Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 25: Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê


trước sau

Vù ——
Một cỗ nước lũ cuồn cuộn từ trên trời giáng xuống, giống như cơn mưa to tầm tã nện xuống trung tâm lôi đài, Hỏa Diễm trên người Sa Hoằng nháy mắt được dập tắt.
Bách Lý Vân Diễm bị tưới cho ướt sũng nhất thời ngốc lăng đứng ngay tại chỗ, khó có thể tin, đây chính là Thiên Hỏa đến từ Thượng vực, là Bách Lý gia của nàng trăm năm trước ngẫu nhiên lấy được, toàn bộ Vân Vũ Thần Châu không có người có thể dập tắt mới đúng!
Tươi cười của Bắc Thần Phong cũng cứng lại, rõ ràng là chuyện vạn vô nhất thất (không hề có sai sót, hết sức kỹ càng) thế nhưng lại thất bại? Vì để diệt trừ Sa Hoằng, ngay cả Thượng Vực Thiên Hỏa cũng có thể lấy ra, ai còn có thể ngăn cản hắn?
Mọi người nhất tề nhìn về hướng ghế trọng tài, Dạ Quân Mạc vẫn mang thần sắc đạm mạc như trước, tiện tay vung ra một dòng nước, dễ dàng dập tắt được Thượng Vực Thiên Hỏa trong truyền thuyết không ai có thể dập tắt được.



Toàn trường yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy vài thanh âm hít một hơi lãnh khí. Bắc Thần Phong phẫn nộ cắn răng, liều mạng chịu đựng tức giận, khuôn mặt luôn luôn ôn hòa lại lộ ra vẻ dữ tợn khó coi.
Bạch Vũ cảm kích nhìn Dạ Quân Mạc, nhanh chóng đút cho Sa Hoằng một viên Bảo Mệnh Nhân Sâm Đan, cùng Đông thúc mang hắn đi xuống, đưa đến phòng nghỉ của trường thi đấu.
Cả người Sa Hoằng bị đốt cháy đen, toàn bộ khuôn mặt bị hủy, tứ chi đều bị phế, nếu không phải Ⱡồ₦g иgự¢ vẫn còn đập, sẽ có thể nghĩ hắn đã ૮ɦếƭ.
Đông Nhạc Quận Vương trước dẫn theo hai Y sư lại đây, Y sư chẩn đoán qua đều thở dài lắc đầu, Sa Hoằng chỉ còn lại một hơi thở, có thể giữ được tính mạng đã không tệ rồi.
Đông Nhạc Quận Vương xoa xoa mi tâm của mình, tay run lên, "Một chút biện pháp cũng không có sao?"


Hai Y sư trầm mặc không nói chuyện, Đông thúc đột nhiên một cước đá bay chiếc bàn bên cạnh, một phen túm chặt lấy một Y sư, nổi trận lôi đình rống giận: "Chữa khỏi cho hắn, ngươi chữa khỏi cho hắn cho ta, trị không hết cho hắn ta sẽ lấy mạng của ngươi!"
"Đông thúc, ngươi đừng như vậy." Đông Nhạc Quận Vương thở dài.
"Quận Vương, Sa Hoằng nhất định có thể được trị tốt. Ta lúc trước chẳng phải cũng bị đốt đến thay đổi hoàn toàn bộ mặt, không phải người vẫn cứu được ta đó sao?" Đông thúc bỏ Y sư ra, vội vàng nói.
"Cũng không giống. Lúc trước Bách Lý gia đối với ngươi chỉ dùng lửa của nham thạch nóng chảy, cho nên ngươi vẫn còn có thể cứu, Sa Hoằng hắn. . . . . . Mặc kệ về sau như thế nào, hắn cũng là nhi tử của Bổn vương, Bổn vương nuôi hắn cả đời."
"Nhưng như thế nào có thể đủ? Sa Hoằng là hi vọng tương lai của Đông Nhạc chúng ta! Bách Lý Uy lúc trước hủy đi tay của ta, hiện tại lại hủy đi Sa Hoằng, hắn tại sao lại có thể ác độc như vậy? Ta không cam lòng, ta muốn báo thù, ta muốn ɢɨết ૮ɦếƭ đám người bọn hắn!" Đông thúc đã không còn bình tĩnh như mọi khi, hắn hiện tại chỉ còn lại cừu hận, phẫn nộ cùng sát ý.
Đông Nhạc Quận Vương cũng không dám để cho hắn rời đi, đừng nói hắn căn bản ɢɨết không được Bách Lý Vân Diễm cùng Bách Lý Uy, cho dù hắn có thể thành công, lén ɢɨết người ở Triệu hoán đại hội, cũng sẽ lập tức bị chém ɢɨết, còn có thể có cớ để Bắc La tấn công Đông Nhạc.
"Thù này, ta sẽ báo!" Bạch Vũ đột nhiên lạnh lùng mở miệng, giọng điệu giống như bạo phong tuyết thổi qua, ngay cả trong không khí cũng tràn ngập sát khí khiến người khác đông cứng.
Nàng nhìn thân thể Sa Hoằng bị đốt cháy đen, cho hắn ăn vào dược liệu giảm đau, đứng lên nhìn về phía Đông thúc, "Đông thúc, mặt của ngươi, tay của ngươi cũng là bị Bách Lý gia làm hại?"
Đông thúc hạ mắt, "Ta là một Đúc sư, Bách Lý Uy muốn ta ở lại Bắc La, ta tính đến Đông Nhạc, hắn không đồng ý, liền đem ta phóng hỏa."
Khóe môi Bạch Vũ gợi lên vẻ mỉa mai, Bách Lý Uy, Bách Lý Vân Diễm, Bắc Thần Phong, đều là cá mè một lứa, tiểu nhân âm hiểm độc ác! Nguyên bản nàng chỉ muốn đánh bại bọn chúng, hiện tại xem ra, ૮ɦếƭ thì sẽ rất tiện nghi cho chúng, bọn chúng cũng nên nếm thử tư vị giống như vậy!


Bạch Vũ trở lại lôi đài, Bách Lý Vân Diễm vẫn còn chờ ở giữa lôi đài, nhìn thấy Bạch Vũ, phát ra một tiếng cười châm chọc nũng nịu, "Người kế tiếp là ngươi? Đông nhạc không còn người sao, để cho một phế vật như ngươi lên đài."
Bạch Vũ không nói được một lời, gọi ra tiểu Thanh. Tiểu Thanh cảm nhận được Bạch Vũ phẫn nộ, Hỏa Diễm cả người tăng vọt, sát khí lạnh thấu xương khiến cho quanh thân nhấc lên cuồng phong gào thét.
"Đây là Triệu hoán thú của ngươi, nhỏ như vậy, còn không bằng một con gà nướng. . . . . . A ——" Bách Lý Vân Diễm kiều mỵ châm chọc, lời còn chưa nói hết, tiểu Thanh đã phun ra một đoàn Hỏa Diễm đỏ ập xuống.
Bách Lý Vân Diễm cuống quít rời khỏi cách đó trăm mét, Qủy Hỏa Hồng Dứu của nàng ta chui vào trong ngọn lửa, lao thẳng tới chỗ Bạch Vũ, Linh thuật bị động của nó có thể tránh được thương tổn rất mạnh của các loại Hỏa Diễm. Tiểu Thanh phi thân tiến lên, trực tiếp dùng móng vuốt sắc bén cùng Qủy Hỏa Hồng Dứu cào xé.
Bạch Vũ không để ý Quỷ Hỏa Hồng Dứu, đuổi theo Bách Lý Vân Diễm dồn sức mà đánh. Nàng lẩn tránh Qủy Hỏa Bách Lý Vân Diễm chém ra, nháy mắt tới gần trước người Bách Lý Vân Diễm, đánh một bạt tai lên mặt nàng ta.
Bách Lý Vân Diễm mắt nổ đom đóm ngay tại chỗ, "Ngươi, ngươi dám đánh vào mặt ta!"
Nàng ta đường đường là tiểu thư Tướng quân, ngay cả cha nàng ta cũng chưa từng đánh nàng ta một cái tát, hôm nay Bạch Vũ dám ở trước mặt mọi người đánh nàng ta, một loại cảm giác nhục nhã dâng lên trong lòng, Bách Lý Vân Diễm phẫn nộ muốn xé nát mặt Bạch Vũ.
Nhưng trên mặt lại truyền đến một cỗ đau đớn kịch liệt, đau đến mức nàng ta đột ngột ngã xuống mặt đất, lấy tay lau một chút, trên tay toàn là máu tươi cùng mủ dịch màu xanh vàng, mới sờ một cái liền rơi xuống một tầng da, nhìn qua khiến người ta buồn nôn.
"A! Ngươi đã làm cái gì?" Bách Lý Vân Diễm thê lương kêu to, không dám tưởng tượng mặt của nàng ta bây giờ là bộ dạng gì.
Đau nhức trên mặt nàng ta không ngừng lan tràn, từ hai má đến cái mũi, lan rộng ra đến cổ, cho đến toàn thân. Linh mạch của nàng ta cũng bắt đầu bị tổn thương, đã không còn linh khí để chống đỡ, Qủy Hỏa Hồng Dứu cũng bị bức trở lại linh mạch.

Mọi người vây xem thấy Bách Lý Vân Diễm huyết nhục không ngừng bị ăn mòn, khuôn mặt nháy mắt vỡ nát, lộ ra xương trắng dày đặc, sợ tới mức toàn bộ lui về phía sau.
"Tiện nhân! Ngươi dám hạ độc, mau giao giải dược ra đây!" Bách Lý Uy kích động vọt vào giữa đài.
Bạch Vũ mắt lạnh nhìn Bách Lý Vân Diễm hấp hối, khinh miệt câu môi, "Bách Lý tướng quân vọt lên đài, là muốn thay Bách Lý Vân Diễm nhận thua hay sao?"
Bách Lý Uy sửng sốt, trái tim bị nắm chặt, bất đắc dĩ đáp: “Đúng, nó nhận thua, mau giao giải dược ra đây!"
"Ngượng ngùng, độc ta đã hạ, nhưng với ngươi ta sẽ không giải."
Phốc ——
Viêm Hạo Thiên trực tiếp cười phun, đây rõ ràng là trả thù vừa rồi Bách Lý Vân Diễm cố ý làm bỏng Sa Hoằng.
"Cha, cứu con, cứu cứu con, nữ nhi đau quá. . . . . ." Bách Lý Vân Diễm bổ nhào về phía Bách Lý Uy cầu cứu, Bách Lý Uy cuống quýt tự tay đi đỡ nàng ta, "Không sao đâu, cha nhất định giúp con giải độc."
"Bách Lý tướng quân, ta khuyên ngươi không nên ᴆụng vào nàng ta, độc này dính vào một chút cũng sẽ lây lan, ngươi không thấy nó vẫn còn đang khuếch tán sao?" Bạch Vũ hảo tâm nói. Độc này nàng dùng Thanh Trúc cùng Thiên Nhật Vô Hồn mà Dạ Quân Mạc cho nàng phối chế ra, ngoại trừ nàng cam đoan trên Vân Vũ Thần Châu không có người có thể giải.
Bách Lý Uy đang vươn tay ra nhất thời cứng ngắc tại chỗ, trong mắt có thể phun ra lửa, "Bạch Vũ! Nó đã nhận thua, ngươi còn muốn thế nào? !"


"Chẳng sao cả, nhận thua thì mau chóng lăn xuống đi, ta còn muốn tiếp tục tỷ thí."
“Ngươi làm càn!" Bách Lý Uy nổi trận lôi đình, một chưởng đập về phía Bạch Vũ.
Bạch Vũ sớm đã có chuẩn bị, thân hình nhanh chóng thối lui. Đông thúc ngăn đón, rất không khách khí đánh một chưởng trở lại cho Bách Lý Uy, "Bắc La đây là nổi điên cái gì, đánh tiểu nhân (người nhỏ tuổi), kẻ già báo oán? Thua không dậy nổi cũng đừng làm mất thể diện, vẫn còn chưa chấp nhận kết cục sao."
Bách Lý Uy thở hổn hển, không còn cách nào hướng Vô Trần Cung cầu cứu, "Vô Trần Cung chủ, chúng ta nhận thua, tại sao Đông Nhạc vẫn không chịu đưa giải dược? !"
"Tự mình giải quyết." Dạ Quân Mạc lạnh như băng mở miệng, câu nói đầu tiên chặn lại lời nói của Bách Lý Uy.
Bách Lý Uy bị nghẹn, một câu cũng không nói nên lời, nhìn hướng hai trưởng lão cầu cứu.
Tửu trưởng lão cùng Thương trưởng lão một bộ ta mắt mù cái gì cũng không nhìn thấy.
Bọn họ đối với việc Bách Lý Vân Diễm lấy ra Thượng Vực Thiên Hỏa cũng hết sức bất mãn, rõ ràng chính là chém tận ɢɨết tuyệt, muốn khiến cho Sa Hoằng bị ૮ɦếƭ cháy. Nàng ta hiện tại mới bị báo ứng.
Y sư của Bắc La đã giúp Bách Lý Vân Diễm xem xét qua, đáng tiếc loại độc này là gì bọn họ cũng không rõ ràng, càng đừng nói lấy ra được giải dược.
Bách Lý Uy nhìn thấy nữ nhi sắp hóa thành một bãi thịt thối, rốt cục cũng hết cách, run run chỉ vào Bạch Vũ: "Ngươi rốt cuộc là muốn cái gì? Chỉ cần ngươi có thể giải độc, ta cái gì cũng có thể cho ngươi!"


Bạch Vũ vân đạm phong khinh liếc mắt nhìn hắn, "Tam hoàng tử chẳng nhẽ không có gì để nói sao? Bách Lý Vân Diễm này đã là vị hôn thê của ngươi rồi không phải sao? Chẳng lẽ ngươi lại tính vứt bỏ một vị hôn thê?"
Săc mặt Bắc Thần Phong khó coi như ăn phải ruồi bọ, nhìn thấy khuôn mặt của Bách Lý Vân Diễm hắn ghê tởm muốn phun, nhưng ở trước mặt mọi người hắn sẽ không làm loại chuyện không có nhân phẩm như vậy, vẫn treo lên một bộ dạng thâm tình, chính nghĩa chỉ trích:
"Bạch Vũ, ta biết lúc trước nàng lui hôn ước là do nàng hận ta, nhưng đó cũng là bởi vì nàng phạm sai lầm lớn trộm đi bí tịch. Ta lúc trước miễn cưỡng bảo trụ tính mạng của nàng, không thể tưởng được nàng từ yêu sinh hận, thế nhưng xuống tay độc ác như vậy. Vân Diễm cùng chuyện của chúng ta không có quan hệ, người nàng nên hận là ta, không nên thương tổn nàng ấy!"
Bạch Vũ trong lòng xem thường ngước mặt lên nhìn trời, thật sự là rất biết diễn, nói như thể ta là độc phụ chưa chịu từ bỏ ý định, liều ૮ɦếƭ quấn quýt đánh đến mức vỡ vụn người khác mới thôi, ai thèm từ yêu sinh hận với ngươi?
Giữa sân vang lên một trận nghị luận, nguyên lai Bạch Vũ là người Bắc La, còn từng là vị hôn thê của Tam hoàng tử Bắc La, khó trách Bạch Vũ hạ độc dược ác độc như vậy, cái này rõ ràng chính là tiết mục hai nữ nhân tranh một nam nhân, không thể ngờ được đến xem Triệu hoán đại hội cư nhiên còn có thể gặp phải chuyện cẩu huyết như vậy.
Oanh ——
Một cỗ áp lực hủy thiên diệt địa giống như một bàn tay khổng lồ vỗ thật mạnh vào giữa sân thi đấu, tất cả mọi người nháy mắt áp lực thở không nổi, ngay cả hô hấp đều khó khăn chứ nói chi là nói chuyện , trường thi đấu lập tức quỷ dị an tĩnh lại.
Ám Ưng liếc nhìn khuôn mặt như sương lạnh của Dạ Quân Mạc, trong lòng nói thầm: ngài có cần phải phóng thích uy áp lớn như vậy không? Không phải là nghe được mọi người nghị luận Bắc Thần Phong cùng Bạch Vũ cô nương từng có hôn ước nên mất hứng đó chứ? Ngài ép tới mức người ta nói không được thì trong lòng ngài sẽ không suy nghĩ nữa sao?
Dạ Quân Mạc liếc mắt nhìn hắn: ta vui!
"Tam hoàng tử đối với Bách Lý Vân Diễm thật đúng là tình cảm thắm thiết, nhưng ngươi cũng quá tự mình đa tình, ta cũng không phải vì ngươi mới hạ độc. Nếu là tỷ thí, tự nhiên là sinh tử tự chịu, nàng ta làm bỏng Sa Hoằng chúng ta, ta cũng không thể tìm các ngươi liều mạng sao?" Bạch Vũ trêu tức gợi lên khóe miệng.
Mọi người Bắc La nhất tề đen mặt, ngươi không tới liều mạng, nhưng ngươi trực tiếp hạ độc ép buộc khiến người khác nửa ૮ɦếƭ nửa sống.
Bạch Vũ không chút để ý hướng bọn họ vươn tay ra, "Muốn giải dược, ta cũng không phải không cho, lấy vật gì đó đến đổi đi. Ta nhớ rõ lần trước ở trong Công hội đấu giá của Đông Nhạc, Liễu gia giành được một gốc cây Hoàn Hồn Thảo ngàn năm."
Bắc Thần Phong biểu tình cứng ngắc, ngay cả vị trọng tài Bắc La Quận Vương ngồi ở phía trên khuôn mặt cũng biến đen.
Hoàn Hồn Thảo ngàn năm, vô giá, là thuốc tốt để cứu mạng, có thể gặp nhưng không thể cầu, vì cứu Bách Lý Vân Diễm hình như có chút không đáng giá.
"Chuyện này. . . . . . Có chút phiền phức." Bắc Thần Phong gian nan mở miệng.
"Có cái gì mà phiền toái? Đừng nói với ta là Liễu gia nuốt riêng, không nộp lên quốc khố, bằng không người tiêu diệt Liễu gia sẽ không phải là Vô Trần Cung, mà là các ngươi." Bạch Vũ không cho là đúng nói.
Đáy mắt Bắc Thần Phong hiện lên một đạo hàn quang, cười ôn hòa nói : "Nàng nói đúng, nhưng Hoàn Hồn Thảo trân quý như vậy, không thể mang theo bên người, trở về lấy nhanh nhất cũng phải hai ngày, chỉ sợ Vân Diễm chờ không lâu được như vậy, không bằng nàng giúp nàng ấy giải độc trước, chúng ta lại. . . . . ."
"Không cần thiết." Bạch Vũ vừa nghe chỉ biết hắn đang kéo dài thời gian, “Với tình huống của Bách Lý Vân Diễm nàng ta ít nhất ૮ɦếƭ nhưng còn có thể đến ba ngày sau mới hoàn toàn tắt thở, chờ các ngươi cầm tới cũng còn kịp."
Bách Lý Vân Diễm nghe nói như thế, sợ tới mức hồn phi phách tán. ૮ɦếƭ đã là chuyện rất đáng sợ, quá trình ૮ɦếƭ lại bị kéo dài nhiều ngày như vậy lại càng đáng sợ. Nàng ta dùng hết khí lực khóc kêu: "Cha, cứu con, nữ nhi không muốn ૮ɦếƭ. . . . . ."
“Cha nhất định sẽ cứu con." Bách Lý Uy đau lòng liên tục an ủi, hai mắt đỏ lên nhìn hướng Bắc La Quận Vương, "Quận Vương, Bách Lý Uy ta vì Bắc La dốc sức nhiều năm như vậy, chỉ có duy nhất một nữ nhi, cầu người lấy ra Hoàn Hồn Thảo cứu nó!"
Bắc La Quận Vương cùng Bắc Thần Phong đều trầm mặc không nói, trong lòng đã sớm đem Bạch Vũ mắng mấy ngàn lần, muốn cái gì không muốn, lại muốn Hoàn Hồn Thảo.
Trong lời nói của Bách Lý Uy rõ ràng đã mang theo uy ђเếק, bây giờ nếu không cho, nói không chừng có thể bức hắn làm phản, hơn nữa Bách Lý Vân Diễm đã cùng Bắc Thần Phong định ra hôn ước, thấy ૮ɦếƭ mà không cứu, nói thế nào cũng không nói được.
Bắc La Quận Vương đau lòng hộc máu, nhưng chỉ có thể giả bộ mạnh mẽ khí phách, "Bách Lý tướng quân nói quá lời, Vân Diễm cũng là con dâu tương lai của ta, cứu nàng là việc nên làm."
Hắn nói xong nhìn thoáng qua Bắc Thần Phong.
Bắc Thần Phong xanh mặt, từ trên người lấy ra một bình sứ, bên trong đúng là Hoàn Hồn Thảo ngàn năm đã được mài thành bột phấn.
Bạch Vũ liếc mắt nhìn hắn, không phải nói phải trở về lấy sao? Rõ ràng mang ở trên người, kẻ lừa đảo!
Bắc Thần Phong bị nàng nhìn thật sự không được tự nhiên, xấu hổ giải thích, "Vừa rồi là ta quên, lần này đi vừa vặn mang theo."
Bạch Vũ mới lười nghe hắn giải thích, thu hồi Hoàn Hồn Thảo, tùy ý quăng cho hắn một lọ nước, "Đổ vào trên người Bách Lý Vân Diễm là được."
Bách Lý Uy lập tức làm theo, độc trên người Bách Lý Vân Diễm quả nhiên không còn lan tràn ra nữa, Bách Lý Uy nhanh chóng nâng nàng ta đi xuống tìm Y sư trị liệu. Y sư nhìn thân thể vỡ nát của Bách Lý Vân Diễm, cố nén không nôn mửa, vội vã chẩn mạch cho nàng ta.
Độc tuy rằng đã được giải, nhưng vết thương bị ăn mòn rớt từng mảng trên người nàng ta rốt cuộc cũng không chữa được, linh mạch cũng hoàn toàn bị phế bỏ, đơn giản mà nói chính là một phế vật bị hủy dung.
Bắc Thần Phong nhìn khuôn mặt tựa như sương khói không hề ra hình dạng, đáy lòng vô cùng chán ghét, sớm biết rằng mình cứu trở về một phế vật như vậy, còn không bằng để cho nàng ta ૮ɦếƭ đi, nghĩ đến sau này còn phải lấy nàng ta, dạ dày của hắn liền cuồn cuộn.
Trên lôi đài, Bạch Vũ đã dứt khoát lưu loát giải quyết tuyển thủ thứ hai của Bắc La.
Thần sắc của mọi người Bắc La đều âm trầm, đặc biệt là Bắc La Quận Vương cùng Bách Lý Uy, ánh mắt nhìn Bạch Vũ hận không thể đem nàng ăn tươi nuốt sống.
Ai có thể nghĩ đến lúc trước Bạch Tử Quỳnh che chở một phế vật không có mặt mũi này kiếm ăn vậy mà lại có thực lực cao như thế, dễ dàng đánh bại tuyển thủ Bắc La, còn thiếu chút nữa ɢɨết ૮ɦếƭ Bách Lý Vân Diễm, nàng có thể được Đông Nhạc tuyển tới tham gia Triệu hoán đại hội tuyệt đối không phải góp đủ số, sớm biết vậy lúc trước nên ɢɨết ૮ɦếƭ nàng để diệt trừ hậu hoạn.
Bắc Thần Phong nghĩ đến việc Bạch Vũ ép buộc khiến Bách Lý Vân Diễm sợ ૮ɦếƭ kђเếק còn lấy đi Hoàn Hồn Thảo ngàn năm, trong lòng liền một trận đau buốt, mang theo tràn ngập tức giận, đi lên lôi đài, gọi ra Tử Văn Huyết Hổ của hắn .
Rống ——
Tử Văn Huyết Hổ nổi giận gầm lên một tiếng, mang theo sát khí dày đặc như tia chớp hướng Bạch Vũ đánh tới, móng vuốt thật lớn nhắm vào hai má của Bạch Vũ.
Bạch Vũ nhíu mày, tức giận lớn như vậy, chẳng lẽ là vì muốn báo thù cho Bách Lý Vân Diễm? Đây là vì tình yêu hay là vì mặt mũi của chính mình mà đánh cho hả giận?
Hỏa Diễm Thanh Điểu nghênh diện bay ra, hung tợn nhào vào trên mặt Huyết Hổ, Bạo Liệt Lưu Hỏa không chút khách khí phóng ra, Hỏa Diễm cắn nuốt hết thảy tản ra sóng nhiệt nóng rực, áp bức Tử Văn Huyết Hổ.
"Hừ, thật là ngây thơ!" Bắc Thần Phong cười lạnh một tiếng.
Thân ảnh Tử Văn Huyết Hổ nháy mắt biến mất trong Liệt Hỏa hừng hực, nháy mắt xuất hiện ở cách đó trăm mét. Hỏa Diễm nổ mạnh tản ra tầng tầng sóng lửa, lực phá hoại khủng bố lan tỏa ra trăm mét, Tử Văn Huyết Hổ lại hoàn mỹ tránh thoát.
Giữa đài nhất thời phát ra một trận kinh hô.
"Là Thuấn Thiểm (dịch chuyển trong nháy mắt)! Thượng phẩm Linh thuật Thuấn Thiểm!"
"Thuấn Thiểm, Linh thuật thật cường đại. Không phải nói Bắc La không có Thượng phẩm Linh thuật sao? Bắc Thần Phong học được từ nơi nào?"
"Cho dù không có, không tiếc trả giá thì luôn có biện pháp để có thể học được. Bắc Thần Phong thật đúng là lợi hại, Linh thuật cường đại như vậy thế nhưng luôn không có sử dụng, đến bây giờ mới bộc lộ ra."
Trên chỗ ghế dành cho khách quý, ánh mắt vài vị Quân Vương cũng đều nhìn về phía Bắc La Quận Vương, "Nhi tử của ngươi thật đúng là biết ẩn dấu thực lực."
"Chung quy cũng chỉ có chút con bài chưa lật mà thôi." Bắc La Quận Vương vui tươi hớn hở híp mắt, nhìn về phía Đông Nhạc Quận Vương, "Ngượng ngùng, vị trí thứ Nhất lần này bọn ta đã nắm chắc."
Sắc mặt Đông Nhạc Quận Vương không đổi, trong lòng cũng bắt đầu thở dài. Thuấn Thiểm, có được loại Linh thuật này cơ hồ có tránh được hầu hết thương tổn, Linh thuật của Bắc Thần Phong cũng rất lợi hại, đánh không được cũng đều uổng phí, cơ hội để Bạch Vũ có thể thắng cực kỳ bé nhỏ.
Thôi được, lần này có được vị trí thứ hai cũng tốt, nhưng là. . . . . . hắn thật sự không cam lòng!
Sa Hoằng bị đả thương thành như vậy, Bắc La lại giễu võ dương oai đòi đoạt vị trí thứ Nhất từ trong tay bọn họ, Đông Nhạc phó mặc ẩn nhẫn nhiều năm như vậy.
Bạch Vũ nhìn thấy Thuấn Thiểm hơi hơi có chút kinh ngạc, đáy mắt dao động, hiện lên vẻ không cho là đúng, "Linh thuật yếu như vậy, còn muốn thắng được ta?"
Bắc Thần Phong cười nhạt, yếu? Thượng phẩm Linh thuật Thuấn Thiểm thế nhưng nàng lại nói là yếu? Thật sự là dõng dạc, cũng không sợ nói mạnh miệng cắn trúng đầu lưỡi?
Vù ——
Tiểu Thanh đột nhiên bỏ lại Tử Văn Huyết Hổ, quay ngược lại hướng mũi nhọn về phía Bắc Thần Phong.
Đáy mắt Bắc Thần Phong hiện lên một đạo tinh quang, cơ hội tốt! Tử Văn Huyết Hổ nháy mắt xuất hiện trước mặt Bạch Vũ, móng vuốt sắc bén của Hổ giống như có thể xé rách hết thảy, trong không khí tràn ngập sát ý làm người ta dựng thẳng tóc gáy.
Cùng lúc đó, Hỏa Diễm của tiểu Thanh đã sắp đập ૮ɦếƭ Bắc Thần Phong trước mặt, Bạo Liệt Lưu Hỏa cực nóng khủng bố bao phủ ở trên người Bắc Thần Phong.
Triệu hoán thú hai bên đều dễ dàng đem đối thủ đẩy vào tuyệt cảnh, nhưng ai có thể tránh thoát? Ai sẽ nhanh hơn?
Toàn bộ mấy vạn người xem ở hiện trường nín thở, khẩn trương nhìn chằm chằm cục diện trên đài, ánh mắt cũng không dám chớp một chút.
Thử ——
Móng vuốt sắc bén của Tử Văn Huyết Hổ chỉ kém chút xíu sẽ vỗ vào trên mặt Bạch Vũ, thậm chí có thể cào lên cái khăn nhỏ trên mặt Bạch Vũ, nhưng cuối cùng lại vỗ vào khoảng không, mọi người nhìn thấy đều kinh hồn bạt vía.
Mồ hôi lạnh của Bạch Vũ cũng ứa ra, nếu không phải nàng đã sớm dự đoán được Tử Văn Huyết Hổ sẽ đến tập kích, ở thời điểm tiểu Thanh công kích Bắc Thần Phong liền lập tức bạo lui, chỉ sợ là trốn không xong một trảo này.
Dạ Quân Mạc đang xem cuộc chiến trên đài, sát khí trong mắt bắt đầu khởi động, linh khí tụ trên tay chậm rãi thu hồi. Hắn biết Bạch Vũ vừa rồi là đánh cuộc mạo hiểm nhất, con hổ kia nếu làm thương tổn đến Bạch Vũ, thì đi ૮ɦếƭ đi.
Bắc Thần Phong nhìn thấy Bạch Vũ tránh thoát được một kích, rất thất vọng, nhưng rất nhanh thất vọng trong lòng hắn liền biến thành hoảng sợ.
Hắn dùng Thuấn Thiểm nhanh chóng thoát khỏi trung tâm Hỏa Diễm, nhưng căn bản không thể chạy ra ra khỏi phạm vi nổ mạnh của Bạo Liệt Lưu Hỏa. Đối với việc tu luyện Thuấn Thiểm hắn còn kém xa so với Tử Văn Huyết Hổ, chỉ có thể di chuyển trong khoảng cách không đủ dài, hơn nữa Thuấn Thiểm không thể sử dụng liên tục.
Nhìn Hỏa Diễm cuồn cuộn mà đến, khuôn mặt Bắc Thần Phong trắng bệch một mảnh, rốt cuộc cũng hiểu rõ vì sao Bạch Vũ nói Linh thuật này yếu.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!