Oan hồn đang tràn vào hang động văng một mạch ra ngoài, giống như bị đứng hình, ngơ ngác nhìn về hang động.
Ngọc Ưu Liên cảm thấy có chút không ổn: "Đây là..."
Thần Hoàng tức giận!
Bạch Vũ từ trong hang động đi ra, ánh sáng trên người còn chưa tản đi hết, hào quang linh mạch ngũ hệ lóng lánh óng ánh, khí thế ngập trời tràn ngập trong Minh Hải, vô số oán khí cũng không có cách áp chế nàng lại.
Nàng đột phá trở thành Thần Hoàng rồi!
"Các ngươi còn chần chờ gì nữa? Chính là nàng ta hại ૮ɦếƭ các ngươi, hãy mau ra tay!" Ngọc Ưu Liên kêu to lên, nhóm oan hồn giật mình đờ đẫn. Một Thần Hoàng như Dạ Quân Mạc ả đã khó có thể đối phó rồi, lại còn thêm Bạch Vũ, nếu không có sự trợ giúp của những oan hồn vong linh này, ả ૮ɦếƭ chắc.
Bạch Vũ phất tay tung ra vô số đốm sáng li ti, sức mạnh tinh lọc thanh khiết tẩy sạch oán khí ngưng tụ vạn năm trong các oan hồn, để cho bọn họ bắt đầu khôi phục lại thần trí, khôi phục lại ký ức.
"Là ta đã tạo nên diệt thế bão táp, bởi vì ả muốn ςướק đoạt huyết mạch của ta, ta tự hủy huyết mạch để cứu người, mới làm cho các ngươi rơi xuống Minh Hải này." Bạch Vũ không phủ nhận, kể một mạch ngắn gọn chuyện xảy ra năm đó.
Những chưởng môn này đã khôi phục thần trí, bọn họ đều không phải kẻ khờ, lập tức hiểu rõ rốt cục đã xảy ra chuyện gì vào năm đó, híp mắt nhìn về phía Ngọc Ưu Liên: "Nói như vậy, kẻ cầm đầu gây ra tất cả đã thật sự đến nơi này."
Ngọc Ưu Liên như bị tê dại, biết sự tình không ổn, lập tức xoay người cực nhanh chuồn đi.
Bạch Vũ không gấp đuổi theo, nhìn hơn hàng trăm oan hồn tôn chủ đại đế đã bị nhốt ở đây: "Các ngươi ૮ɦếƭ oan, ta cũng có một nửa trách nhiệm, các ngươi cần ta bù đắp thế nào?"
Ông lão tóc tai bù xù thở dài: "Chúng ta cũng không phải là người thị phi bất phân, nàng cũng là người bị hại, cho dù tiêu diệt nàng báo thù, chúng ta vẫn phải ૮ɦếƭ, thậm chí bị nhốt ở đây, không được siêu sinh."
"Chuyện này thì đơn giản rồi, ta có thể giúp các ngươi chuyển thế, tất cả linh hồn rơi xuống trong Minh Hải đều có thể chuyển thế đến đại lục ngũ hành. Những triệu hoán Đại Đế bọn lão còn có thể giữ lại ký ức tu luyện kiếp trước." Bạch Vũ bình thản nói.
Vô số vong linh vô cùng vui mừng: "Lời này là thật?"
"Đương nhiên, coi như là ta bồi thường cho các ngươi!" Bạch Vũ mỉm cười: "Có điều trước tiên, các ngươi phải kết thúc ân oán."
"Việc này chúng ta biết rõ, chỉ có báo được thù thì mới lên đường mà không có oán niệm, cái ả vừa mới chạy kia chạy không thoát đâu." Những hồn phách chưởng môn này lộ ra nụ cười thông minh quỷ quyệt.
Quả nhiên, Ngọc Ưu Liên không chạy bao xa, đã bị một nhóm oan hồn trưởng lão vây quấn lấy, căn bản không có cách nổi lên mặt nước.
Ả không ngừng tránh né hồn phách, không ngừng chạy trốn, không ngừng bị các oan hồn, Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc đuổi theo, chưa đến mấy ngày mình mẩy đã đầy thương tích.
Năm ngày sau, ả dùng hết dược liệu bổ sung linh khí, rốt cục bị vô số vong linh tràn đầy tức giận xé nát.
Bạch Vũ cũng sắp chữa lành vết thương của Dạ Quân Mạc, cùng nhau lên bờ, truyền âm cho đám người Ám Lân, để bọn họ dẫn Mộ Bạch đến.
Bây giờ Bạch Vũ không có huyết mạch Sáng Thế, chỉ có thể mượn dùng tiên huyết con trai bảo bối của nàng, cộng thêm việc sử dụng sức mạnh của Thần Hoàng, mới có thể giúp đám oan hồn này chuyển thế.
Mộ Bạch đau buồn nhìn mẫu thân của mình cẩn thận lấy đi một bình máu, sau đó sắc một đống thuốc bổ máu cho tiểu tử này, lại cẩn thận lấy thêm một bình máu nữa, bị ám ảnh nghĩ rằng mình thật giống một kho máu di động lớn rồi.
"Mẫu thân, Bạch nhi không phải kho máu..."
"Ngoan, cho thêm mấy chai nữa, sau đó mẫu thân chưng cách thủy gan heo cho Bạch nhi ăn."
Dạ Mộ Bạch: "... Bạch nhi không muốn ăn gan heo.”
Oan hồn trong Minh Hải thực sự quá nhiều, tính bằng đơn vị hàng nghìn, cho dù có Sáng Thế huyết mạch của Bạch Vũ và sức mạnh của hai vị Thần Hoàng như Dạ Quân Mạc, cũng phải mất trọn ba năm mới đưa hết toàn bộ các oan hồn đi chuyển thế.
Sau khi Bạch Vũ đưa oan hồn cấp bậc Đại Đế cuối cùng đi chuyển thế, Minh Hải cuối cùng cũng trống không, oán khí hoàn toàn tiêu tán. Nước biển màu đen cũng khôi phục trong suốt, âm khí trong nước biển rốt cục cũng bắt đầu có sự sống.
Trong ba năm này Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc ở lại Minh Hải, chiến cuộc đại lục ngũ hành đã biến hoàn toàn thành cuộc dọn dẹp của một bên.
Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên vừa ૮ɦếƭ, Sáng Thế Thần Điện như rắn mất đầu. Đám người Ám Lân, Dạ Vương, Ảnh Vương mang theo đại quân quét sạch hết thảy tông môn thế gia dưới quyền của Sáng Thế Thần Điện, Vệ Mộc, Vệ Phong, Phượng Hoàng Vệ cũng chỉ huy đội quân mười vạn hung thú của Sáng Thế Thần Điện.
Ngọc gia, Thượng Quan gia cuối cùng đã bị diệt, đại bộ phận thế gia đầu quân cho bọn họ đều đầu hàng, toàn bộ chống cự đều bị xử tử.
Thượng Quan gia nắm trong tay thế lực Sáng Thế Thần Điện sừng sững trên vạn năm, cuối cùng đã biến mất trên đại lục ngũ hành rồi.
Ám Lân cũng không triệt để ɢɨết hết người của Sáng Thế Thần Điện, mà duy trì nguyên trạng, đợi Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc về xử lý.
Bạch Vũ lôi kéo Dạ Quân Mạc về Sáng Thế Thần Điện, những người đầu hàng nơm nớp lo sợ đợi ở ngoài cửa thần điện, nghênh đón rất cung kính Bạch Vũ tiến vào Sáng Thế Thần Điện.
Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc dẫn theo Mộ Vũ và Mộ Bạch đi loanh quanh khắp nơi trong ba thánh điện lớn, Mộ Vũ, Mộ Bạch được mở mang tầm mắt, cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
"Nơi đây không giống với lúc trước." Bạch Vũ chỉ vào một cây đại thụ xanh tươi bên trong vườn thuốc than thở: "Ta nhớ ở đây trước kia có một cái xích đu, ta rất thích ngồi chơi trên nó, Thạch cô cô cũng đến đây cùng ta."
"Đã qua một vạn năm, có vài thứ đã mất, nhưng mà vẫn còn rất nhiều thứ không thay đổi." Dạ Quân Mạc nắm tay Bạch Vũ đi sâu vào trong vườn, chỉ vào một mảnh vườn đầy dược liệu: "Ta nhớ lúc đó, nàng ở nơi này hái một rổ hoa, đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy có người lấy dược liệu ngàn năm để bện thành vòng hoa."
Bạch Vũ cười híp mắt tựa vào người Dạ Quân Mạc: "Thì ra chàng còn nhớ rõ, sau này Mộ Bạch và Mộ Vũ cũng có thể ở đây tha hồ thoải mái làm vòng hoa."
Dạ Quân Mạc thần sắc khẽ thay đổi, yên lặng một hồi, chần chừ mở miệng nói: "Bạch Vũ, nàng dự định xây dựng lại Sáng Thế Thần Điện, sống cùng với các hài tử ở trong đây à?"
"Thần điện là nơi muội ra đời, là báu vật lớn nhất trên đời này, trở về đây ở cũng không tệ." Bạch Vũ hai mắt vụt sáng lên, nhìn Dạ Quân Mạc, hình như hắn không có sự do dự nào.
Dạ Quân Mạc nhìn chăm chú vào Bạch Vũ, giống như một hồ nước mắt lấp lánh, thản nhiên nói: "Được, ta ở đây cùng nàng, giúp nàng xây dựng lại Sáng Thế Thần Điện."
Bạch Vũ cười hì hì hôn lên gò má Dạ Quân Mạc: "Đồ ngốc! Lấy chồng theo chồng lấy gà theo gà, muội đã gả cho chàng thì mãi mãi cũng là Vương Hậu của Đế Quốc Bóng Tối. Ta không tính xây dựng lại Sáng Thế Thần Điện, thần điện từ vạn năm trước đã biến mất rồi. Cung điện này, chúng ta coi như là cái kho báu, thỉnh thoảng đến đây ở."
Ánh mắt Dạ Quân Mạc sáng lên, đột nhiên ôm lấy Bạch Vũ: "Được, bây giờ chúng đến không gian Sáng Thế Thần xem một chút, ở đó vài năm."
Bạch Vũ ngạc nhiên ôm cổ của Quân Mạc: "Ở tới mấy năm luôn? Vậy công việc ở Đế Quốc Bóng Tối bây giờ phải làm sao?"
"Giao cho Mộ Bạch và Mộ Vũ là được rồi." Dạ Quân Mạc nói như là chẳng có gì quan trọng.
Bạch Vũ chẳng biết nói gì hơn: "Bọn chúng còn nhỏ."
"Không nhỏ đâu, vả lại Đế Quốc Bóng Tối sớm muộn gì cũng phải giao cho bọn chúng. Lại còn có Ám Lân và Ám Hồ Ly, bọn họ sẽ không để bọn chúng thua thiệt." Dạ Quân Mạc mặt mày hớn hở ôm Bạch Vũ bay vụt tới bậc thang trong không gian Sáng Thế Thần.
Bạch Vũ tựa vào Ⱡồ₦g иgự¢ Dạ Quân Mạc, trong lòng tràn đầy hương vị ngọt ngào, thật giống với vạn năm trước, lúc nàng lần đầu tiên dẫn Dạ Quân Mạc tới nơi này.
Ở không gian Sáng Thế Thần, có hồi ức ấm áp nhất của bọn họ. Lúc này đây, nàng sẽ vẫn kề cận hắn, lúc này đây, bọn họ sẽ lại không xa nhau.
-Hết-