Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 19: Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê


trước sau

Tiểu Thanh kiêu ngạo vỗ vỗ cánh, ngậm toàn bộ hạt châu trên người cường đạo mang trở về cho Bạch Vũ.
Người trong thương đội kђเếק sợ nhìn Bạch Vũ, đồng loạt quỳ xuống hướng nàng nói lời cảm tạ, Bạch Vũ nâng bọn họ dậy, thu hồi hạt châu tiếp tục đi đến thương lộ khác, rất nhanh lại gặp thêm một đám cường đạo.
Lần này nàng để lại người sống, nhưng tất cả cường đạo của Minh Châu Hội đều là người hung hãn tàn bạo bỏ mạng đồ đệ, trừ bỏ lão Đại bọn họ ở ngoài sáng, Bạch Vũ cái gì cũng không hỏi được.
Không có biện pháp, Bạch Vũ chỉ có thể ở nơi biên cảnh hoang dã đi lang thang khắp nơi, đã năm ngày trôi qua cũng chỉ có thể sưu tập được 12 khỏa hạt châu, nếu cứ tiếp tục như vậy, sau một tháng có thể tiến vào được ba tên đứng đầu tuyệt đối chính là nói giỡn.
Bạch Vũ nhớ tới Sa Hoằng có giảng giải qua hành động của Minh Châu Hội cho nàng, ngoại trừ ςướק bóc thương đội, cứ mỗi một đoạn thời gian còn ςướק sạch thành trấn biên cảnh. Nàng lúc ấy liền cảm thấy thời gian cùng địa điểm Minh Châu Hội ςướק sạch thành trấn không phải lung tung lựa chọn, mà là có quy luật.



Nàng quyết định đi Hôi Thạch thành liền kề Bình Thạch thành nhìn một lát, nếu phán đoán của nàng chính xác, Minh Châu Hội gần đây chỉ sợ sẽ phái người đi ςướק sạch Hôi Thạch thành.
Hôi Thạch thành so với Bình Thạch thành càng nhỏ hơn, nhưng ngoài thành là một mảng rừng to lớn rậm rạp, không có nhiều mãnh thú.
Chu Tam Thiểu đang cùng hai Tiềm Long Vệ khác chật vật chạy trốn ở chỗ sâu trong rừng rậm. Một đám cường đạo Minh Châu Hội mang theo phần lớn Triệu hoán thú đuổi theo phía sau không rời, khắp nơi tìm kiếm bọn họ.
"Dư Tuyên Thủy, La Vạn Mộc, các ngươi không phải là hai thiên tài xếp thứ ba cùng thứ năm của doanh địa chúng ta sao? Như thế nào ngay cả mấy cường đạo cũng đánh không lại?" Chu Tam Thiểu ôm miệng vết thương trên bả vai, trào phúng oán hận hai nam tử cùng đồng hành.
Dư Tuyên Thủy căm tức cắn răng, "Câm miệng, nếu không phải ngươi trêu chọc bọn họ, chúng ta như thế nào sẽ bị phát hiện? Nếu chịu không nổi, thì mau chóng đi cầu cứu đi, lưu lại chỉ biết liên lụy chúng ta."


"Các ngươi đừng nói nữa, bọn họ đã đuổi tới rồi!" La Vạn Mộc kinh hoảng kêu lên.
Nháy mắt, năm Triệu hoán sĩ Minh Châu Hội xuất hiện ở trước mặt bọn họ, ba người sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.
Bọn họ đã bị đuổi ɢɨết hai ngày hai đêm, từ lúc lần đầu tiên giao thủ linh khí của bọn họ cơ hồ đã bị dùng hết, thậm chí ngay cả linh lực Dư Nguyên Thủy cũng đều dùng hết, Chu Tam Thiểu cũng bị thương, bọn họ hiện tại đã đi đến bước đường cùng.
"Ha ha, ta xem các ngươi còn chạy trốn đi đâu!" Mũi nhọn của binh khí ở trong rừng rậm âm u phát ra hàn ý lạnh thấu xương, năm con Triệu hoán thú lộ ra móng vuốt cùng răng nanh sắc bén, lao thẳng về phía trước.
Hô ——
Một trận gió to quỷ dị nhấc lên, lá rụng bay lên, một bóng dáng màu trắng duyên dáng yêu kiều đáp trên nhánh cây bên cạnh, bên người là một con Hỏa điểu khoác áo choàng lửa ngạo nghễ giương cánh, ngọn lửa hỗn loạn đánh xuống, một cỗ khí thế cuồng bạo mở ra, nháy mắt nhấc lên một mảnh biển lửa.
Triệu hoán thú bổ nhào qua cơ hồ chưa kịp tới gần liền tiêu hao sức chịu đựng mà tan biến, hai cường đạo ở khoảng cách gần nhất trực tiếp đột tử ngay tại chỗ, ba người còn lại bị đánh bay ra ngoài, hộc máu tươi, hoảng sợ đứng lên, quay đầu bỏ chạy.
Thân ảnh mảnh khảnh trên nhánh cây thả người nhảy xuống, không chút do dự đuổi theo.
Chu Tam Thiểu sắc mặt xanh mét nhìn bóng dáng của nàng, trong mắt tràn đầy kђเếק sợ: "Bạch Vũ!"
Dư Tuyên Thủy cùng La Vạn Mộc cũng kinh ngạc nhìn nhau, vừa rồi là Bạch Vũ sao? Người vừa tới doanh địa còn chưa xuất hiện trước mặt mọi người vài lần liền nháo ra những chuyện lớn chính là Bạch Vũ đó sao?


Bọn họ lúc trước cùng Liễu Thiệu Nguyên luận bàn bị đả thương, sau lại nghe nói Bạch Vũ ɢɨết ૮ɦếƭ Liễu Thiệu Nguyên, bọn họ cảm thấy chỉ là trùng hợp, còn muốn tìm Bạch Vũ tỷ thí một chút. Hiện tại, đáy lòng bọn họ chỉ có kђเếק sợ, tâm tư muốn tỷ thí không còn sót lại chút gì.
Chu Tam Thiểu hừ lạnh một tiếng, nhân cơ hội đem hạt châu trên thi thể thu vào.
Không qua bao lâu, Bạch Vũ xử lý xong ba người quay trở lại, phát hiện hạt châu trên thi thể không thấy, vươn tay về hướng Chu Tam Thiểu, "Lấy ra."
"Dựa vào cái gì? Ta lấy được thì chính là của ta." Chu Tam Thiểu cứng như sắt nói.
Dư Tuyên Thủy cùng La Vạn Mộc ánh mắt như thấy kẻ ngu si nhìn hắn, Bạch Vũ vừa ra tay liền một giây ɢɨết ૮ɦếƭ năm tên cường đạo mà bọn họ không đối phó được, ngươi thế nhưng còn dám ở trước mặt nàng cứng như sắt, đầu óc bị vào nước sao!
Răng rắc ——
Một tiếng gãy xương khiến người khác cảm thấy đau xót vang lên, Bạch Vũ không chút khách khí đánh gảy chân Chu Tam Thiểu, đánh cho hắn ngã lăn trên mặt đất, bắt đầu tìm kiếm hạt châu trên người hắn.
"Ngươi, ngươi dám đánh ta. . . . . . ɢɨết hại đồng môn. . . . . . Ta phải nói cho Quận vương, ta muốn ɢɨết ngươi!" Chu Tam Thiểu giống như ɢɨết heo kêu lên thảm thiết.
Bạch Vũ không chút để ý lấy hạt châu trên người Chu Tam Thiểu lại, tổng cộng mới có 8 cái, "Đi cáo đi. Nếu ngươi có thể sống sót trở về."
Chặt đứt chân, linh khí hao hết, nếu ở lại tùy thời sẽ có cường đạo vào trong rừng, thì chỉ có chờ ૮ɦếƭ.

Chu Tam Thiểu phẫn hận cắn răng, bất đắc dĩ Ϧóþ nát tín hiệu cầu cứu của hắn, "Thối biểu - tử, ngươi chờ đó cho ta, Chu gia chúng ta sẽ không bỏ qua ngươi. . . . . . A ——"
Ánh mắt Bạch Vũ lãnh khốc như đao đảo qua Chu Tam Thiểu, sát khí ngưng tụ lặng yên khuếch tán, lưu loát đánh gảy một cái chân khác của Chu Tam Thiểu, "Ngươi có tin ta hiện tại sẽ ɢɨết ngươi không?"
Chu Tam Thiểu rùng mình một cái, cảm thấy cả người lạnh lẽo, khí lạnh từ cột sống chạy lên phía trên, một câu cũng không dám nói. Hắn có loại cảm giác, Bạch Vũ không ɢɨết hắn chính là nhìn mặt mũi Đông Nhạc Quận vương mới không động thủ mà thôi, Bạch Vũ căn bản là không đem Chu gia để vào mắt.
Bạch Vũ nhìn về phía hai người khác, nhận ra hai người bọn họ lag hai Tiềm Long Vệ xếp hạng gần đầu tương đối gần nhau, "Nơi này còn có bao nhiêu giặc ςướק?"
"Hẳn là còn hơn hai mươi người, trong đó có hơn phân nửa đều là Triệu hoán sĩ." Dư Tuyên Thủy nhanh chóng trả lời.
Hơn hai mươi người, cũng không tệ lắm, đến bắt một đám cá to. Bạch Vũ đưa cho Dư Tuyên Thủy cùng La Vạn Mộc mỗi người một Linh quả, "Chúng ta cùng đi đem bọn họ một lưới bắt hết, thế nào?"
Hai người không nghĩ tới Bạch Vũ chẳng những không đoạt đồ của bọn họ, còn đưa cho bọn họ Linh quả, nào có đạo lý không đáp ứng, dứt khoát ăn Linh quả, rồi đi theo Bạch Vũ.
Dư Tuyên Thủy là Triệu hoán sư Thủy hệ, tu luyện Linh thuật Nhu Tình Thủy Lao có thể đem người vây khốn. La Vạn Mộc là Triệu hoán sư Mộc hệ, lực công kích không cao, nhưng có thể trong chiến đấu trợ giúp Triệu hoán thú khôi phục sức chịu đựng.
Hai người nghênh ngang tiêu sái ở trong cánh rừng, gặp được cường đạo. Dư Tuyên Thủy lập tức vây khốn đối phương, La Vạn Mộc phụ trách phối hợp tác chiến, Bạch Vũ dứt khoát lưu loát tiêu diệt địch nhân. Cho dù không cần linh thuật, Hỏa Diễm phá hoại kinh người của tiểu Thanh cũng làm cho đối thủ không có cơ hội phản kháng.
Không quá hai ngày, ba người đã đem đám giặc ςướק này dọn dẹp sạch sẽ .


Bạch Vũ cầm đi hơn phân nửa chiến lợi phẩm, tổng cộng 14 khỏa hạt châu, còn lại Dư Tuyên Thủy cùng La Vạn Mộc chia đều.
Trong đáy lòng hai người rất cảm kích Bạch Vũ, chẳng những không giành hạt châu của bọn họ, còn mang theo bọn họ đi đoạt hạt châu, chỉ cần là thứ bọn hắn ςướק được trên người cường đạo, Bạch Vũ cũng không lấy đi, bọn họ lấy ít cũng thấy đủ rồi.
"Nhóm cường đạo này đã bị diệt trừ, ta tính toán đi đến phụ cận Bình Thạch thành, các ngươi có muốn đi cùng ta không?" Bạch Vũ hỏi.
"Đi, đương nhiên đi!" Đi theo Bạch Vũ đoạt đồ vật này nọ quả thực không cần mất quá nhiều sức lực, cơ hồ toàn bộ đều là một chiêu trong một giây ɢɨết ૮ɦếƭ, đơn phương ấu đả! Bọn họ lấy được gì đó nhìn như ít, nhưng so với khi chỉ có hai người bọn hắn còn có hiệu quả hơn.
Tiêu diệt được nhiều cường đạo như vậy, Bạch Vũ cuối cùng cũng lấy được một ít manh mối, biết được hang ổ của bọn chúng là ở sâu bên trong hoang mạc phía bắc Bình Thạch Thành, nơi mãnh thú sinh sống.
Đám cường đạo chuẩn bị ςướק sạch Hôi Thạch thành này không trở về, Minh Châu Hội nhất định sẽ phái người lại đây xem xét, dựa theo lộ tuyến mà tính toán, dự kiến sẽ mất hai ngày để đến được phụ cận Bình Thạch Thành.
Bạch Vũ muốn đi mai phục.
Bất quá đến nơi lại phát hiện đám cường đạo này vừa vặn vây quanh 7 Tiềm Long Vệ, chuẩn bị một hồi tàn sát.
Có thể trở thành Tiềm Long Vệ thực lực đương nhiên không tầm thường, người ít tuổi thiên tư hơn người, nhưng người của đối phương thật sự quá nhiều, gần ba mươi tên cường đạo vây xung quanh bọn họ, tên cầm đầu chính là một Triệu hoán sĩ đỉnh cấp.
Nhóm Tiềm Long Vệ lúc này nhìn qua thập phần chật vật, cơ hồ trên người mỗi người đều bị thương.


"Quận chúa, hiện tại phải làm sao bây giờ?" Tất cả mọi người kinh hoảng nhìn Nhạc Kỳ Nhân, là người có thực lực cao nhất trong nhóm bọn họ.
Nhạc Kỳ Nhân lau đi vết máu trên mặt, "Cùng lắm thì cùng bọn họ liều mạng! Nếu các ngươi sợ ૮ɦếƭ, hiện tại có thể cầu cứu."
“Ha ha, các ngươi nghĩ ta sẽ cho các ngươi có cơ hội được cứu sao?" Tên thủ lĩnh kiêu ngạo cười lạnh, gầm lên một tiếng, "ɢɨết sạch toàn bộ cho ta! Dám nghĩ muốn tiêu diệt chúng ta, ta sẽ khiến cho toàn bộ các ngươi có đi mà không có về!"
“ɢɨết! ɢɨết! ɢɨết!"
Oanh ——
Một hỏa cầu thật lớn đột nhiên từ trên trời giáng xuống, mang theo lực hủy diệt vô hình giống như thiên phạt, như trời long đất lở nứt ra nổ toạc ở bên cạnh đám cường đạo, phạm vi mười dặm đều có thể nghe thấy, lực lượng khủng bố, đánh gãy tiếng hô to kiêu ngạo của đám cường đạo.
Bạch Vũ một thân áo trắng thanh nhã, mang theo khăn che mặt, từ trong bụi mù chậm rãi xuất hiện. Dư Tuyên Thủy, La Vạn Mộc hai nam tử anh tuấn uy vũ đi theo phía sau nàng, giống như hộ vệ, uy phong nghiêm nghị.
Ánh mắt Nhạc Kỳ Nhân sáng lên, "Vũ tỷ tỷ!"
"Đáng ૮ɦếƭ!" Tên cường đạo cầm đầu sắc mặt trắng bệch, hơi thở tử vong vừa rồi kia trong nháy mắt cơ hồ làm đông cứng máu của hắn, chỉ một chiêu kẻ dưới cũng đã thương vong hơn phân nửa, còn liều mạng cái gì?
Hắn quyết đoán hạ lệnh, "Rút lui!"
"Đã đến đây còn muốn đi?" Dư Tuyên Thủy tiến lên từng bước, tung ra Nhu Tình Thủy Lao, dòng nước rậm rạp bao phủ toàn bộ cường đạo trong đó.
Tên cầm đầu cử động một chút, cắn răng cường ngạnh tiến lên, xé rách Thủy Lao, nhưng ngọn lửa của tiểu Thanh đã nghênh diện đánh tới.
Hắn giơ tay ra liều ૮ɦếƭ đón nhận, hai cỗ lực lượng thật lớn ầm ầm va chạm, hơi thở bạo ngược đem toàn bộ đồi núi gần đó san bằng, tên cầm đầu ૮ɦếƭ không nhắm mắt ngã trên mặt đất. Đám cường đạo còn lại thấy đầu lĩnh đã ૮ɦếƭ, hoảng sợ chạy tán ra khắp nơi, bị Dư Tuyên Thủy cùng La Vạn Mộc đuổi theo giải quyết.
Hai người từ trên người cường đạo tìm được hạt châu, đem phần lớn đều đưa đến tay Bạch Vũ.
Mọi người kђเếק sợ nhìn một màn này, ánh mắt nhìn Bạch Vũ giống như đang nhìn quái vật. Chỉ trong thời gian ngắn ngũn vài phút mà thôi, tình thế sinh tử nguy hiểm vừa rồi đảo mắt liền giải quyết xong, nàng thật sự cũng là cô nương chưa đến 20 tuổi giống bọn họ sao? Nếu không phải bộ dạng của nàng nhỏ như vậy thì đã nghĩ nàng là một lão tiền bối?
Một đạo Lưu Hỏa phóng ra, một ngọn núi bị tiêu diệt, thật là khủng bố !
Ánh mắt Nhạc Kỳ Nhân bốc lên lửa nóng, ôm cổ bạch vũ, "Vũ tỷ tỷ, nguyên lai thực lực của ngươi cường như vậy! Ngươi làm thân tỷ tỷ của ta được không?"
"Cẩn thận thương thế của ngươi." Bạch Vũ vỗ vỗ vào lưng của Nhạc Kỳ Nhân, lấy ra một lọ dược chữa thương đưa cho nàng. Thuốc này là nàng dùng Huyết Hoa Tham làm ra, vết thương trong ngoài đều có thể dùng, hiệu quả so với Huyết Hoa Tham bình thường tốt hơn.
Lúc này, Đông thúc mang theo một đội Cấm vệ quân từ xa đi tới. Nhạc Kỳ Nhân kỳ quái nhìn về phía những người bị thương, "Là ai trong các ngươi đã cầu cứu?"
Mọi người lắc đầu, vừa rồi cầu cứu cũng không còn kịp rồi, ai lại làm loại chuyện ngu xuẩn như thế này? Hơn nữa cho dù có người cầu cứu, Đông thúc bọn họ cũng tới quá nhanh.
"Các ngươi đều ở đây, vừa đúng lúc." Đông thúc thản nhiên nói, "Có sự cố phát sinh ngoài ý muốn, bài danh thi đấu tạm dừng, mọi người quay về Bình Thạch thành đợi lệnh. Quận chúa, ta tới đón người trở về."
Nhạc Kỳ Nhân cảm giác có chút không ổn, "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì ?"
Bài danh thi đấu là chuyện đại sự quan trọng nhất của Đông Nhạc, thế nhưng lại bị tạm dừng, nói không có chuyện lớn, tiểu hài tử ba tuổi cũng không tin.
"Trở về rồi nói sau." Đông thúc trầm giọng nói.
Trở lại Bình Thạch thành, mọi người được sắp xếp ở tại Phủ thành chủ, Nhạc Kỳ Nhân được Đông thúc mang đi gặp Quận vương.
Bạch Vũ rõ ràng cảm giác được không khí ở Bình Thạch thành rất áp lực, trên đường cái người đi đường rất ít, nơi nơi đều có cấm vệ quân tuần tra, cả thành đề phòng sâm nghiêm, giống như sắp có chiến tranh.
"Bạch Vũ, ngươi đã trở lại." Sa Hoằng thần sắc ngưng trọng xuất hiện ở trước mặt Bạch Vũ.
Bạch Vũ nhăn mày, "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Là Quận vương, người bị cường đạo Minh Châu Hội đánh lén, bị thương."
Nếu chỉ là bị thương, chỉ sợ vẻ mặt Sa Hoằng sẽ không rầu rĩ như vậy, lại càng không bởi vì vậy mà tạm dừng bài danh thi đấu quan trọng, thương thế của Quận vương chỉ sợ rất nghiêm trọng. Nhưng cụ thể là tình huống gì, Bạch Vũ cũng không định hỏi, tình trạng thân thể của người đứng đầu một quốc không thể tùy tiện lộ ra tin tức.
Nhưng Bạch Vũ không hỏi, Nhạc Kỳ Nhân không hề có tâm tư lại nói cho nàng.
Sau khi Nhạc Kỳ Nhân gặp qua Quận vương, ánh mắt hồng hồng giống như con thỏ nhỏ, ôm lấy Bạch Vũ gào khóc, "Vũ tỷ tỷ, phụ vương hôn mê, muội kêu thế nào người cũng không tỉnh, người có phải sẽ ૮ɦếƭ hay không? Ô ô. . . . . ."
"Vẫn chưa tỉnh lại ? Muội trước đừng có gấp, từ từ nói với ta." Bạch Vũ nâng bả vai an ủi Nhạc Kỳ Nhân.
Nhạc Kỳ Nhân khóc thút thít , "Y sư nói người bị tổn thương đến đầu, cả đời này có thể khó mà tỉnh lại."
Quả nhiên thương thế rất nghiêm trọng, bất tỉnh cả đời, cùng với ૮ɦếƭ cũng không có gì khác nhau.
"Muội nếu tin tưởng ta, hãy để cho ta đi nhìn thử đi. Ta cũng là một Y sư." Bạch Vũ nói.
Nhạc Kỳ Nhân lập tức dấy lên hy vọng, không nói hai lời lôi kéo Bạch Vũ đi gặp Quận vương, Sa Hoằng đi sát theo phía sau.
Quận vương nằm ở trên giường, Đông thúc đang cùng Chu Thanh Hà tranh cãi kịch liệt.
"Một quốc không thể một ngày không có Quân, chúng ta hẳn nên lập tức đem Quận vương đuổi về Vương thành, triệu tập đại thần, ổn định thế cục. Ngươi hiện tại ngăn trở ta là có ý gì?" Chu Thanh Hà hướng về phía Đông thúc rống giận.
Đông thúc cười lạnh, "Cái gì mà ổn định thế cục? Bất quá là Chu gia ngươi nghĩ muốn soán quyền mà thôi. Quận vương hiện giờ thân thể đang bị khuyết một chút, như thế nào có thể tùy tiện hoạt động? Ngươi đây là muốn hại ૮ɦếƭ Quận vương sao?"
"Ngươi ngậm máu phun người!" Chu Thanh Hà mặt đỏ lên.”Các ngươi trước đừng làm ầm ĩ, để cho Vũ tỷ tỷ xem cho Quận vương một chút." Nhạc Kỳ Nhân lôi kéo Bạch Vũ hướng về phía này.
Chu Thanh Hà lập tức đem cơn tức giận toàn bộ đổ lên người Bạch Vũ, "Ta không đồng ý! Bạch Vũ thì tính là cái gì, có năng lực vì Quận vương xem bệnh? Vạn nhất xảy ra chuyện nàng ta sẽ chịu trách nhiệm sao?"
"Ta sẽ chịu trách nhiệm!" Nhạc Kỳ Nhân đẩy Chu Thanh Hà ra, kéo Bạch Vũ đến bên cạnh giường. Chu Thanh Hà tức giận gần ૮ɦếƭ, lại không thể làm gì, Nhạc Kỳ Nhân là nữ nhi duy nhất của Quận vương, nàng dẫn người đến xem bệnh cho Quận vương, nếu ngăn cản thì đúng là không có đạo lý.
Bạch Vũ xem xét một chút thương thế của Quận vương, cẩn thận bắt mạch cho hắn, âm thầm lắp bắp kinh hãi, thần sắc ngưng trọng nói: "Quận vương không phải chỉ bị thương ở đầu mới dẫn tới hôn mê, mà là bị trúng độc."
Sắc mặt Chu Thanh Hà đại biến, "Nói hưu nói vượn! Quận vương căn bản là không có dấu hiệu trúng độc, nếu ông ta trúng độc, nhiều Y sư như vậy còn có thể không nhìn ra sao?"
“Loại độc này rất hiếm thấy, bọn họ chưa từng thấy qua cũng là chuyện thường." Bạch Vũ bình tĩnh nói.
Chu Thanh Hà khóe miệng co rút, vì để chữa bệnh cho Quận vương, gần như đã mang tất cả ngự y trong Vương thành đều đến, cơ hồ tất cả các danh y của Đông Nhạc đều ở đây, ngươi nói như vậy chẳng khác gì nói bọn họ đều là bao cỏ!
Bạch Vũ không cho là đúng thu hồi tay, giúp Quận Vương đắp lại chăn, "Độc Quận Vương trúng tên là Đoạn Cân Lộ, là từ một loại khoáng thạch ở chỗ sâu dưới lòng đất tinh chế ra, vô sắc vô vị, một khi tiến vào máu, độc lập tức sẽ phát tác, hôn mê bất tỉnh, không quá năm ngày sẽ tử vong."
Nhạc Kỳ Nhân sợ hãi giữ chặt Bạch Vũ, "Vũ tỷ tỷ, tỷ biết rõ ràng như vậy, nhất định là biết phải giải độc như thế nào, tỷ cứu phụ vương muội đi."
Bạch Vũ gật gật đầu, "Loại khoáng thạch này sẽ sinh trưởng trên một tầng thực vật lông xù, đem loại thực vật này giã ra ăn là có thể giải độc."
Sắc mặt Chu Thanh Hà đã xanh mét, đáy mắt xẹt qua một tia kinh hoảng, cắn răng nói: "Cái gì mà Đoạn Cân Lộ, tất cả đều là ngươi nói bừa, ngươi dám ở đây nói loại chuyện đáng đe dọa như vậy! Đợi ngươi nói ngươi có thể làm ra giải dược, bất quá có điều kiện phải không? Người như ngươi ta đã nhìn thấy nhiều rồi!"
Bạch Vũ không bỏ lỡ thần sắc kỳ quái trong mắt hắn, lạnh nhạt nói: "Tin hay không tùy ngươi, nhưng giải dược ta thực sự không có, các ngươi chỉ có thể tự mình đi tìm."
"Muội tin tưởng tỷ, Vũ tỷ tỷ, tỷ có biết làm sao để có thể tìm được loại khoáng thạch này hay không?" Nhạc Kỳ Nhân lo lắng hỏi.
Bạch Vũ còn chưa kịp nói, một lão giả ung dung hoa quý, béo phệ lại đột nhiên mang theo mười đại hán xông vào, trên người mỗi người đều mang theo sát khí âm lãnh, hùng hổ, vừa nhìn thấy chính là người không tốt.
Đông thúc cùng Sa Hoằng lập tức bảo hộ ở trước giường Quận Vương, khuôn mặt tràn đầy vết sẹo của Đông thúc lộ ra thần sắc giận dữ, phá lệ khủng bố, "Chu gia gia chủ, ngươi là trọng thần của Đông Nhạc, tự tiện xông vào phòng Quận Vương, ngươi muốn làm gì?"
"Nghe nói Quận Vương bị thương, Chu gia chúng ta đương nhiên phải đến đây hộ giá, phòng ngừa có người nhân cơ hội hãm hại Quận Vương." Chu gia gia chủ tỏ vẻ đương nhiên trả lời, đôi mắt liếc qua Bạch Vũ, "Nữ nhân này hồ ngôn loạn ngữ, ý đồ xem sai bệnh cho Quận Vương, hại ૮ɦếƭ Quận Vương, phải lập tức dẫn đi hành quyết!"
Bạch Vũ cười nhạo một tiếng: "Ngượng ngùng, ta là Tiềm Long Vệ, cho dù có sai, cũng không tới phiên ngươi quản. Hơn nữa, ngươi dựa vào cái gì mà nói ta hồ ngôn loạn ngữ? Ngươi cũng không phải là Y sư."
"Ta quả thật không phải là Y sư, nhưng ta đã thỉnh Lễ thần y đến chữa bệnh cho Quận vương." Chu gia gia chủ nói xong mời một lão nhân bên người lưng mang hòm thuốc tiến lên bắt mạch.
Bạch Vũ chưa từng nghe nói qua danh hào của Lễ thần y, ở trong mắt nàng, thần y chỉ có một, chính là sư phụ của nàng - Bạch Tử Quỳnh.
Sa Hoằng thấp giọng nói cho Bạch Vũ, Lễ thần y là thần y rất có danh tiếng ở Đông Nhạc, nhưng nhân phẩm cũng không tốt lắm, phải trả thù lao mới chịu xem bệnh, không trả tiền thì cho dù người bệnh có ૮ɦếƭ ở trước mặt hắn, mày của hắn cũng sẽ không nhăn một chút.
Lễ thần y cuối cùng cho ra kết luận, Quận Vương bởi vì ngoại thương làm cho trong não bị tụ một khối huyết, khai dược cho hắn uống xong, yên lặng tu dưỡng, sau một tháng khối huyết sẽ dần dần tiêu tan mà tỉnh lại.
"Tốt, trước khi thân thể Quận Vương chuyển biến tốt đẹp, Chu gia chúng ta sẽ thời thời khắc khắc canh giữ ở bên người Quận Vương. Từ giờ trở đi phong tỏa cả Phủ thành chủ, không cho phép bất kỳ ai ra vào. Tất cả mọi người thành thành thật thật ở trong phòng cho ta, đặc biệt là ngươi!" Chu gia gia chủ ánh mắt âm lãnh giống như độc xà nhìn về phía Bạch Vũ.
Bạch Vũ trong lòng vừa động, một cỗ dự cảm điềm xấu dâng lên.
Trong đầu Quận Vương căn bản là không hề có bất kỳ khối huyết gì, Lễ thần y nếu là thần y, không có khả năng chẩn đoán ra kết luận hoang đường như vậy, có thể là do Chu gia chỉ thị! Dù sao vị thần y này nhân phẩm cũng không được tốt lắm, bị người thu mua cũng là chuyện bình thường.
Thời gian một tháng cũng đủ để Quận Vương ૮ɦếƭ đi vài lần, nếu thật sự để cho Chu gia phong tỏa Phủ thành chủ, không đi tìm giải dược, chỉ cần qua năm ngày, Quận Vương nhất định sẽ ૮ɦếƭ.
Đông Nhạc Quận Vương chỉ có một mình Nhạc Kỳ Nhân là nữ nhi, hắn mà ૮ɦếƭ, thì Chu gia sẽ trở thành gia tộc có thế lực lớn nhất trong hoàng thất, Nhạc Kỳ Nhân căn bản không phải đối thủ của bọn họ, đến lúc đó Đông Nhạc chính là vật nằm trong bàn tay Chu gia.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!