Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 38: Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê


trước sau

Mặt Tả Khưu Lan càng đen, lúc ở Viêm Võ Đế Quốc, Viêm Võ Đế Vương dốc hết sức lực bồi dưỡng hắn, Viêm Hạo Thiên nhỏ hơn hắn hai tuổi, quan hệ với hắn không tệ, tại sao cũng hoài nghi hắn như vậy?
Hắn không vui chắp tay lại: "Viêm Thái Tử yên tâm, ta không phải là người không biết phân biệt tốt xấu như vậy."
"Lời này chính là ngươi nói. Địa vị thay đổi, lòng người cũng thay đổi, ai biết bây giờ ngươi còn có lương tâm hay không." Viêm Hạo Thiên đặc biệt nói trắng ra.
Tả Khưu Lan bị nghẹn đến không nói ra lời.
Tả Vũ và Nhạc Kỳ Nhân đã nghỉ ngơi xong, hưng phấn chạy đến bên cạnh thi thể Bạch Mao Tinh Tinh, thu thứ tốt. Mãnh thú cấp bá chủ quả thật cả người đều là thứ tốt, da lông, bàn chân, máu đều là bảo bối, thậm chí bọn họ còn phát hiện ra linh thịt!



Tuy rằng chỉ có một miếng nhỏ, nặng không đến hai lạng, nhưng đây là linh thịt, trong một vạn con mãnh thú chỉ có một con có thể sinh ra linh thịt, làm thành Dược Thiện có thể khiến cho linh mạch thay da đổi thịt, đột phá bình cảnh!
Ánh mắt Không Đồng Dục nhìn chằm chằm, thấy bọn họ lấy linh thịt giao cho Bạch Vũ, trong mắt đều muốn phun ra lửa, không cam lòng nhìn Tả Khưu Lan: "Tả sư huynh, huynh thật sự không hiếm lạ sao?"
Rung động đè nặng trong lòng Tả Khưu Lan, hắn lớn như vậy vẫn chưa một lần nhìn thấy linh thịt, quả thật có chút động tâm, nhưng nếu hắn nói không đoạt, tuyệt đối sẽ không lật lọng.
Hắn khinh thường liếc nhìn Không Đồng Dục một cái: "Ta muốn có thứ gì thì sẽ tự tay giành lấy. Nếu ngươi muốn ςướק thì tự mình động thủ đi."
Không Đồng Dục tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, châm chọc cười lạnh một tiếng: "Ta thấy là do huynh không dám tranh với Viêm Hạo Thiên?" Tả Khưu Lan có tư cách kiêu ngạo và thực lực, có thể chẳng thèm ngó tới Bạch Vũ và Viêm Hạo Thiên, nhưng Không Đồng Dục không có!


Hắn nhìn Bạch Vũ, ghen tị trong mắt không hề che dấu chút nào, đỏ mắt thầm nghĩ muốn ɢɨết người.
Bạch Vũ tiếp nhận chiến lợi phẩm Tả Vũ đưa tới, dùng ý thức cất tất cả vào túi săn bắt, chính là lặng lẽ thu linh thịt vào nhẫn Bách Vũ.
Tất cả thu hoạch lần này cộng lại so ra cũng kém giá trị của miếng linh thịt này, đương nhiên phải cẩn thận cất giữ, về phần những vật khác cứ sắp xếp ở nơi này trước, sau khi trở về lại phân chia.
Nàng vừa thu dọn xong này nọ, bỗng nhiên cảm thấy trước mắt lắc lư một trận, vốn tưởng rằng là nàng bị thương đến choáng váng đầu, cẩn thận nhìn lên, xa xa trên ngọn núi tuyết trắng thật dày có thác nước trút xuống, giống như nước lũ dâng trào, trong nháy mắt bao phủ hơn phân nửa khe núi, khí thế mãnh liệt tới gần bọn họ.
"Tuyết lở!" Bạch Vũ nghẹn họng nhìn trân trối.
Núi non ở trên Băng Nguyên cũng không cao, cho dù tuyết có đọng ngàn năm không thay đổi cũng rất khó tạo thành đại diện tích Băng Tuyết.
Hiện tại núi tuyết bốn phương tám hướng lại đồng thời có tuyết lở, tuyết trắng gần như đã lấp bằng chỗ trũng trong khe núi, sơn cốc, vùi lấp ở dưới tầng tuyết hơn trăm mét, rốt cuộc là lực lượng gì mới có thể tạo thành dị tượng như thế?
"Sẽ không phải là do động tĩnh vừa rồi của chúng ta quá lớn. . . . . ."
"Khẳng định không phải. Đừng dong dài, chạy mau!" Bạch Vũ túm mấy người, quay đầu bỏ chạy.
Phía sau, dòng tuyết từ trên trời đổ xuống, như mãnh hổ rời núi, khí thế cắn nuốt núi sông, đuổi sát bọn họ. Ở trước mặt lực lượng của thiên địa, bọn họ không có khả năng đối kháng, hận mình không thể mọc thêm nhiều hơn mấy chân.


Sắc mặt Không Đồng Dục xanh mét liều mạng chạy như điên, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Bạch Vũ vừa vặn ở ngay phía trước hắn, trên vai còn đeo túi lớn đựng con mồi. Ánh mắt của hắn đột nhiên thay đổi, trên mặt toát ra một nụ cười không có ý tốt.
Tay phải hắn lấy ra một cây độc châm, dùng sức đâm vào phía sau lưng Bạch Vũ, tay trái chụp lấy cái túi.
Ở giữa thiên tai như thế này, ૮ɦếƭ một hai đệ tử cũng là chuyện bình thường. Trên cây châm là kịch độc Kiến Huyết Phong Hầu, Bạch Vũ ૮ɦếƭ ở trong tuyết lở, hắn lấy được linh thịt, không ai có thể nói hắn không đúng.
Ba ——
Độc châm vừa va chạm vào làn da, Bạch Vũ cũng cảm giác được, một phen cầm lấy cổ tay Không Đồng Dục, ánh mắt lạnh như băng, lộ ra tức giận.
Không Đồng Dục ngạc nhiên, tuy rằng độc châm chưa đâm vào, nhưng đã xẹt qua làn da của nàng, làm sao nàng có thể không trúng độc?
Bạch Vũ bỏ tay hắn ra, hỏa diễm không chút khách khí đánh vào Ⱡồ₦g иgự¢ hắn, một chưởng đánh hắn bay ra ngoài. Hắn kêu thảm một tiếng, chưa kịp đứng lên đã bị tuyết lở phía sau bao phủ.
Bước chân Bạch Vũ không ngừng, rất nhanh đã ra khỏi khe núi. Không Đồng Dục biến mất căn bản không có ai rảnh mà để ý.
Phạm vi tuyết lỡ đã lan tràn đến toàn bộ Băng Nguyên, sông băng ngàn dặm bị vỡ tan, rừng tuyết trăm dặm đều biến mất.
Khắp nơi trên Vân Vũ Thần Châu rung chuyển không yên, mãnh thú ở hoang mạc biên cảnh Đông Nhạc kêu khóc, kinh hoảng chạy trốn, tụ thành thú triều khủng bố. Sông ngòi bốn phương tám hướng ở Mạn Thủy xảy ra một trận hồng thủy, nhấn chìm hơn một nửa Vương thành. Viêm Võ Đế Quốc không ngừng chấn động, ngay cả không gian trường thi đấu cũng bị chấn động đến vỡ nát, chia năm xẻ bảy.

Dạ Quân Mạc đứng ở bên cửa sổ lầu các, nhìn ra bầu trời đen tối không rõ ở xa xa, con ngươi tối đen giống như biển rộng sâu không lường được, môi mỏng lạnh nhạt phun ra hàn ý: "Xé rách không gian."
Ám Ưng cau mày, nghiêm nghị nói : "Là bọn họ! Không gian phong tỏa Vân Vũ bị xé rách, bọn họ có thể không bị tổn thương khi tiến vào. Linh khí xé rách không gian chỉ có Sáng Thế Thần Điện mới có. Thánh Quân, bọn họ đã tìm tới đây."
"Tìm cho ra bọn họ. Tất cả những người đến từ Thượng Vực ɢɨết hết cho ta!" Ngón tay Dạ Quân Mạc nhẹ nhàng gõ bệ cửa sổ, lời nói không có chút tình cảm nào. Bọn họ là đến tìm Bạch Vũ, hắn tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ có cơ hội xuất hiện ở trước mặt Bạch Vũ, để cho Tiểu Vũ Nhi của hắn không phải chịu một chút thương tổn nào nữa.
"Tuân mệnh!" Trong giọng nói của Ám Ưng lộ ra một chút sát ý.
"Bây giờ Bạch Vũ đang ở đâu?"
Ám Ưng nghĩ một chút: "Hẳn là đang ở Băng Nguyên."
Hắn vừa mới trả lời xong, không khí chung quanh liền lạnh xuống trong nháy mắt, khí thể áp người khuếch tán ra, ép tới mức lòng người kinh hoảng không thôi.
Thân hình Dạ Quân Mạc vừa động, trong nháy mắt đã ra khỏi lầu các.
Cuối cùng, bốn người Bạch Vũ và Tả Khưu Lan cũng trốn ra được khỏi khe núi, tuyết lở phía sau cuộn trào mãnh liệt giống như biển rộng nổi lên từng tầng sóng triều, chôn vùi khí thế của vạn vật quanh quẩn trong thiên địa, tầng tầng lớp lớp tuyết triều ầm ầm hạ xuống.
Trong nháy mắt, Bạch Vũ bị nện rơi vào bên trong tầng tuyết trắng thật dày, có loại cảm giác bị chôn vùi vào trong lòng đất, không mở mắt ra được, khó chịu đến mức không thể hô hấp, chỉ có một cỗ tử vong lạnh như băng thẩm thấu vào trong xương cốt.


Bỗng nhiên, bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng được một cảm giác ấm áp bao trùm, hóa thành một dòng nước ấm chảy vào trong lòng nàng, lạnh lẽo trên người lập tức biến mất. Một lực lượng làm cho nàng an tâm kéo nàng ra khỏi đống tuyết, nàng thở phì phò từng ngụm từng ngụm, mở to mắt, nhìn Dạ Quân Mạc trước mặt.
"Lạnh không?" Dạ Quân Mạc cởi bỏ áo choàng lông chồn mịn như nhung trên người, quấn cả người Bạch Vũ, hết lòng buộc lại.
"Không lạnh. Những người khác đâu?" Bạch Vũ chôn mặt vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ hắn, ôm chặt lấy hắn, giống như ôm lấy một cái lò lửa lớn, nhiệt khí ấm áp vây quanh nàng, cả người đều lộ ra thoải mái.
"Đã tách ra. Bọn họ bị chôn không sâu." Cho nên lăn qua lăn lại một chút có thể tự mình trèo lên, không thể ૮ɦếƭ được, không cần quan tâm .
Bạch Vũ nhẹ nhàng thở ra, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, một đôi con ngươi ngập nước hoảng sợ giống như nai con nhìn hắn: "Ngươi cố ý tới cứu ta? Làm sao ngươi biết ta ở đây?"
"Đoán."
Bạch Vũ trừng mắt: "Ta không phải tiểu hài tử ba tuổi."
Dạ Quân Mạc cúi đầu nhìn nàng, ôm nàng thật chặt: "Tiểu Thanh của nàng và Triệu Hoán Thú của ta kết nối truyền âm ngàn dặm."
Bạch Vũ chớp chớp mắt, cảm thấy hứng thú: "Bất luận khoảng cách rất xa cũng đều có thể nghe thấy tin tức truyền âm ngàn dặm phía bên kia sao?"
"Ừ. Về sau xảy ra chuyện, ta có thể đi cứu nàng trước."


Bạch Vũ lo lắng một lúc, "Sao ta lại cảm thấy giống như là bị ngươi bao bọc?"
Dạ Quân Mạc: "......"
Tiểu Vũ nhi trở nên thông minh, đúng là hắn muốn bao bọc nàng, không chỉ vì phòng ngừa nguy hiểm, còn có thể nhàn rỗi truyền âm liên lạc tình cảm một chút. Cho dù ở xa ngoài ngàn dặm, không thể ở bên cạnh nàng, cũng muốn để cho nàng nghe thấy được giọng nói của hắn.
"Kỳ thật lần này do ta đi quá vội nên quên mất, lần sau trước khi ra cửa nhất định sẽ nói với ngươi một tiếng." Bạch Vũ buồn bực cọ cọ ở trong lòng Dạ Quân Mạc: "Ta cũng vì kiếm điểm cống hiến mới đến săn bắt, ai biết sẽ gặp phải tuyết lở."
Dạ Quân Mạc nhíu mày: "Cống hiến dùng hết rồi? Đổi được cái gì tốt?"
Nói đến đổi đồ, tinh thần Bạch Vũ tỉnh táo lại, kéo tay Dạ Quân Mạc bắt mạch.
Lúc trước, sau khi Dạ Quân Mạc ngâm ở trong Long Tuyền, mạch tượng có chuyển biến tốt không ít, nhưng không biết vì sao, lúc đến Vô Trần Cung thân thể lại suy yếu, hiện tại hấp thu xong lực lượng miếng Vẫn Thạch kia xem như đã khôi phục, tình trạng linh mạch còn tốt hơn so với nàng tưởng tượng, miếng Vẫn Thạch kia không hổ là bảo vật trấn quốc của Bắc La, quả thật rất có hiệu quả.
Bạch Vũ nói nàng đổi hai gốc dược liệu, còn cân nhắc thật lâu mới định ra được phương thuốc cho hắn: "Với tình huống hiện tại của ngươi, kiên trì dùng phương thuốc này trong một tháng, có lẽ có thể hoàn toàn khống chế được linh khí tán loạn, có thể bảo vệ ngươi ít nhất hai năm không lo."
Nhưng vẫn là trị phần ngọn mà không trị được phần gốc, chỉ mới ép được hai cỗ linh khí kia xuống, nhưng có thể làm cho thân thể thoải mái chút.Mâu quang Dạ Quân Mạc sâu thẳm, hàm chứa một tia ý cười không dễ dàng phát giác: "Toàn bộ 1800 cống hiến đổi dược liệu cho ta, nàng không đau lòng?"
"Có cái gì mà phải đau lòng. Kỳ thật 1800 cống hiến có thể đổi được hai gốc dược liệu 700 năm này rất có lời. Không có dược liệu này làm sao ta có thể chữa bệnh cho ngươi? Ngươi cũng không thể đến Cống Hiến Đường đoạt được, đúng không?"
Ta không cần đoạt, chỉ cần mở miệng, bọn họ sẽ trực tiếp đưa lại đây cho ta.
Nhưng nhìn thấy trong lòng Bạch Vũ toàn nghĩ phải giúp hắn chữa khỏi bệnh như thế nào, không tiếc vì hắn tiêu xài phần lớn cống hiến, Dạ Quân Mạc vẫn quyết định nuốt những lời này vào trong bụng. Hắn dắt tay Bạch Vũ, đưa nàng quay về Vô Trần Cung.
"Chờ một chút, bọn Nhạc Kỳ Nhân còn chưa tìm được." Bạch Vũ có chút lo lắng.
"Vô Trần Cung sẽ phái người đi tìm."
Quả nhiên trở lại Vô Trần Cung không được bao lâu, Bạch Vũ chợt nghe nói Tửu trưởng lão phái đại đệ tử của hắn – Túc Khải Lâm dẫn người đến Băng Nguyên đưa đệ tử mất tích về. Không chỉ có Viêm Hạo Thiên, Nhạc Kỳ Nhân, Tả Vũ, Tả Khưu Lan đều an toàn trở lại, ngay cả Không Đồng Dục sớm bị chôn ở dưới tầng tuyết cũng được cứu về.
Nhưng Không Đồng Dục tự làm tự chịu, bị lưu hỏa của Bạch Vũ đánh vào иgự¢, bị thương không nhẹ, lại ở trong tuyết bị đông lạnh nửa ngày, lúc trở về cũng chỉ còn lại có nửa cái mạng.
Bọn Bạch Vũ và Nhạc Kỳ Nhân vui mừng cùng nhau phân chia con mồi, Bạch Vũ chỉ lấy năm da Băng Báo đến Cống Hiến Đường giao nhiệm vụ, cái khác cũng không lấy.
Bốn người chuẩn bị chia đều miếng linh thịt nhỏ kia, nhưng bọn Nhạc Kỳ Nhân lấy đi cũng không biết phải ăn như thế nào, cũng không muốn cầm đi cho Dược Thiện Sư trong Cung làm, cuối cùng vẫn quyết định để lại cho Bạch Vũ, nhờ nàng làm thành dược thiện, đến lúc đó mọi người cùng nhau ăn.
Bạch Vũ một lời đáp ứng, từ trong trí nhớ tìm nửa ngày ra được một phối phương dược thiện, dùng các loại dược liệu chưng cách thủy thành tô canh thịt, mấy người chia nhau ăn, Tả Vũ còn gọi ca ca Tả Viêm kia của hắn tới ăn một phần kia.
Hiệu quả của linh thịt tốt đến mức làm cho Bạch Vũ giật mình, sau khi ăn xong, toàn thân đều cảm giác được một cỗ nhiệt lưu, lực lượng dư thừa quanh quẩn ở chung quanh linh mạch, liên tục vài ngày cũng không tan.
Bọn Viêm Hạo Thiên, Nhạc Kỳ Nhân đều đi bế quan hấp thu lực lượng linh thịt. Bạch Vũ vốn cũng có thể bế quan, nhưng vì nàng lo hầm dược cho Dạ Quân Mạc, vì chế tác đồ ăn trưởng thành cho Tiểu Bạch, vốn không thể bế quan.
Dạ Quân Mạc và nàng, vào lúc nàng không chú ý sẽ để cho Triệu Hoán Thú của hắn kết nối ngàn dặm truyền âm với Tiểu Thanh và Tiểu Bạch, chờ lúc Bạch Vũ phát hiện, cũng không nhìn thấy Triệu Hoán Thú của Dạ Quân Mạc là cái gì.
Đồ ăn của Tiểu Bạch và thang thuốc của Dạ Quân Mạc cũng không dễ làm, đặc biệt là thuốc của Dạ Quân Mạc, Bạch Vũ mất ăn mất ngủ hầm thật lâu mới làm ra chưa đến mười phần, mỗi ngày nàng vừa nhìn chằm chằm Dạ Quân Mạc uống thuốc, vừa tiếp tục hầm thuốc.
Chén thuốc đắng làm cho khuôn mặt Dạ Quân Mạc từ trước đến nay không chút thay đổi đều co rút. Một vạn năm qua hắn uống không ít thuốc, nhưng chưa từng uống qua thuốc đắng như vậy, mỗi lần uống xong đều muốn buồn nôn. Bạch Vũ đành phải vắt hết óc làm phần thuốc còn lại thành thuốc viên, mới có thể khiến cho Dạ Quân Mạc nuốt trôi.
Chờ Bạch Vũ hoàn thành xong chuyện này, đã qua chừng mười ngày. Nàng hấp thu xong lực lượng linh thịt, đã ẩn ẩn có loại cảm giác muốn đột phá. Tiểu Bạch mới ăn đồ ăn vài ngày, cũng có trưởng thành rõ ràng.
Lần này linh mạch của ta đột phá, hẳn là Tiểu Bạch sẽ có sự tăng trưởng đáng kể, đến lúc đó có thể cân nhắc để cho Tiểu Bạch học tập một loại linh thuật chủ động.
Bạch Vũ rất vừa lòng ở trên núi nhìn Tiểu Bạch, chợt phát hiện cảnh tượng náo nhiệt gần đây của Vô Trần Cung, đứng lặng ở bên trong Băng Nguyên đều có thể nghe thấy âm thanh ồn ào, náo động trên bảy đỉnh núi, ngay cả đỉnh Vô Danh vắng vẻ của nàng cũng đều cảm giác có nhân khí.
Nàng hỏi Tả Vũ mới biết được, năm mới sắp đến, đệ tử ra ngoài làm nhiệm vụ đều nắm chặt thời gian chạy về Vô Trần Cung một chút, bao gồm phần lớn đệ tử ngoại môn cũng đều đã trở lại.
Cũng không phải bọn họ muốn trải qua năm mới ở Vô Trần Cung, nhưng mỗi khi đến ngày lễ đều tổ chức một vài hoạt động náo nhiệt hoặc là nhiệm vụ tập thể, đạt được xuất sắc ở trong vài hoạt động này, có thể nhận được phần thưởng dày, như là linh thuật, dược thiện, đồ ăn,... còn có phần lớn cống hiến.Bình thường làm nhiệm vụ, cống hiến đạt được thật sự quá ít, muốn đổi dược liệu và linh khí quý trọng một chút cũng không biết đến ngày tháng năm nào mới có thể đủ, trên cơ bản các đệ tử Vô Trần Cung đều trông mong kiếm được nhiều cống hiến chút ở trong hoạt động này.
Hoạt động năm mới hằng năm đều rất long trọng, còn rất nhẹ nhàng, bình thường là liên tục một tháng.
Năm nay có hai hoạt động, phân biệt là so đấu linh khí của Linh Khí Đường với Đại hội linh tửu của Dược Thiện Đường.
So đấu linh khí là tỷ thí linh khí của chính mình với linh khí của Linh Khí Đường, người thắng có thể nhận được cống hiến.
Đại hội linh tửu là nơi chế tác linh tửu, do ba vị Bình Thẩm, đánh giá, chấm điểm, hiệu lực linh tửu càng tốt thì điểm càng cao, phần thưởng càng nhiều.
Linh khí duy nhất trên người Bạch Vũ là nhẫn Bách Vũ, căn bản không thể dùng để đánh người, nàng cũng không muốn bại lộ nàng có không gian linh khí, nàng không có ý định đi Linh Khí Đường, nhưng Đại hội linh tửu, quả thực nàng cảm thấy hứng thú.
"Muốn đi Dược Thiện Đường?" Dạ Quân Mạc nghe nói sau đó hỏi nàng.
Bạch Vũ đùa với Tiểu Bạch ở trong lòng, cười tủm tỉm gật đầu: "Đúng vậy, nghe nói toàn bộ mọi người ở Vô Trần Cung sẽ chế tác linh tửu, ta muốn đi Đại hội xem có thể có linh tửu gì đặc biệt hay không."
Dạ Quân Mạc từ chối cho ý kiến, lôi kéo Bạch Vũ đứng dậy: "Ta đi cùng nàng."
"Được." Bạch Vũ thu hồi Tiểu Bạch, đang chuẩn bị ra cửa cùng Dạ Quân Mạc, Ám Ưng đã đến đây.
Ám Ưng phong trần mệt mỏi, trên mặt một bộ sắp ૮ɦếƭ, vừa thấy có vấn đề. Hơn nửa tháng này Bạch Vũ không nhìn thấy Ám Ưng ở bên trong lầu các, chỉ biết là hắn ra ngoài làm việc, nhưng bộ dạng khi trở về này có vẻ là sự tình không làm tốt.
Bạch Vũ sâu kín nhìn Dạ Quân Mạc: "Nếu không ta đi trước?" Đây cũng không phải là ta không đợi ngươi, là chính ngươi có việc phải làm.
Mâu quang Dạ Quân Mạc lạnh lùng, không hờn giận gật đầu.
Sau khi Bạch Vũ rời đi, Ám Ưng lập tức quỳ một gối, trầm giọng thỉnh tội: "Thuộc hạ không thể hoàn thành nhiệm vụ, thỉnh Thánh Quân trách phạt."
Dạ Quân Mạc thản nhiên liếc mắt nhìn hắn: "Sao lại thế này?"
Ám Ưng cúi đầu, từ đầu đến cuối nhìn sàn nhà: "Bọn họ đã phát hiện ra tung tích Ngũ Hành Bạch Hổ, xé rách không gian phong tỏa Vân Vũ Thần Châu, có ba người đến đây. Thuộc hạ ɢɨết ૮ɦếƭ hai người, một người do sơ suất, nên đã để chạy thoát."
"Một người chạy thoát?" Ngữ khí Dạ Quân Mạc lạnh xuống, con ngươi sâu thẳm nháy mắt phát ra sát khí bốn phía, giọng điệu lạnh lùng nghiêm nghị làm người ta sợ hãi.
"Là thuộc hạ hành sự bất lực. Người chạy thoát kia bị thương, là một Triệu Hoán Đại Sư."
"A, Sáng Thế Thần Điện thật sự là không có người, chỉ là một Triệu Hoán Đại Sư cũng dám phái ra bên ngoài." Dạ Quân Mạc cười lạnh: "Để cho tất cả Triệu Hoán Sư trong Công hội đều đi tìm, nếu không ɢɨết được hắn, ngươi cũng đừng trở về gặp ta."
Trong lòng Ám Ưng căng thẳng, nếu hắn bị Thánh Quân đuổi đi còn không bằng đâm đầu ૮ɦếƭ đi.
"Vâng, thuộc hạ nhất định làm tốt."Bạch Vũ đi xuống đỉnh Vô Danh, một mình đến Dược Thiện Đường. Vị trí Dược Thiện Đường cách Cống Hiến Đường không xa, đây là lần đầu tiên nàng tới.
Bởi vì Đại hội linh tửu, bên ngoài Dược Thiện Đường chật ních đệ tử đến xem náo nhiệt, rất xa liền nhìn thấy giữa đại sảnh xếp đặt hơn mười ly linh tửu đủ loại. Những linh tửu này được đánh giá sau đó sẽ phân chia cho mọi người nếm thử, linh tửu có phẩm chất cao còn có thể bán ra ngay tại chỗ, giá cả cao. Dù sao một ly linh tửu tốt vẫn rất đắt tiền, bình thường sẽ không tặng không.
Người đến nếm thử linh tửu càng ngày càng nhiều, đều đang hưng phấn nghị luận ai làm linh tửu có vẻ tốt hơn, ai làm linh tửu bán ra giá cao.
Bạch Vũ nhìn lướt qua linh tửu đủ mọi màu sắc, những thứ này đều là linh tửu được cho điểm rất thấp, chỉ là rượu chỉ có một chút linh khí mà thôi, có vài cái cũng chỉ là rượu, ngay cả linh tửu còn chưa tới. So với những thứ này, đối với ba người Bình Thẩm, chấm điểm của Đại hội, nàng càng cảm thấy hứng thú hơn một chút.
Nàng nhìn ba người Bình Thẩm ngồi ngay ngắn trên ghế cao ở hướng xa xa, Đường chủ Dược Thiện Dường – Bách Lý trưởng lão, Đỉnh chủ đỉnh Kinh Lôi, còn có Tửu trưởng lão, bọn họ đều là đại nhân vật ở Vô Trần Cung, xem ra Đại hội linh tửu lần này của Vô Trần Cung không phải đùa giỡn, là thật.
Chỗ ngồi Bình Thẩm, một loạt bàn, có mấy người đang hết sức chuyên chú chế tác linh tửu, ba trưởng lão đang đánh giá một ly linh tửu, nhưng uống xong một ngụm, bọn họ liền rõ ràng phân biệt được hiệu quả linh tửu, sau đó rất không cho mặt mũi cho 3 điểm.
Mọi người cười vang, ba vị trưởng lão đều tự chấm điểm, điểm cao nhất là 10 điểm, cộng lại là 30 điểm, nếu vượt qua được 15 điểm, liền đạt được tư cách bán ra. Hiển nhiên 3 điểm là mỗi vị bình thẩm chỉ cho 1 điểm, cảm thấy cho ít điểm sẽ khó coi, cho nên cho 1 điểm để cổ vũ một chút.
Đệ tử được 3 điểm mặt đỏ lên, chạy ra khỏi Dược Thiện Đường giống như chạy trốn.
Bạch Vũ cũng muốn đi đến giúp vui, đi tới cửa vừa vặn gặp hai huynh đệ Tả Vũ và Tả Viêm.
"Bạch Vũ, ngươi cũng tới, ta biết là ngươi sẽ đến." Tả Vũ cười hì hì nói.
Bạch Vũ cười một tiếng: "Hai người các ngươi cũng tới tham gia Đại hội linh tửu?"




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!