tục nói: "Đội quân Đông Quách Lâm, ɢɨết được tám tên đỉnh phong Vương Giả, hai mươi tám tên đỉnh phong Tôn Chủ, thu được mười vạn tám ngàn công trạng."
"Cái gì?" Mọi người trong những chiến đội khác nhất thời kinh ngạc đến ngây người, Đông Quách Lâm là thống lĩnh lão luyện, rất quen thuộc với bọn họ, chiến đội của lão không yếu nhưng cũng không mạnh, sao tự dưng lại thưởng bừa như vậy, một trận đại chiến ɢɨết ૮ɦếƭ tám tên Vương Giả và nhiều Tôn Chủ đối phương đến vậy, đây là tiêu diệt cả hai đội quân người ta rồi!
Dạ Kiêu Hùng vốn dĩ đang đắc ý cũng vô cùng kinh ngạc ngây người há hốc miệng: "Chuyện này sao có thể được?"
Hắn cho rằng ɢɨết được ba người Sáng Thế Thần Điện đã rất hiếm có rồi, lúc hắn bỏ đi đám người Đông Quách Lâm, Đoàn Vân Thiết kia lại có thể một hơi ɢɨết tám tên Vương Giả? Không phải bọn họ còn phải dựa vào Tề trưởng lão đi cứu sao? Lấy đâu ra năng lực trở mình? Còn ɢɨết ૮ɦếƭ hai nhánh đội quân đối phương?
Dạ Kiêu Hùng mặt tối sầm lại: "Tề trưởng lão, tuy ngài là trấn thủ tướng quân do Thánh Quân bổ nhiệm, cũng không thể làm việc hồ đồ như vậy."
Khuôn mặt Tề trưởng lão đang vui vẻ tươi cười lập tức sa sầm lại: "Lão phu đã làm gì hồ đồ?"
"Ta hỏi lão không phải lão đi cứu bọn Đông Quách Lâm về hay sao? Người lão ɢɨết làm sao lại có thể tính công trạng cho hắn?"
Tề trưởng lão không vui xì khinh bỉ một tiếng: "Toàn bộ việc đánh ɢɨết đều có khế ước trận thống kê, tuyệt đối sẽ không nhầm lẫn được. Lúc lão phu đến, bọn họ đã tiêu diệt hai nhánh quân, chỉ còn một tên Vương Giả cuối cùng đang còn giãy giụa, sớm muộn cũng phải ૮ɦếƭ, lão phu chẳng qua chỉ trợ giúp một chút, toàn bộ chiến tích tám Vương Giả này đương nhiên nên được tính cho bọn họ, ngươi không có dị nghị gì nữa chứ?"


Dạ Kiêu Hùng nói không ra lời, nhìn đám người Đoàn Vân Thiết cảm thấy khó tin, trong lòng một cơn tức giận trào lên muốn nổ cả phổi.
Hắn thật khó chấp nhận, đã đạt được tới công trạng số một tiêu diệt người của Sáng Thế Thần Điện, ai ngờ lại bị bọn người Đoàn Vân Thiết đoạt đi! Nếu hắn biết trước, hẳn là đã sớm ɢɨết ૮ɦếƭ Đoàn Vân Thiết, còn người của Sáng Thế Thần Điện phái tới cũng đều là phế vật à? Tám tên Vương Giả lại để ngươi ta ɢɨết sạch.
Dạ Kiêu Hùng hung hăng tranh cãi vô ích, mọi người không đồng tình với hắn, đặc biệt còn niềm nở tiến thẳng về phía đông Quách Lâm, gạt Dạ Kiêu Hùng sang bên.
"Đông Quách, quả không tồi, giấu kĩ ha, đến hôm nay mới cho chúng ta chuyện vui lớn như vậy?"
"Không dám, không dám." Đông Quách Lâm ngượng ngùng đỏ mặt: "Đều là nhờ vào các đồng đội lợi hại."
"Đúng rồi, nghe nói đội quân của ngài lần này hình như có hai người mới?" Mọi người sực nhớ tới, mở to mắt, rõ ràng là hai người mới đến kia thực lực dũng mãnh, vừa gia nhập đã lập được chiến tích kinh khủng như thế.
"Đúng, người bạn già của ta là Đoàn Vân Thiết, còn có con trai của y Đoàn Vô Huyết." Đông Quách Lâm vội vàng giới thiệu hai người họ với mọi người, tiêu điểm chú ý của mọi người lập tức dồn toàn bộ sang hai phụ tử bọn họ, từng vị từng vị nhiệt tình đến chào hỏi phụ tử Đoàn Vô Huyết, làm cho hai phụ tử họ không kịp thích ứng.
Những người đến chúc mừng này coi đội quân của chính họ giống như đã có sức chiến đấu khủng kђเếק lắm rồi, mặc dù họ cũng hi vọng đạt được vinh dự cùng sự kính nể như vậy, nhưng vấn đề là những người này biết họ không được.
May mà Tề trưởng lão đã nhanh cho phép bọn họ lui về, giải tán trước, Tề trưởng lão ra chỉ thị cho đội quân Đông Quách Lâm tuần tra nội thành, bảo vệ an nguy Thánh Quân.
Đây là một kiểu khen thưởng, mỗi lần đại chiến kết thúc chỉ có chiến đội đạt được chiến tích cao nhất mới có tư cách tuần tra ở bên trong thành, còn những chiến đội khác chỉ có thể tuần tra ở ngoại thành và ngoài thành. Có thể ở bên trong thành bảo vệ an toàn cho Thánh Quân, là một kiểu được tín nhiệm to lớn.


Tất cả các binh sĩ trong đội quân Đông Quách Lâm đều cực kỳ hưng phấn, đây chính là lần đầu tiên trong ba năm qua, đội quân bọn họ lần đầu nhận được vinh dự như vậy!
Đến lúc bọn họ về nghỉ thì đã cảm thấy toàn thân đau nhức, ՐêՈ Րỉ nhận trị liệu xong đều ngủ mơ mơ màng màng.
Đoàn Vô Huyết cũng không ngoại lệ, mệt đến gần ૮ɦếƭ, linh mạch trống rỗng, hắn cũng không dám nghỉ ngơi, lập tức bắt đầu tu luyện, hấp thu lượng lớn linh khí, thời điểm như vậy hiệu quả tu luyện là tốt nhất.
Quả nhiên, đến khi hắn tu luyện xong, toàn thân tràn trề sinh lực, thoải mái hơn so với việc ngủ thêm mấy ngày.
Dạ Mộ Bạch và Dạ Mộ Vũ hai cái đứa bé cùng ngồi ở bàn đối diện, nháy mắt to nhìn hắn.
"A, Đoàn thúc thúc tỉnh rồi, thúc thúc thật là chịu khó." Dạ Mộ Vũ gật đầu nghiêm túc nói nhỏ.
Đoàn Vô Huyết ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Đâu có, lần này có thể sống sót trở về phải nhờ các ngươi."
Dạ Mộ Bạch nháy mắt mấy cái: "Thúc muốn cảm tạ chúng ta à?"
"Ơ... Ờ... Ta muốn cảm tạ lắm, nhưng nếu ta lấy đồ vật ra để đền đáp, chắc cũng không vừa mắt các ngươi." Đoàn Vô Huyết buồn khổ phát hiện hắn ngay cả bày tỏ cảm kích cũng không thổ lộ ra được.
"Đoàn thúc thúc, thúc thúc giúp chúng ta một chuyện được không?" Dạ Mộ Vũ bàn chân nhỏ nhắn bước tới, nhào lên trên người hắn.
"Được, yêu cầu gì?" Đoàn Vô Huyết ôm lấy thân thể nhỏ nhắn mềm mại của Dạ Mộ Vũ, trong lòng lập tức có chút xao xuyến, một mạch trả lời luôn, hoàn toàn quên mất yêu cầu trước đó của bọn chúng đòi đưa ra chiến trường như vậy là không hợp lệ.
"Chúng ta muốn theo dõi Dạ Kiêu Hùng." Dạ Mộ Bạch nói: "Hắn có vấn đề."
Ánh mắt Đoàn Vô Huyết vụt sáng: "Hắn quả thực có điểm đáng nghi, nhưng ta phải phụ trách tuần tra nội thành, hắn tuần tra ở ngoại thành..." Chẳng lẽ muốn ta trốn việc, đi giúp các ngươi theo dõi hắn? Việc này không hay đâu!
"Biết rồi, cho nên ta mới muốn thúc dẫn chúng ta vào nội thành." Gương mặt Mộ Bạch biểu lộ hàm ý thúc hắn ngốc quá.
Đoàn Vô Huyết nhảy dựng người: "Vậy ý ngươi nói là hắn sẽ lén lút chạy vào nội thành?"
"Đúng vậy, nếu không thì cần theo dõi hắn làm gì? Nếu như hắn làm ra chuyện gì xấu xa ở trong thành, nói không chừng phụ thân sẽ gặp nguy hiểm." Mộ Vũ đôi mắt đen to linh lợi, rất kiên định nhìn hắn.
Đoàn Vô Huyết gật đầu: "Không sai, nội thành rất trọng yếu, chúng ta đã gánh vác bảo vệ nội thành thì tuyệt đối không thể sơ xuất, cha của các ngươi... Ủa? Cha của các ngươi ở nội thành?"
Trong nội thành Bình Tây thành những nhân vật cấp bậc từ Đại Đế trở lên mới có thể cư ngụ ở đó, ngoại trừ lực lượng ám vệ thực lực dũng mãnh và binh lính tuần tra khác như bọn họ vậy. Phụ thân hai đứa nhóc chẳng lẽ là Đại Đế sao?
Xem bọn nhóc yêu nghiệt đến như vậy, thì phụ thân của bọn chúng có là Đại Đế triệu hoán cũng chẳng có gì kì lạ.
Hai đứa bé ngầm thừa nhận.
"Có muốn dắt các ngươi đi tìm phụ thân không?" Đoàn Vô Huyết cười hỏi.
Dạ Mộ Bạch suy nghĩ một lát: "Còn xem xét tình hình rồi mới nói à!"
Đoàn Vô Huyết không còn gì để nói, sắp đến giờ rồi, các ngươi không đi, có cần ham chơi như vậy không?
Đêm đó, Đoàn Vô Huyết dắt theo hai đứa nhóc cùng nhau tiến vào nội thành, bọn nhóc khoác áo tàng hình, giống như gắn chặt một cái đuôi nhỏ vào người Đoàn Vô Huyết, lặng lẽ bước vào nội thành.
Đợi cửa thành đóng lại, lúc bọn người Đoàn Vô Huyết bắt đầu tuần tra, không biết hai đứa bé đã chạy đi đâu rồi.
Đoàn Vô Huyết mặt sạm lại. Hai đứa bé này đâu phải là muốn hắn trợ giúp tìm tung tích Dạ Kiêu Hùng? Rõ ràng chỉ là lợi dụng hắn để được vào nội thành mà thôi, sau khi đi vào liền không cần hắn, rất thẳng thừng bỏ hắn lại một mình.
Tuy rằng hắn phải tuần tra không thể tùy tiện rời đi, thế nhưng bị hai đứa nhóc bỏ lại hắn vẫn cảm thấy rất khó chịu.
"Muội muội, nếu Dạ Kiêu Hùng vào đây rồi, hắn sẽ đi đâu?" Hai đứa nhóc đi lang thang khắp nơi xung quanh phủ thành chủ bắt đầu thảo luân nên ôm cây đợi thỏ ở đâu.
Dạ Mộ Vũ suy nghĩ một hồi: "Trấn thạch. Hắn sẽ đi tìm trấn thạch. "
Nội thành cũng có một khối trấn thạch, đây là khối trấn thạch duy nhất ở trong Bình Tây thành.
Tuy khối trấn thạch này cũng có người bảo vệ, nhưng cũng không phòng bị nghiêm ngặt giống như ở ngoài thành, suy cho cùng ở trong nội thành, nếu người của Sáng Thế Thần Điện có thể đánh vào phá bỏ được nó, ước đoán trấn thạch bên ngoài cũng sớm đã bị phá bỏ sạch sẽ rồi.
Dạ Mộ Bạch nghẹo cổ: "Muội nhận định hắn chính là gian tế Sáng Thế Thần Điện rồi không?"
"À... Ờ... Không phải thì tốt hơn, đúng vậy mục tiêu nhất định là ở đó!" Mộ Vũ giọng ấp úng, cười híp mắt gọi ra hồ ly Linh Lung hệ Kim đi tìm vị trí trấn thạch.
Không gian khế ước Dạ Quân Mạc bố trí thực sự quá lớn, bọn họ không thể đơn giản mà nhìn thấu, cho dù biết bên trong nội thành phải có một khối trấn thạch, không tỉ mỉ tìm nó thì cũng không tìm ra được, nội thành Bình Tây thành cũng rất rộng lớn.
Hai đứa bé đi theo một con cáo nhỏ màu vàng thủng thẳng thong thả trên con đường rộng rãi vắng vẻ, ban đêm mát mẻ, cát trắng tựa như ánh trăng chiếu lên người bọn chúng, không gian cực kì yên tĩnh vắng lặng, giống như không có chút nhân khí.
"Nửa đêm, ở nội thành cũng không có người à?" Mộ Vũ đáng thương tiến đến bên người Mộ Bạch, giống như con bạch tuộc bám víu trên người ca ca không buông ra.
Dạ Mộ Bạch biết muội muội của mình đang cảm thấy lạnh, bầu không khí trong nội thành quả thật có chút kỳ quái, loại hơi thở lạnh như băng này hình như là từ phủ thành chủ dày đặc ùa ra, làm không khí chín tầng trời phát lạnh, lộ ra một luồng hơi thở nguy hiểm.
Đây là hơi thở của các gia gia, trưởng lão của trưởng lão viện đằng kia sao? Bọn chúng cũng không lơ là, luôn để ý quan sát trong ngoài thành.
"Tìm thấy vị trí chưa?" Mộ Bạch sờ sờ đầu của muội muội, tuy bọn họ là một cặp song sinh, cùng chào đời một ngày, nhưng từ nhỏ muội muội lại vô cùng ỷ lại hắn, hắn cũng đã quen làm một đại ca ca.
"Nhanh lên, hình như ở bên kia, không xa nữa đâu."
"Xoẹt." Mộ Bạch lấy ra một cái áo choàng xinh đẹp đưa cho Dạ Mộ Vũ trùm lên, đây là tự tay Bạch Vũ làm cho bọn chúng, tài nghệ thêu thùa của Bạch Vũ thực sự chẳng ra làm sao, áo choàng làm ra được tuy chất liệu cực tốt, nhưng đường kim mũi chỉ lại cẩu thả vô cùng.
Có điều hai đứa nhóc cũng không thể chê bai, vì muốn chuồn ra cổng đành phải đồng ý trùm áo Bạch Vũ làm.
Bọn chúng đang đi tới phía bên kia, đúng lúc gặp đội ngũ tuần tra của Đoàn Vô Huyết.
Lĩnh đội Đông Quách Lâm cực kỳ ngạc nhiên, đến tận giờ này còn có đứa nhỏ đi trên đường sao? Mà còn ở trong Bình Tây thành nữa, gan phụ mẫu này cũng quá lớn rồi. Nhìn kỹ lại, không phải là hai đứa nhỏ do Đoàn Vân Thiết mang đến à? Sao lại có thể chạy vào nội thành rồi.
Đoàn Vô Huyết vội vàng đứng ra nói hộ, là con nít chạy loạn khắp nơi thôi, hắn sẽ lập tức đưa bọn chúng trở về.
Đông Quách Lâm gật gù, giao cho Đoàn Vô Huyết đi xử lý.
Đoàn Vô Huyết đương nhiên không tiễn bọn họ trở về, mà đi theo bọn chúng cùng nhau tới trấn thạch bên kia.
Hồ ly Linh Lung hệ Kim chạy một mạch về phía trước, nhưng chạy lâu rồi cũng chẳng thấy tăm hơi.
"Các ngươi xác định là ở đây à? Sao cảm giác càng đi càng vắng vẻ vậy?" Đoàn Vô Huyết ôm Mộ Vũ, dắt theo Mộ Bạch một mạch theo hồ ly Linh Lung hệ Kim đi tới, chỉ cảm thấy đã không còn ở trong phạm vi bọn họ tuần tra.
"Đến trung tâm nội thành rồi. Khu vực các thúc tuần tra chỉ ở xung quanh nội thành." Mộ Bạch nói.
"Hả? Đây là trung tâm nội thành à? Sao không có gì hết vậy? Ở trong trung tâm thành đâu ra một khu vực trống trải rộng lớn đến như vậy?" Đoàn Vô Huyết hồ nghi ngắm nhìn bốn phía, nơi đây rất giống một cái quảng trường diễn võ to lớn.
"Xuỵt, mọi người có nghe thấy không? Có động tĩnh!" Mộ Vũ đột nhiên mở miệng, đặt tay nhỏ mập mạp lên miệng Đoàn Vô Huyết.
Ba người đều im lặng, ngừng thở tập trung nghe.
"Răng rắc... răng rắc... "
Tiếng động theo gió lạnh thổi tới rất rõ, Đoàn Vô Huyết nghe được nhưng không biết là gì, hai đứa nhóc lại hoàn toàn biến sắc.
"Sao vậy?"
"Có người đang lén lút tháo gỡ trấn thạch!" Mộ Bạch nắm tay dắt hắn tăng tốc chạy về hướng âm đang thanh truyền.
Đoàn Vô Huyết khóe miệng giật một cái: "Trấn thạch còn có thể lén bị tháo gỡ đi được sao? Chứ không phải chỉ có thể đánh nát à?"
Mộ Vũ suýt chút nữa trợn trắng mắt: "Đoàn thúc thúc... Ai bảo thúc trấn thạch chỉ có thể đánh nát? Chỉ cần có công cụ là có thể tháo dỡ, có điều dùng công cụ thì khó hơn mà thôi. "
Đoàn Vô Huyết tăng thêm tốc độ, chạy về hướng bóng đen xa xa, lúc xông đến vành đai quảng trường diễn võ, hắn đã nhìn thấy bốn cái xác ૮ɦếƭ, hẳn là thị vệ phụ trách bảo vệ trấn thạch.
Xem ra bọn họ ૮ɦếƭ rất bất ngờ, đều không có phòng bị, thậm chí chưa kịp tri hô.
Hắn lập tức dắt Dạ Mộ Bạch kéo ra phía sau, càng tiến về phía trước, quả nhiên thấy chính tay Dạ Kiêu Hùng đang cố sức tháo gỡ trấn thạch.
Bọn họ tới hơi chậm một chút, Dạ Kiêu Hùng sắp tháo gỡ hoàn toàn trấn thạch ra rồi.
"૮ɦếƭ tiệt!" Đoàn Vô Huyết không chút khách khí một kiếm bổ tới, Dạ Kiêu Hùng không nghĩ ra đến lúc hắn sắp thành công lại đột nhiên xuất hiện biến cố, vẫn là Đoàn Vô Huyết ngăn cản hắn.
Không phải hắn tuần tra phía bên ngoài à? Làm sao lại chạy đến quảng trường diễn võ trong trung tâm thành?
Dạ Kiêu Hùng rất phẫn nộ.
Hắn trăm phương ngàn kế, tốn hết tâm tư chính là muốn lấy được vị trí nhất bảng để có thể thể quang minh chính đại vào trong nội thành, lợi dụng nửa đêm hành sự, kết quả lại bị bọn người Đoàn Vân Thiết phá hủy, ban đêm hắn chật vật lắm mới trà trộn vào được, Đoàn Vô Huyết lại còn tới quấy rối!
Hai phụ tử họ là nhắm vào hắn thôi à? Không ɢɨết ૮ɦếƭ bọn họ quả đúng là một đại sai lầm lớn.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!