Trước mắt Bạch Vũ bắt đầu mơ hồ không rõ, hô hấp khó khăn, một cỗ hơi thở khô nóng ở trên người nàng di chuyển.
Nàng mơ hồ biết được Hoàn Tố Âm cùng Liễu Thiệu Nguyên hạ nàng loại độc gì. Máu của nàng có thể miễn dịch phần lớn độc tố, loại độc này tuyệt đối không phải là độc bình thường, hơn nữa còn là loại độc Mỹ Nhân Hương bởi vì tính chất quá mức ác độc mà bị cấm sử dụng!
Mỹ Nhân Hương chỉ có thể trước dùng giải dược để tránh bị trúng độc, một khi trúng độc, chẳng những sẽ có hiệu quả mị dược, còn có thể đánh mất toàn bộ linh lực, làm cho linh mạch tàn phế.
Máu của Bạch Vũ có thể chống cự được phần lớn dược hiệu, linh mạch không có việc gì, nhưng vẫn không thể tránh khỏi toàn thân khó chịu. Là do nàng sơ ý, không nên để cho Hoàn Tố Âm đi vào.
Nàng cắn chặt môi, kiên cường chống đỡ bảo trì thanh tỉnh, một ngọn lửa nghênh diện đánh về hướng Liễu Thiệu Nguyên.
Đồng tử Liễu Thiệu Nguyên co rụt lại, lập tức đứng dậy né tránh. Thực lực của hắn quả nhiên rất mạnh, khoảng cách gần trong gang tấc hắn vẫn có thể tránh thoát.
"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!" Hắn giận tím mặt, gọi ra một con Thanh Nhãn Miêu Yêu, lao thẳng tới Bạch Vũ.
Bạch Vũ không thể gọi ra tiểu Thanh đang trong quá trình thăng cấp, chỉ có thể nhấc tay chắn lại, cánh tay nháy mắt bị xé rách máu tươi rơi đầy. Nàng cắn răng một cái, đem Địa Nguyên Chân Hỏa hung hăng nện ở trên người Thanh Nhãn Miêu Yêu.
Thanh Nhãn Miêu Yêu nháy mắt bị đốt thành một hỏa cầu, lăn lộn kêu thảm.
"Địa Nguyên Chân Hỏa?! Nàng ta từ đâu mà có?" Hoàn Tố Âm cùng Liễu Thiệu Nguyên đều chấn động.
Địa Nguyên Chân Hỏa không phải bị vị khách quý thần bí mua rồi sao? Như thế nào lại ở trên tay Bạch Vũ? Chẳng lẽ Bạch Vũ chính là vị khách quý kia?
Hoàn Tố Âm nhớ tới nàng ta nói với Bạch Vũ rằng cả đời cũng không thể đoạt được Địa Nguyên Chân Hỏa, cả khuôn mặt nháy mắt đỏ lên, thẹn quá thành giận nói: "Bất kể nàng ta như thế nào có được, vừa vặn lấy đi một khối đi."
Oanh ——
Lúc này, tiểu Thanh rốt cục hoàn thành thăng cấp, mang theo ngọn lửa cuồng nộ lao ra khỏi linh mạch Bạch Vũ.
Hình thể của nó lớn thêm một vòng, giống như một con diều hâu nhìn chằm chằm con mồi, ngọn lửa khắp người giống như hào quang nơi chân trời, nóng cháy mà đẹp mắt.
"ɢɨết bọn họ!" Bạch Vũ lạnh như băng phun ra bốn chữ.
Một cỗ sát khí xơ xác tiêu điều đập vào mặt, tiểu Thanh kêu lên một tiếng dài, phẫn nộ phun ra hỏa cầu thật lớn. Ngọn lửa ngút trời, uy thế cuồn cuộn, mang theo sát ý vô tận lao thẳng tới Liễu Thiệu Nguyên.
Hỏa Diễm Thanh Điểu Nhị giai, lực phòng ngự 11, sức chịu đựng 14, lực công kích 22! Uy lực Bạo Liệt Lưu Hỏa vượt qua 30 điểm!
Liễu Thiệu Nguyên đối mặt với sát ý thình lình xảy ra, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Triệu hoán thú Thanh Nhãn Miêu Yêu muốn cứu hắn, che ở trước người hắn, lại bị hỏa cầu trực tiếp nổ tung khiến cho sức chịu đựng tiêu hao hết, một làn khói nhẹ bay lên rồi tan biến.
Bạo Liệt Lưu Hỏa nện ở trên người Liễu Thiệu Nguyên, bạo liệt nổ tung, Liễu Thiệu Nguyên mất mạng ngay tại chỗ, Hỏa Diễm Phong Bạo càn quét hết sạch, núi đá sụp đổ, phòng ốc tổn hại, dư âm khuếch tán đến cả tòa núi, phạm vi mười dặm đều có thể nghe thấy tiếng nổ mạnh!
Bạch vũ nằm ở trong đống phế tích, cả người nóng bỏng, khó chịu cuộn mình thành một đoàn. Tiểu Thanh dừng ở bên cạnh thân thể nàng, lo lắng dùng cái đầu nhỏ cọ cọ hai má đang nóng lên của nàng.
"Không có việc gì, qua một hồi là tốt rồi. . . . . ." Chỉ cần chống đỡ qua một hồi, độc tố sẽ chậm rãi được hóa giải.
Một đạo bóng dáng màu đen như Du Long xẹt qua, dừng ở bên người Bạch Vũ. Dạ Quân Mạc đã đến, hôm nay vốn chính là ngày tốt hắn cùng Bạch Vũ hẹn nhau, lại không nghĩ rằng Bạch Vũ đã xảy ra chuyện.
Nhìn thấy Bạch Vũ giống như con mèo nhỏ bị thương, đáng thương cuộn mình ở trong đống phế tích, trong lòng hắn tê rần, trong mắt dấy lên vô tận lửa giận, hối hận đã không đến sớm một chút.
Hắn cúi người xuống bế Bạch Vũ lên, Bạch Vũ lại giống như bị điện giật co rụt lại, "Đừng, đừng ᴆụng vào ta. . . . . ."
Con ngươi đen lạnh như băng của Dạ Quân Mạc trầm xuống, tâm giống như bị cái gì hung hăng níu chặt, dùng sức đem Bạch Vũ ôm vào trong Ⱡồ₦g иgự¢, "Không có việc gì, có ta ở đây."
Bạch Vũ nghe được thanh âm nhỏ nhẹ của Dạ Quân Mạc, đáy lòng khô nóng giống như kỳ tích bình tĩnh trở lại, bối rối dựa vào lòng hắn. Nàng an tâm tựa vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ ổn định của Dạ Quân Mạc, chiếm lấy hơi thở lạnh như băng trên người hắn.
Bóng dáng Ám Ưng cao ngất đứng ở phía sau Dạ Quân Mạc, trầm giọng nói: "Là Hoàn Tố Âm cùng Liễu Thiệu Nguyên nghe theo mệnh lệnh của Bách Lý Vân Diễm hạ độc."
Ánh mắt Dạ Quân Mạc lạnh như đao băng, một cỗ sát ý dày đặc từ trên người hắn không tiếng động tràn ra, làm cho độ ấm chung quanh nháy mắt lạnh xuống, "ɢɨết ૮ɦếƭ Hoàn Tố Âm, Liễu gia cũng không cần tồn tại nữa , giải quyết tốt hậu quả, mời Vô Trần Cung đến xử lý."
"Vâng" Ám Ưng nhịn không được rùng mình một cái. Thánh Quân cũng chưa đề cập đến Bách Lý gia, đây là tính toán để cho bọn họ tiếp tục sống sót. Cái này cũng không phải là chuyện gì tốt, người bình thường đắc tội Thánh Quân mà có thể hảo hảo sống tốt, chỉ biết ૮ɦếƭ càng thảm hại hơn.
Dạ Quân Mạc ôm lấy Bạch Vũ, lập tức xuống núi, ly khai doanh địa.
Động tĩnh thật lớn kinh động đến cả doanh địa, người đầu tiên tới chính là Đông thúc cùng Sa Hoằng, Sa Hoằng nhìn thấy nhà gỗ đã biến thành phế tích, kinh hoảng chạy vào bên trong tìm kiếm, "Bạch Vũ! Bạch Vũ! Ngươi ở nơi nào?"
Trên mặt Đông thúc cũng hiện lên một tia lo lắng, hai người rất nhanh ở trong phế tích hỗn loạn tìm được Hoàn Tố Âm máu tươi đầy người cùng một khối thi thể cháy đen cơ hồ cũng bị đốt thành tro.
Sa Hoằng nhìn thấy cỗ thi thể kia, thân thể hơi hơi phát run. Hắn không thể xác định được người này có phải Bạch Vũ hay không, hắn nhìn thi thể cháy đen, đầu óc trống rỗng.
Đông thúc kéo Hoàn Tố Âm đi ra, lập tức chữa thương cho nàng ta.
Thời điểm Đông Nhạc Quận vương mang theo mọi người tới, Hoàn Tố Âm vừa mới được chữa trị cũng chưa tỉnh táo lại, nàng ta bị bỏng cả người, khuôn mặt bị thiêu rụi, linh mạch cũng bị phế bỏ .
"Phụ vương, người phải làm chủ cho con! Bạch Vũ ɢɨết Liễu Thiệu Nguyên, còn đem con đánh bị thương thành như vậy. . . . . ." Hoàn Tố Âm giống như nổi điên ôm lấy chân Đông Nhạc Quận vương, thê thảm khóc lớn.
"Liễu Thiệu Nguyên? Ngươi nói khối thi thể này là Liễu Thiệu Nguyên?" Sa Hoằng phục hồi tinh thần lại, thần kinh buộc chặt nhất thời được buông lỏng, không phải Bạch Vũ là tốt rồi.
Liễu Vô Song quá sợ hãi, cuống quít chạy đến bên cạnh thi thể xem xét, quả nhiên từ trên thi thể tìm được lệnh bài Liễu gia còn chưa bị đốt cháy hoàn toàn.
Hắn nổi trận lôi đình, "Đông Nhạc Quận vương, đây là có chuyện gì? Chúng ta đại diện Bắc La Quận quốc Đông Nhạc các ngươi, Tiềm Long Vệ của ngươi lại đem người nhà Liễu gia ta ɢɨết ૮ɦếƭ, ngươi phải cho ta một cái công đạo!"
Đông Nhạc Quận vương vuốt vuốt ngón tay, rất không vui nhìn Hoàn Tố Âm đang khóc lóc kể lể bên cạnh, "Bạch Vũ vì cái gì lại đột nhiên ɢɨết Liễu Thiệu Nguyên, còn làm ngươi bị thương? Không phải là các ngươi làm cái gì đó chứ?"
Hoàn Tố Âm gào khóc biện giải, "Không có, con chỉ mang Liễu Thiệu Nguyên đến đây bái phỏng nàng ta, ai ngờ nàng ta vừa nhìn thấy chúng con không nói hai lời liền động thủ. Phụ vương, người phải tin tưởng con a. . . . . ."
Liễu Vô Song cười lạnh, "Đông Nhạc Quận vương, bây giờ ngươi còn có cái gì để nói, chính nghĩa nữ của ngươi làm chứng, chính là Bạch Vũ ɢɨết ૮ɦếƭ đường đệ Liễu Thiệu Nguyên của ta! Thỉnh Quận vương đem Bạch Vũ giao ra đây, vì Liễu Thiệu Nguyên đền mạng!"
Ánh mắt Quận vương lợi hại giống như chim ưng săn mồi đột nhiên lạnh lùng, "Ngươi đây là uy ђเếק bổn vương?"
"Không dám, bất quá Quận vương hẳn là sẽ không bao che Bạch Vũ đi? Phóng túng cho kẻ dưới ɢɨết sứ giả Bắc La, đây không chỉ là vấn đề của Liễu gia ta, mà còn là Đông Nhạc các ngươi không đem Bắc La để vào mắt, quận vương thật muốn cầm trượng chiến tranh sao?" Liễu Vô Song giọng điệu như kẻ gây sự, kiêu ngạo giằng co cùng Đông Nhạc Quận vương.
Đông Nhạc Quận vương giận tái mặt, nhìn về phía Đông thúc, "Bạch Vũ hiện tại đang ở nơi nào?"
"Không biết, không tìm được nàng."
"Hừ, còn nói, khẳng định là sau khi ɢɨết người, lo lắng bị truy vấn,đã đào tẩu." Liễu Vô Song khinh thường cắn răng, "Quận vương còn không nhanh chóng phái người đi phong tỏa Vương thành, đem nàng ta bắt lại."
"Im miệng! Ngươi có tư cách gì ở trong này khoa tay múa chân!" Sa Hoằng rống giận, "Bạch Vũ sẽ không tùy tiện động thủ, liễu Thiệu Nguyên ૮ɦếƭ ở trong tay Bạch Vũ, nhất định là hắn xứng đáng!"
"Ngươi muốn ૮ɦếƭ!" Liễu Vô Song một chưởng chụp vào Sa Hoằng. Linh thuật Mộc hệ Liệt Phong Chưởng, phong chưởng như lưỡi dao sắc bén xé rách không khí, dâng lên hàn ý lạnh thấu xương.
Quanh thân Sa Hoằng nháy mắt đất đá bay mù trời, đá vụn hỗn loạn nghênh đón phong chưởng của Liễu Vô Song.
Hai cổ lực lượng ầm ầm va chạm, phát ra một tiếng nổ, bụi mù tán ra đầy trời, khiến núi đá chung quanh như lung lay sắp đổ.
"Được rồi!" Đông Nhạc Quận vương tức giận quở trách một tiếng, ngăn lại bọn họ đang định đánh tiếp, thản nhiên phân phó Sa Hoằng, "Ngươi mang theo Cấm vệ quân phong tỏa Vương thành, đi tìm Bạch Vũ."
"Phụ vương. . . . . ." Sắc mặt Sa Hoằng thay đổi nhanh chóng.
"Ngươi trước tìm ra Bạch Vũ rồi nói sau." Đông Nhạc Quận vương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt liếc hắn một cái. Nghĩa tử này của hắn cái gì cũng tốt, nhưng suy nghĩ lại rất đơn giản, chuyện này mặc kệ chân tướng ra sao, trước phải đem Bạch Vũ tìm ra mới được.
Sa Hoằng đành phải phong tỏa Vương thành, mang theo Cấm vệ quân khắp nơi điều tra.
Bạch Vũ bị người khắp nơi tìm kiếm lúc này vẫn còn đang làm tổ ở trong Ⱡồ₦g иgự¢ Dạ Quân Mạc, vặn vẹo thân thể đang nóng lên, vịn chặt lấy Dạ Quân Mạc không buông. Dạ Quân Mạc thật sâu cảm thấy hắn đang tự tìm khổ, bất đắc dĩ ôm Bạch Vũ ngâm mình ở trong băng trì.
Nước ao lạnh lẽo làm cho Bạch Vũ thoải mái hơn, cả người ở trong nước nhẹ nhàng bay bổng, chợt đi vào giấc mộng, trở về giấc mộng lần trước ở cái sơn động kia.
Dạ Quân Mạc đứng ở đối diện nàng, một bàn tay bị giữ lại, con ngươi hàn tinh lạnh lùng nhìn nàng.
Bạch Vũ bĩu môi, vẻ mặt ủy khuất, "Ngươi bổ nhào về phía trước để làm gì? Khó trách cô cô nói nam nhân đều là sắc quỷ!"
Dạ Quân Mạc khuôn mặt lạnh lùng hiện lên châm chọc, "Biết còn dám để cho ta ở cùng với ngươi, ngươi không phải gặp những người khác cũng tùy tiện như vậy?"
"Mới không có! Ta chỉ yêu cầu ngươi theo bồi ta. Người khác có nghĩ đến, ta cũng không cần đâu!" Bạch Vũ đúng lý hợp tình phản bác.
"Vì cái gì?"
"Bởi vì bọn họ rất xấu ."
Dạ Quân Mạc: ". . . . . ."
Bạch Vũ bỏ lại Dạ Quân Mạc, trở về cung điện, thẳng đến buổi tối mới lén lút lại đây, nấu một chén thuốc chữa thương cho Dạ Quân Mạc, "Thượng Quan Vân Trần ca ca còn chưa có buông tha đâu, vẫn còn đi khắp nơi tìm ngươi, ngươi rốt cuộc là có thân phận gì, có thể khiến cho hắn tìm lâu như vậy?"
Dạ Quân Mạc trầm mặc.
Bạch Vũ cũng không trông cậy vào hắn trả lời, sau khi nhìn thấy hắn uống thuốc xong, bổ nhào về phía quần áo của hắn.
"Ngươi làm cái gì?" Dạ Quân Mạc lạnh nhạt nhìn nàng.
"Bôi dược lên cho ngươi, thương thế của ngươi nghiêm trọng như vậy, chỉ uống thang dược thì làm sao mà đủ? Còn phải thoa ngoài da."
Gân xanh trên trán Dạ Quân Mạc không tự giác nhảy lên vài cái, "Ta tự mình làm."
"Nhưng phía sau lưng ngươi cũng không với tới được." Bạch Vũ không đợi Dạ Quân Mạc phản kháng, thuần thục cắt áo choàng của hắn, thấy thân thể Dạ Quân Mạc che kín đầy miệng vết thương.
Có vết thương mới, vết thương cũ, còn có vết thương cũ kỹ đã hơn mười năm.
Dạ Quân Mạc chỉ mới là một thiếu niên, vết thương cũ kỹ này có thể là lúc hắn còn là đứa nhỏ lưu lại, vết sẹo rất nhiều, phần lớn đều là vết thương do roi da cùng que hàn nóng cháy lưu lại.
Thế nhưng hạ độc thủ với một đứa nhỏ, người nào nhẫn tâm như vậy?
Bạch Vũ trong lòng không hiểu vì sao lại tê rần, ngón tay nhẹ nhàng sờ qua những vết thương cũ kỹ này, "Đau không?"
Dạ Quân Mạc trong đôi mắt hiện lên một tia mê mang. Đau không? Chưa từng có người hỏi qua hắn đau không, hắn từ lúc còn nhỏ liền nhận sứ mệnh tạo lập gia tộc, hắn kế thừa lực lượng người khác tha thiết ước mơ, hắn được định trở thành vương giả cao cao tại thượng, nhưng chưa ai từng hỏi qua hắn nghĩ như thế nào.
Độ ấm trên đầu ngón tay Bạch Vũ như một dòng nước ấm, lặng yên không một tiếng động tiến vào trái tim đích lạnh băng cứng rắn của hắn.
Bạch Vũ tay chân nhẹ nhàng rắc thuốc bột lên miệng vết thương của hắn, "Sẽ đau đó, ngươi kiên nhẫn một chút."
Dạ Quân Mạc nhắm mắt lại, trầm mặc không phát ra một tia âm thanh.
Dược tốt nhất, Bạch Vũ lấy ra một cái cặp Ⱡồ₦g đựng thức ăn, từ bên trong lấy ra năm sáu đĩa đồ ăn, cười tủm tỉm đem bát đũa đưa cho Dạ Quân Mạc, "Ăn đi, đây là ta tự tay làm, cô cô bọn họ ăn đều nói rất ngon."
Chỉ sợ là bọn họ chỉ gạt ngươi thôi? Dạ Quân Mạc không ôm hy vọng gắp lên một miếng thức ăn chay, lại lập tức bị hương vị làm cho kinh ngạc, tay nghề Bạch Vũ đích thế nhưng có thể đem thức ăn chay bình thường làm ra hương vị thịt!
Hắn ngẩng đầu, phát hiện đôi mắt Bạch Vũ đang trông mong nhìn hắn, "Ta muốn ăn cá."
Dạ Quân Mạc nâng mi.
"Cá có xương, ngươi giúp ta lấy ra được không?"
Dạ Quân Mạc: ". . . . . ."
"Ta đã giúp ngươi bôi dược , ngươi phải giúp ta lấy xương!" Bạch Vũ đúng lý hợp tình yêu cầu.
Dạ Quân Mạc lạnh lùng, "Ta không yêu cầu ngươi hỗ trợ."
"Nhưng ta đã giúp ngươi , ngươi không thể phủ nhận. Hơn nữa ta còn giúp ngươi giấu diếm, không đem ngươi giao ra, ta còn nấu cơm cho ngươi ăn, còn giúp ngươi chữa thương, ta là ân nhân của ngươi, ta không cần ngươi lấy thân báo đáp, ngươi giúp ta gỡ xương cá ra là được rồi. . . . . ." Bạch Vũ lải nhải càm ràm.
Dạ Quân Mạc cuối cùng cũng thỏa hiệp , hắn cảm thấy nếu hắn không động thủ, Bạch Vũ có thể vẫn tiếp tục lải nhải, giày vò lỗ tai hắn không chai thì không dừng lại.
Dạ Quân Mạc chưa từng làm loại chuyện mạc danh kỳ diệu gỡ xương cá này, ở trong thịt cá gỡ nửa ngày, đem một con cá nguyên vẹn đâm thành từng mảnh nhỏ, vậy mới thấy không dễ dàng lấy ra thịt cá.
Bạch Vũ không chút chê bai, thực vừa lòng ăn vào bụng.
Ba ngày sau, Bạch Vũ mỗi ngày đều đúng hạn đến sơn động, mang thuốc trị thương cùng đồ ăn đến cho Dạ Quân Mạc. Nàng gần đây đặc biệt thích ăn cá, mỗi ngày đều thay đổi làm đa dạng các loại cá mang cho Dạ Quân Mạc.
Dạ Quân Mạc âm nghiêm mặt giúp nàng gỡ xương cá ba ngày, thương thế trên người cuối cùng cũng gần tốt, vết sẹo cũ cũng được Bạch Vũ dùng thuốc mỡ trừ sẹo làm biến mất .
"Ngươi từ hôm nay trở đi đừng cực khổ uống dược nữa , theo bồi ta đi ra ngoài chơi đi." Bạch Vũ ăn uống no đủ, lười biếng tựa vào trên người Dạ Quân Mạc, sôi nổi như một con mèo nhỏ nhàn hạ.
Dạ Quân Mạc nhìn thoáng qua Bạch Vũ bên cạnh, hờ hững hỏi: "Đi đâu?"
"Ta mang ngươi đi đến một nơi rất tốt, một nơi chỉ có ta có thể đi. Cam đoan Thượng Quan ca ca cùng Ngọc tỷ tỷ sẽ không phát hiện ra ngươi." hai mắt Bạch Vũ vụt sáng lên, ánh mắt ngập nước như bảo thạch sáng ngời.
Nàng cởi bỏ xiềng xích cho Dạ Quân Mạc, túm hắn ra khỏi sơn động.
Hai người lén lút tiêu sái hơn nửa ngày, đi tới trước một tòa cổng vòm cổ xưa thật lớn.
Dạ Quân Mạc giống như đang trôi nổi ở trên đám mây nhìn cổng vòm cổ xưa, kђเếק sợ không thôi.
Nơi này là cổng vào không gian mà Thần Sáng Thế viễn cổ lưu lại.
Khó trách Bạch Vũ nói chỉ có nàng mới có thể đi vào, nếu không có huyết mạch Sáng Thế che chở, cầu thang đại môn liền và thông nhau đều không thể đi lên, càng không thể đi vào không gian.
"Chúng ta đi thôi." Bạch Vũ túm Dạ Quân Mạc đi lên cầu thang bạch ngọc.
Một cỗ lực lượng bài xích lập tức ảnh hưởng đến trên người hai người, Dạ Quân Mạc cảm thấy trọng lực ngàn cân áp thật mạnh ở trên người hắn, hai chân như bị dính chì, mỗi một bước đi đều thập phần gian nan.
Bạch Vũ đi cũng rất chậm, nàng có được huyết mạch Sáng Thế, cũng được không gian bảo hộ, nhưng đồng dạng cũng chịu áp lực.
Đi đến một nửa, Dạ Quân Mạc cảm thấy vô lực quay đầu đi xuống, hắn đã va chạm vào điểm mấu chốt cuả không gian, nếu còn đi xuống, sẽ bị lực lượng Sáng Thế Thần phá tan thành từng mảnh. Nếu không phải Bạch Vũ lôi kéo hắn đi vào, thì hắn đã sớm ૮ɦếƭ.
Hắn nhìn về phía Bạch Vũ, Bạch Vũ cũng nhìn về phía hắn, một chút ý tứ buông tha cho hắn đều không có.
Bạch Vũ giống như tiểu hài tử vươn hai tay ra hướng về phía hắn, "Ôm một cái."
Dạ Quân Mạc: ". . . . . ."
"Ta mệt mỏi, ngươi ôm ta đi lên được không?"
"Không được!"
“Ngươi cõng ta đi lên cũng được.”
Khuôn mặt tuấn tú của Dạ Quân Mạc hoàn toàn bị biến đen , "Ta không có khả năng tiến vào không gian Sáng Thế Thần."
"Ai nói? Đó là không gian của ta, ta nói ngươi có thể đi vào, thì ngươi có thể vào!" Bạch Vũ không đợi Dạ Quân Mạc nói nữa, trực tiếp bổ nhào qua, nằm úp sấp trên lưng hắn.
Dạ Quân Mạc cõng Bạch Vũ trên lưng, cảm thấy nàng rất nhẹ, một chút sức nặng đều không có. Hắn chuyển động cước bộ một chút, ngạc nhiên phát hiện áp lực lại giảm bớt .
Áp lực giảm bớt cũng không rõ ràng, vẫn giống như trước áp ở trên người hắn, nhưng không có sát ý như lúc trước. Dạ Quân Mạc đột nhiên hiểu được nguyên nhân Bạch Vũ dính vào trên người hắn, có Bạch Vũ bên người mới có thể đi vào không gian.
Hắn cõng Bạch Vũ trên lưng vững vàng bước lên bậc thang, đi về hướng cổng vòm. Đầu Bạch Vũ tựa vào bờ vai của hắn, có chút mỏi mệt nỉ non, "Trên người ngươi có cỗ hương vị rất dễ chịu, ngươi dùng loại huân hương gì vậy?"
"Không có."
"Thật vậy chăng?" Bạch Vũ chớp chớp hàng lông mi thật dài, "Ta thích hương vị của ngươi, ngươi về sau có thể thường xuyên cõng ta được không?"
". . . . . . Ngươi thường xuyên để cho người khác cõng ngươi?" Dạ Quân Mạc thản nhiên hỏi.
Bạch Vũ nghĩ nghĩ, "Chỉ có cô cô cõng ta."
"Cha nương ngươi đâu?"
"Nương ta sinh hạ ta xong phải đi thế giới khác. Cha ta ở thời điểm ta 5 tuổi cũng đi thế giới khác, sau đó hắn mang theo Ngọc tỷ tỷ quay về Sáng Thế Thần điện, cho tới bây giờ không có tới nhìn qua ta, thẳng đến thời điểm hắn ૮ɦếƭ ta mới nhìn thấy hắn. Cô cô nói hắn không có xem ta như nữ nhi, bảo ta không cần phải thương tâm. . . . . ." Bạch Vũ nghiêng đầu, có chút ưu thương nói thầm.
Cước bộ Dạ Quân Mạc dừng lại một chút. Huyết mạch của duy nhất Sáng Thế Thần, tiểu công chúa tôn quý nhất thiên hạ, cũng chỉ là đứa nhỏ không cha không mẹ, thậm chí giống hắn khi sinh hạ vận mệnh đã được định sẵn.
Nhưng nàng vì cái gì còn có thể sống không lo không nghĩ như vậy, đơn thuần giống như thủy tinh, không hận, cũng không oán, lại vừa ngốc vừa vụng về, người nào sẽ tin tưởng?
Một góc tâm tính thiện lương trong trái tim giá lạnh của Dạ Quân Mạc có hơi hơi xúc động một chút, dùng sức cõng Bạch Vũ trên người.
Bạch Vũ nằm trên người Dạ Quân Mạc, giống như tìm được bến đỗ ấm áp nhất, an tâm ngủ.
Thời điểm nàng tỉnh dậy lần nữa, đã được nằm ở trên giường ấm áp, Dạ Quân Mạc tựa vào bên giường, dùng một đôi con ngươi đen sâu không thấy đáy nhìn nàng.
Bạch Vũ ngẩn ngơ một chút, mới hiểu được nàng đã tỉnh, vừa rồi chính là mộng. Ta ở trong mộng như thế nào hào phóng như vậy? Chẳng lẽ bởi vì là nằm mộng, mới có thể không kiêng nể gì mà giễu cợt mỹ nam?
Bạch Vũ nhìn Dạ Quân Mạc bên người, không tự giác mặt đỏ lên, đem chăn kéo lên trên người, "Ta đang ở đâu?"
"Địa phương an toàn." Dạ Quân Mạc mặt không chút thay đổi trả lời.
Bạch Vũ nhớ tới nàng lúc trước bị trúng Mỹ Nhân Hương, trong lòng cả kinh, xốc chăn lên nhìn, quần áo của nàng toàn bộ đã bị thay đổi, cả khuôn mặt nhất thời trắng bệch, "Dạ Quân Mạc, ngươi đã làm cái gì?"
"Nàng trúng độc, ta đem nàng ném vào trong nước lạnh."
Bạch Vũ nhẹ nhàng thở ra, "Ta ngủ bao lâu?"
Dạ Quân Mạc vươn hai ngón tay.
"Hai giờ?"
"Hai ngày."
"Nói bậy! Ta như thế nào có thể ngủ lâu như vậy?" Bạch Vũ kinh ngạc không thôi.
Trong con ngươi thâm thúy của Dạ Quân Mạc hiện lên một tia nhìn không thấu, thân hình cao ngất đột nhiên đè ép xuống, khuôn mặt lạnh lùng phóng đại ở trước mắt Bạch Vũ, "Theo ta đi."
Bạch Vũ khó hiểu nháy mắt mấy cái, "Đi đâu?"