Ngẩng đầu không thấy cúi đầu bắt gặp (Nguyên văn “Sĩ đầu bất kiến đê đầu kiến” nghĩa là gặp gỡ thường xuyên), nói không chừng còn có thể này sinh xung đột mà động thủ, Viêm Võ Đế Quốc có thể thuận lợi ngư ông đắc lợi, đánh giá Triệu hoán đại hội từ lúc tiến vào Vương thành Viêm Võ Đế Quốc đã bắt đầu rồi.
Hai ngày sau, nhân mã Tây Trần Quận Quốc, Mạn Thủy Quận Quốc, cùng Nam Phong Quận Quốc cũng lục tục đi tới, Triệu hoán đại hội cũng đang làm nghi thức công bố quy tắc.
Mỗi quốc gia ba người tổng cộng có mười tám người tham gia thi đấu, trong lúc đó sáu quốc sẽ có một lần đối mặt đọ sức. Trận đấu áp dụng theo quy chế tích điểm, một người quyết đấu, một bên mất đi năng lực chiến đấu thì đồng đội sẽ lên đài thay thế, cho đến khi ba người ở một bên bị đánh bại, người ở bên còn lại sẽ chiến thắng.
Người thứ nhất lên đài đánh bại đối phương có thể nhận được 3 điểm. Người thứ hai lên đài đánh bại đối phương có thể nhận được 2 điểm, người thứ ba lên đài mới đánh bại đối phương chỉ có thể nhận được 1 điểm, cả ba người đều lên đài cũng không đánh bại được đối thủ, đó chính là thua, sẽ không có điểm nào.
Vị trí của sáu quốc dựa theo tích điểm nhiều hay ít để quyết định, ba quốc có tên đứng đầu đều có thể đạt được hai gốc dược liệu ngàn năm cùng một trăm ly Linh tửu, ngoài ra quốc gia đạt được thứ Nhất có thể nhận được một quyển Thượng phẩm Linh thuật.
Các Quốc Quân của mỗi quốc đều đối với chuyện này hưng phấn không thôi,Thượng phẩm Linh thuật, một quyển thôi cũng có thể thay đổi vận mệnh của một quốc gia, Viêm Võ Đế Quốc sỡ dĩ có thể cường đại như vậy không phải là bởi vì đạt được vài bản Thượng phẩm Linh thuật sao?
Triệu hoán sư thiếu niên tham gia dự thi cũng hy vọng chính mình xuất ra thực lực cực mạnh, để cho Vô Trần Cung coi trọng, thu làm đệ tử.
Đệ tử chính thức của Vô Trần Cung yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, Triệu hoán đại hội năm năm một lần chọn ra trong đám người tham gia tuyển chọn cũng chỉ có mười người trở thành đệ tử chính thức, còn lại cũng chỉ có thể miễn cưỡng trở thành đệ tử ngoại môn, chênh lệch rất lớn.
Đông Nhạc rút được đối thủ đầu tiên chính là Mạn Thủy Quận Quốc, Sa Hoằng lập tức nhíu mày.
Bạch Vũ cùng Nhạc Kỳ Nhân khó hiểu nhìn nhau, vừa định hỏi hắn có chuyện gì khó xử, chợt nghe tiếng cười cách đó không xa của ba nữ tử xinh đẹp Mạn Thủy Quận Quốc.
"Vận khí của chúng ta thật đúng là tốt, đối thủ là Đông Nhạc, trận đầu ba phần đã nắm chắc!"
"Các ngươi cũng đừng lớn lối như vậy, Đông Nhạc tuy rằng trong mấy lần Triệu hoán đại hội thành tích đều không tốt, nhưng không phải là tệ hoàn toàn." Nữ tử trung niên dẫn đầu nghiêm túc khuyên bảo bọn họ.
"Ai nha, ngài cũng nói đó, thành tích không tốt, bọn họ căn bản chỉ là đế lót, có thể tới tham gia là bởi vì Đông Nhạc chiếm ba danh ngạch thôi. Lát nữa trong trận đấu bọn họ còn chưa kịp thắng đã phải dẹp đường hồi phủ, so với trình độ của Mạn Thủy chúng ta, bọn họ ngay cả tư cách trúng cử cũng không có, ba người chúng ta ai lên đài cũng đều có thể nghiền ép được."
"Đúng vậy, chúng ta tùy tiện dùng một chút độc dược cũng có thể thu phục, ngày mai nhanh chóng tỉ thí cho nhanh, chúng ta còn có thời gian đi dạo trong thành. Đây là lần đầu tiên chúng ta đến Viêm Võ Đế Quốc, so với những Quận Quốc khác chúng ta cũng còn nhiều thời gian."
"Các ngươi!" người dẫn đầu cũng thỏa hiệp, "Được rồi, dù sao chỉ là Đông Nhạc mà thôi, các ngươi đêm nay lo nghỉ ngơi cho tốt."
"Được, được. . . . . ."
Ba nữ tử Mạn Thủy Quận Quốc hi hi ha ha cười đi xa, hoàn toàn không phát hiện người Đông Nhạc Quận Quốc ở ngay bên cạnh, hoặc là cũng không thèm để ý, một chút cũng không đem bọn họ để vào mắt.
Khuôn mặt Nhạc Kỳ Nhân tức giận đến đỏ bừng, thiếu chút nữa liền xông lên, bị Bạch Vũ giữ chặt lại.
"Vũ tỷ tỷ, tỷ buông. Bọn họ dựa vào cái gì mà khinh thường chúng ta? Không phải lần trước đạt được vị trí thứ ba sao, có gì đặc biệt hơn người, muội muốn đi đập bọn họ!"
"Đánh cũng được, chờ đến ngày mai tỉ thí muội có thể đánh thỏa thích, đánh ૮ɦếƭ cũng không sao." Dưới lôi đài coi như cho qua đi.
Bạch Vũ khuyên được Nhạc Kỳ Nhân, nhìn về phía khuôn mặt âm nghiêm của Sa Hoằng, "Ngươi vừa rồi nhíu mày là có chuyện gì phiền phức sao?"
"Mạn Thủy Quận Quốc là một quốc gia nữ tôn, người đến dự thi đều là nữ tử. Ta. . . . . không thích đánh nữ nhân." Sa Hoằng sờ sờ mũi nói.
"Huynh không thích, muội thích, muội muốn đánh cho các nàng ngay cả nương cũng không nhận ra!" Nhạc Kỳ Nhân xắn tay áo, nổi giận đùng đùng vung quyền.
"Muội có nắm chắc một chọi ba hay không?" Sa Hoằng hỏi.
Quy định trong thi đấu tích điểm việc quan trọng nhất là lấy điểm, bày binh bố trận trong trận tỉ thí như thế này là chuyện cực kỳ quan trọng, vừa có biện pháp càn quét đối thủ, vừa đảm bảo trong tình huống bất lợi không ai có thể áp trận.
Đối với ba người Mạn Thủy Quận Quốc trong mười mấy năm đều có thể nằm ở vị trí chính giữa, Sa Hoằng trước dự định ‘đóng vững đánh chắc’, cam đoan thắng lợi. Nhưng hiện tại, để hắn đi ‘đóng vững đánh chắc’, cũng không thể càn quét ba người bọn họ cho dù bọn họ có thua!
Nhạc Kỳ Nhân có chút lo lắng, uể oải lắc đầu, Mạn Thủy Quận Quốc nói như thế nào cũng xếp một trong ba vị trí đầu ở những lần đại hội trước, một chọi ba nàng còn kém chút.
"Vũ tỷ tỷ, tỷ lên đi! Một chiêu trong một giây ɢɨết ૮ɦếƭ toàn bộ bọn họ, để cho bọn họ nhìn thấy thực lực chân chính của Đông Nhạc chúng ta!" Nhạc Kỳ Nhân ôm lấy cánh tay Bạch Vũ, dùng sức lắc lắc.
Bạch Vũ nhún nhún vai, "Có thể."
"Không được." Sa Hoằng một ngụm cự tuyệt, trong mắt tràn ngập một đạo lợi khí lợi hại, "Bạch Vũ là con bài chưa lật của chúng ta, tốt nhất là không cần phải ra tay ngay từ đầu, ngày mai vẫn là để huynh lên đi!" Tuy nói hắn không thích đánh nữ nhân, nhưng nếu chỉ có thể thắng, hắn sẽ không nương tay.
Ngày kế, Triệu hoán đại hội chính thức bắt đầu.
Viêm Võ Đế Quốc không hổ là đứng đầu sáu quốc, thực lực cường đại, vì tổ chức cho Triệu hoán đại hội lần này, bọn họ cố ý xây dựng lại một trường thi đấu hoàn toàn mới, dùng linh khí tạo ra diện tích không gian, treo cao lơ lửng giữa trung tâm Vương thành, giống như không gian bên trong hoa viên, đủ để chứa được vạn người đến xem.
Sau quốc tề tụ, sáu đội nhân mã đi vào giữa sân, mỗi quốc chiếm cứ một phương, tương đối xa xa, trong không trung ẩn ẩn phóng xuất ra khí thế so đấu vô hình, một cỗ mùi thuốc súng lan tràn.
Bạch Vũ điệu thấp đứng phía sau Đông thúc cùng Sa Hoằng, nhìn về phía xa xa trên khán đài.
Khán đài không còn chỗ ngồi, hàng vạn người xem kiên nhẫn chờ đợi. Khoảng cách gần nhất với lôi đài chính là một loạt ghế dành cho sáu vị Quận Vương.
Bởi vì Viêm Võ Đế Quốc là chủ nhà, Viêm Võ Đế Quân ngồi ở vị trí gần trung tâm, vương bào màu tím anh khí bức người, dung mạo long phượng so với năm vị khác có vẻ trẻ hơn rất nhiều, nhưng hai vị trí đầu ở gần trung tâm vẫn trống không.
Tất cả mọi người đầu biết hai vị trí này là dành cho ai, các vị Quân Vương đến trường thi đấu sớm đợi hơn một canh giờ cũng không dám có một tia oán giận. Thương trưởng lão cùng Tửu trưởng lão Vô Trần Cung ngồi ở hai bên ngai vàng, không nói một lời nhìn cổng vào trường thi đấu.
Hô ——
Một trận gió to gào thét thổi qua, hàng vạn người trong trường thi đấu bị thổi không mở mắt ra được.
Bạch Vũ nhìn về phía chân trời, trên bầu trời xanh thẳm một con đại bàng từ đằng xa bay tới, một lão giả giống như hòn đảo nhỏ đứng ngạo nghễ trên một thân thể to lớn.
Lão giả khí thế bức người, ngạo khí nghiêm nghị, râu dài hoa râm bay trong gió, rất có phong phạm cao nhân.
Nhưng ánh mắt Bạch Vũ lại bị hai người phía sau hấp dẫn.
Một thân màu đen, ổn trọng mà khí phách, uy nghi quân lâm thiên hạ, nháy mắt làm cho người bên cạnh ảm đạm thất sắc. Dạ Quân Mạc bất ngờ xuất hiện ở trên lưng đại bàng!
Thần sắc của hắn lạnh như băng, đối với tình cảnh vạn người nhìn lên làm như không thấy, hơi thở khiến người khác không thể bỏ qua, đem khí thế của lão giả phía trước hạ xuống vài cấp bậc.
Đại bàng vững vàng dừng ở giữa sân, vạn người xem ở đây lập tức cảm thấy một cỗ hơi thở áp lực quét qua toàn trường.
Sáu vị Quân Vương cuống quít đứng lên cung kính nghênh đón, "Gặp qua Vô Trần Cung chủ!"
"Không cần đa lễ ." Lão giả thân thiết cười cười, chỉ vào Dạ Quân Mạc cùng Ám Ưng ở phía sau, "Vị này chính là Mạc Điện, đây là người hầu của hắn – Ám Ưng, mọi người nhận thức một chút đi."
"Nguyên lai vị này chính là Mạc Điện trong truyền thuyết, quả nhiên là khí thế bất phàm, ngọc thụ lâm phong." Mạn Thủy Quận Vương mỉm cười khen ngợi, nàng vốn là một mỹ nữ tuyệt sắc, lời nói ra lại êm tai dễ nghe.
Dạ Quân Mạc ngay cả nhìn cũng không liếc nhìn Mạn Thủy Quận Vương một cái, lướt qua Vô Trần Cung chủ đi đến ghế ngồi.
Sắc mặt sáu người nhất thời khẩn trương, người này không những coi nhẹ bọn họ còn thôi, ngay cả Vô Trần Cung chủ cũng không thèm đếm xỉa tới! Vị Mạc Điện này cũng không khỏi có phần lớn lối.
Mạn Thủy Quận Vương mặt đỏ lên, cực kỳ căm tức, lạnh lùng nói: "Mạc Điện, hẳn là nên mời Vô Trần Cung chủ ngồi trước!"
Oanh ——
Một cỗ uy thế ngập trời từ trên người Ám Ưng bộc phát ra, nghiền áp toàn trường.
Quốc Quân sáu quốc cùng Thương trưởng lão, Tửu trưởng lão nhất thời sắc mặt trắng bệch, thân hình lung lay sắp đổ, môi phát run, ngay cả một chút lực công kích cũng không có, bùm bùm quỳ rạp xuống mặt đất.
Trong nháy mắt, trên đài cao ngoại trừ Dạ Quân Mạc cùng Ám Ưng, chỉ có Vô Trần Cung chủ còn đứng, nhưng sắc mặt của lão cũng tương đối không tốt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể trở nên xanh mét, cũng may sáu người kia thân mình còn lo chưa xong nên cũng không thấy được tình huống của lão, không tính là mất mặt.
Dạ Quân Mạc lạnh lùng ngồi xuống, Ám Ưng lúc này mới thu lại uy áp, cung kính đứng ở phía sau hắn.
Mấy người quỳ trên mặt đất lúc này mới cảm thấy chính mình được sống lại, nhìn bóng dáng cao cao tại thượng như một vị thần ở phía trên của Dạ Quân Mạc, một câu cũng không dám nói thêm nữa, ngoan ngoãn đứng dậy trở lại ghế của chính mình.
Bọn họ cũng đoán được thực lực của vị Mạc Điện này hẳn là không kém, nhưng không nghĩ tới chỉ một người hầu của hắn cũng có thể đè ép bọn họ tới mức hít thở không thông, bọn họ còn dám nhiều lời chẳng khác nào là đi tìm ૮ɦếƭ!
Thương trưởng lão cùng Tửu trưởng lão xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, liếc mắt nhìn nhau, hướng ánh mắt ghét bỏ về sáu vị Quốc Quân: đều do bọn họ nói lung tung, làm hại chúng ta cũng xui xẻo quỳ theo.
Mọi người ở đây cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy sáu vị Quốc Quân đột nhiên quỳ xuống, cũng không biết là bái ai. Trước kia cũng chưa từng thấy bọn họ cung kính như thế, chẳng lẽ Vô Trần Cung chủ lại đột phá, vài vị Quốc Quân mới biểu thị sự chúc mừng?
Nhạc Kỳ Nhân ôm lấy cánh tay Bạch Vũ, kinh hỉ lắc lư, "Mau nhìn, đó chính là Mạc Điện trong truyền thuyết. Trong khoảng thời gian này tin đồn về hắn có rất nhiều, không nghĩ tới bộ dạng của hắn lại tuấn mỹ như vậy!”
"Đúng vậy, rất tuấn, còn rất, quen, mắt!" Bạch Vũ cơ hồ cắn răng phun ra ba chữ này.
Thời điểm Đông Nhạc Quận Vương nói Vô Trần Cung đột nhiên xuất hiện một Mạc Điện thực lực không rõ, nàng liền liên tưởng đến Dạ Quân Mạc. Thực lực bí hiểm, có thể làm cho Thương trưởng lão tất cung tất kính, rất phù hợp với tình huống của Dạ Quân Mạc.
Nhưng nàng cũng chỉ là phỏng đoán, hiện tại Dạ Quân Mạc lại thật sự lấy thân phận Mạc Điện xuất hiện trước mặt nàng, làm cho nàng có loại ý nghĩ xúc động muốn đánh người.
Khó trách lúc trước khi nàng hỏi Dạ Quân Mạc là ai, Dạ Quân Mạc lại nói đến Triệu hoán đại hội nàng sẽ biết. Rõ ràng ngay từ đầu có thể nói rõ mọi chuyện, vì sao không nói thẳng? Hay là hắn cảm thấy có thể cho nàng một kinh hỉ? Tin tức này không kinh ngạc, không thú vị cũng không hay!
Dạ Quân Mạc giống như nghe được Bạch Vũ oán thầm, một đôi con ngươi thâm thúy lạnh như băng nhìn về phía này, ánh mắt nhìn không thấu như đêm tối cất giấu một tia ý cười không rõ.
"Vũ tỷ tỷ, Mạc Điện nhìn về phía này. Hắn đang nhìn chúng ta sao? Nhưng tại sao muội lại cảm thấy. . . . . . rất lạnh." Nhạc Kỳ Nhân không tự chủ được rùng mình một cái, cảm giác giống như thật sự có hàn ý ngưng tụ lại.
Bạch Vũ thờ ơ, nàng sớm nhìn ánh mắt Dạ Quân Mạc lạnh như băng không có cảm xúc đã thành thói quen. Mỗi lần nhìn đến đôi mắt như sao sáng kia, nàng chỉ cảm thấy đây là thứ đồ tốt đẹp nhất trên thế giới, có loại xúc động muốn chiếm làm của riêng.
Bắc Thần Phong cũng nhận ra Dạ Quân Mạc, hai tay ở dưới ống tay áo yên lặng nắm chặt, niết mạnh đến mức các ngón tay trắng bệch. Người đoạt đồ của hắn ở Vô Trần tửu lâu lại là Mạc Điện cao cao tại thượng, điều này làm cho hắn có một loại cảm giác thất bại, cực kỳ không cam lòng, dã tâm bên trong muốn đem hết thảy dẫm nát dưới chân càng phát ra mãnh liệt.
Bách Lý Vân Diễm ánh mắt tỏa sáng. Mạc Điện ở Vô Trần Cung là người cùng Cung chủ quyền thế ngang nhau, là nhân vật bá chủ ở Vân Vũ Thần Châu, lại còn có tướng mạo yêu nghiệt như thế, còn so với Bắc Thần Phong cao quý hơn không biết bao nhiêu lần, nếu có thể chinh phục được hắn thì cuộc đời này cũng đáng giá!
Đáng tiếc loại nam nhân này lãnh khốc vô tình, tuyệt không hiểu được thương hương tiếc ngọc, so sánh với Tam hoàng tử dễ dàng bị quyến rũ..... Trên mặt Bách Lý Vân Diễm xẹt qua một tia tính kế, ánh mắt nhìn Bắc Thần Phong trở nên có chút ghét bỏ.
Sau khi Vô Trần Cung chủ ngồi xuống, diện tích không gian trường thi đấu lập tức được chia thành ba khối, ba lôi đài to lớn mọc lên, diện tích của từng lôi đài rất lớn, địa hình đa dạng.
Đông Nhạc đấu với Mạn Thủy, Viêm Võ đấu với Nam Phong, Bắc La đấu với Tây Trần, ba trận tỉ thí phân biệt ở ba lôi đài đồng thời bắt đầu.
Dựa theo an bài như ngày hôm qua, Sa Hoằng đi lên lôi đài đầu tiên, tuyển thủ Mạn Thủy Quận Quốc cũng không thèm đếm xỉa tiêu sái đi lên lôi đài, giành phát động công kích trước.
Sa Hoằng ngăn lại cơ hội nàng ta muốn phóng ra độc dược, Phi Sa Tẩu Thạch bắt đầu khởi động, nháy mắt đem cả lôi đài bao phủ bên trong một mảnh cát vàng, quanh thân vô số đá vụn sắc bén đánh về phía đối thủ.
Sắc mặt tuyển thủ Mạn Thủy Quận Quốc bắt đầu thay đổi, thật vất vả tránh thoát công kích, lại bị bức bách cuốn vào trung tâm cát bụi, cái gì cũng không nhìn thấy rõ.
Sa Hoằng phối hợp với Minh Mâu (mắt tinh, mắt sáng) của Kim Cương Nộ Viên , công thủ tự nhiên, chưa đến năm hiệp đã đánh bại được tuyển thủ của Mạn Thủy Quận Quốc.
Thời điểm tuyển thủ Mạn Thủy Quận Quốc trở lại ghế ngồi, sắc mặt đã trắng bệch, trên mặt tràn ngập kђเếק sợ không thể tin. Đội trưởng Mạn Thủy nổi trận lôi đình, tự mình lên đài, kết quả ngay cả bóng dáng của Sa Hoằng còn chưa tìm được đã bị ném ra khỏi lôi đài.
Mạn Thủy Quận Quốc cuối cùng cũng cuống cuồng, người dẫn đầu của các nàng sắc mặt âm trầm giao cho tuyển thủ cuối cùng một lọ khí độc, khiến cho nàng ta nhất định phải chuyển bại thành thắng.
Sau khi nàng ta đi lên đài, hơi thở khí độc quả thật có phóng đến đây, nhưng Sa Hoằng cho dù biết rõ mình đã bị trúng độc, Ngự Độc Nhuyễn Giáp cũng giúp hắn hấp thu phần lớn khí độc,, khiến hắn không phải chịu ảnh hưởng quá lớn, Kim Cương Nộ Viên một chọi ba, khí phách càn quét đối thủ.
Lúc Thương trưởng lão tuyên bố Đông Nhạc thắng lợi, có được 3 điểm, vài vị nữ tử Mạn Thủy Quận Quốc nửa ngày còn chưa phục hồi tinh thần lại, vết máu đọng lại trên mặt cũng quên chùi
Các nàng sao lại thua? Còn thua thảm như vậy, ngay cả một sợi lông của người ta cũng không ᴆụng đến được cả ba người liền bị đánh bại, đối thủ lại là Đông Nhạc mà các nàng khinh thường! Từ khi nào một Đông Nhạc vẫn nằm ở dưới đáy lại xuất hiện tuyển thủ cường hãn như vậy?
Nhạc Kỳ Nhân cười ha ha chỉ vào những nữ tử Mạn Thủy Quận Quốc, "Sa Hoằng ca, đánh đẹp lắm, huynh xem bộ dạng bọn họ xám như tro tàn, thật sự là hả giận! Cho bọn họ biết thế nào là khinh thường người khác!"
"Sau hôm nay sẽ không có người ở quận quốc nào dám khinh thường chúng ta nữa." Bạch Vũ nhìn về phía những tuyển thủ của quận quốc khác, ánh mắt bọn họ nhìn Đông Nhạc cùng ngày hôm qua hoàn toàn không giống nhau, ánh mắt cảnh giác cùng tìm tòi nghiên cứu giống như mũi tên nhọn dừng ở trên người Sa Hoằng.
Lấy ưu thế 3 điểm càn quét Mạn Thủy Quận Quốc xếp hạng thứ ba!
Nghe nói hắn là thống lĩnh trẻ tuổi nhất Đông Nhạc, là người được Đông Nhạc Quận Vương phá lệ đề bạt, hiện tại xem ra, hắn quả thật có bản lĩnh này. Đông Nhạc xuất hiện một nhân tài như vậy, thứ tự lần này chỉ sợ sẽ không còn ở dưới đáy nữa.
Về phần Bạch Vũ cùng Nhạc Kỳ Nhân, quả thật không có người chú ý.
Ngày kế tiếp, Đông Nhạc đánh với Nam Phong. Nam Phong là một quận quốc có rất nhiều Triệu hoán sư hệ Mộc, ba tuyển thủ tham gia thì có hai người là hệ Mộc, lực công kích không cao, nhưng dựa vào năng lực khôi phục cường đại, có thể khiến cho địch nhân tiêu hao mà ૮ɦếƭ.
Đông thúc tìm hiểu triệt để thông tin đưa cho bọn họ, Nhạc Kỳ Nhân lên đài, lại càn quét ba người, hoàn toàn đạt được 3 điểm, chấn kinh tứ tọa ( bốn phía chấn kinh).
Mấy vạn người xem đều nghị luận, đây là Đông Nhạc muốn vùng lên! Kiềm nén nhiều năm như vậy, lúc này đây phải chân chính trở thành đại hắc mã.
"Đông Nhạc Quận Vương, hổ phụ vô khuyển nữ (cha tài giỏi đương nhiên không thể sinh ra đứa con chẳng ra gì), nữ nhi của ngươi thật đúng là thiên tư hơn người." Vài vị quan hệ cùng Đông Nhạc Quận Vương không nhiều lắm cũng không nhịn được nói lời tán dương.
"Quá khen, quá khen, nó còn kém xa lắm, chỉ là tu luyện được chút bề ngoài mà thôi." Đông Nhạc Quận Vương vui mừng cười to, thể hiện thái độ khiêm tốn, trong giọng nói lại tràn đầy kiêu ngạo.
"Sa Hoằng, thống lĩnh Đông Nhạc. Nhạc Kỳ Nhân, nữ nhi của Đông Nhạc Quận Vương. Đúng thật là đều rất lợi hại." Bách Lý Vân Diễm vô cùng không vui nói.
"Hừ, chút tài mọn mà thôi, Mạn Thủy Quận Quốc chủ yếu dựa vào độc, chỉ cần phòng bị ngăn cản độc, đánh bại bọn họ cũng không phải là việc gì khó, thực lực của Nam Phong cũng không đủ mạnh." Bắc Thần Phong không cho là đúng, nhìn về phía Bạch Vũ vân đạm phong khinh, mặt nhăn lại, "Nhưng Bạch Vũ đến bây giờ còn chưa lên đài."
Bách Lý Vân Diễm sắc mặt trầm xuống, khinh thường cười lạnh, "Nàng ta phỏng chừng chỉ là được thêm cho đủ số, ai biết nàng ta có dùng biện pháp quá quắt gì cứng rắn chen được vào đợt tuyển chọn lần này."
"Cũng đúng." Bắc Thần Phong cũng không nghĩ nhiều, chỉ là một phế vật bị hắn vứt bỏ mà thôi, điều duy nhất có lực hấp dẫn với hắn chính là máu của Bạch Vũ có chỗ dùng.
Vận khí của Đông Nhạc quả thực rất tốt, ba trận trước thực lực của đối thủ cũng không cao, trận thứ ba bọn họ đánh với Tây Trần, Nhạc Kỳ Nhân lên đài giành được 3 điểm. Thời điểm tỷ thí chấm dứt, Bắc La đánh với Viêm Võ vừa lúc tiến đến chỗ mấu chốt nhất.
Bắc Thần Phong mở đầu, đánh bại người mở đầu của Viêm Võ Đế Quốc. Ngay sau đó, đội trưởng Viêm Hạo Thiên của Viêm Võ lên đài, đánh với Bắc Thần Phong. Đây là trận quyết đấu của hai đại thiên tài nổi danh nhất Vân Vũ Thần Châu, toàn bộ con mắt của mấy vạn người đều nhìn không chớp mắt vào lôi đài.
Triệu hoán thú của hai người đã được gọi ra, đứng sát bên người Viêm Hạo Thiên là một con Cực phẩm Hỏa hệ Lưu Tinh Lôi Báo, Triệu hoán thú của Bắc Thần Phong là một con Tử Văn Huyết Hổ một đầu. Hai Triệu hoán thú đối chọi gay gắt, vừa xuất hiện liền phóng xuất ra một cỗ cảm giác áp bách khiến kẻ khác hít thở không thông, bắt đầu khởi động uy thế ngập trời.
"Sa Hoằng ca, huynh nói hai người bọn họ ai sẽ thắng?" Nhạc Kỳ Nhân nâng cằm hỏi.
"Hẳn là Viêm Hạo Thiên. Hắn là Triệu hoán sư sơ giai, Bắc Thần Phong chẳng qua vẫn còn là một Triệu hoán sĩ, hơn nữa Triệu hoán thú hai bên tư chất giống nhau, Hỏa Hệ sẽ khắc chế Kim hệ." Sa Hoằng nói chen vào.
"Không đúng! Tử Văn Huyết Hổ tư chất rất cao." Bạch Vũ đột nhiên nói.
Oanh ——
Trên lôi đài, hai Triệu hoán thú đã ᴆụng vào nhau. Trường thi đấu nhất thời chấn động kịch liệt, hổ báo tranh chấp, Tử Văn Huyết Hổ tuyệt không yếu hơn Lưu Tinh Lôi Báo, phía trên điên cuồng oanh tạc Lôi Hỏa loạn xạ, móng vuốt sắc bén đâm vào lưng Lôi Báo.
"Hai lực công kích cũng không kém nhau nhiều lắm, tại sao lại có thể như vậy? Trên thông tin ghi rõ Tử Văn Huyết Hổ của Bắc Thần Phong là Cực phẩm Triệu hoán thú tư chất 8 điểm, cùng là Nhị giai, Tử Văn Huyết Hổ làm sao có thể mạnh như thế?" Sa Hoằng kinh ngạc vạn phần.
"Thông tin cũng có thể không chính xác, tư chất của Tử Văn Huyết Hổ đã đạt tới 9 điểm."
"Tư chất 9 điểm? Vũ tỷ tỷ, tỷ nói giỡn! Tư chất còn có thể cải biến?" Nhạc Kỳ Nhân nuốt một ngụm nước bọt, nàng nghĩ có thể đến được tư chất 8 điểm cũng đã là rất Cực phẩm rồi.
"Tư chất đương nhiên có thể cải biến, không phải có rất nhiều dược liệu làm tăng tư chất của Triệu hoán thú đó sao? Chẳng hạn như. . . . . . Du Linh Thảo." Khóe miệng Bạch Vũ xẹt qua một chút lãnh ý, tư chất của Tử Văn Huyết Hổ tăng lên nhất định là do Bắc Thần Phong đã sử dụng Du Linh Thảo 3000 năm.