" Không phải ngươi nói Tả Viêm trúng độc đã sâu, đã không còn thuốc chữa sao? Tại sao vẫn còn sống?" Tòng Nguyệt Cầm nhíu mày.
Không Đồng Dục buông một tay: "Ai biết vận may của hắn tốt như vậy, sau khi được Tả Vũ mang đến đỉnh Vô Danh, cũng không biết Bạch Vũ đã dùng biện pháp gì, dám chữa trị cho hắn."
"Bạch Vũ có thể có biện pháp gì? Nhất định là Mạc Điện ra tay." Tòng Nguyệt Cầm khinh thường cắn răng.
"Nhưng không sao, cho dù Tả Viêm không ૮ɦếƭ thì cũng không kém nhiều lắm. Với tính tình của Tả Vũ, đợi đến lúc thi đấu khiêu chiến, nhất định hắn sẽ đến khiêu chiến với ta, đến lúc đó ta ɢɨết ૮ɦếƭ hắn ngay tại chỗ là được." Không Đồng Dục cười, vẻ mặt gian trá.
"Hừ, nếu Tả Viêm, Tả Vũ đi theo Bạch Vũ, chính là địch nhân của ta, còn có những người được Bạch Vũ gọi đến đỉnh Vô Danh, sẽ ɢɨết ૮ɦếƭ ở trên trận thi đấu khiêu chiến!" Tòng Nguyệt Cầm lãnh khốc nói.
"Yên tâm, chỉ là vài đệ tử ngoại môn, Bạch Vũ muốn dùng bọn họ đối phó với ta, quả thực là quá ngu xuẩn. Sau lần thi đấu khiêu chiến này, mọi người sẽ biết, phàm là người đi theo Bạch Vũ sẽ ૮ɦếƭ vô cùng thảm!" Ánh mắt Không Đồng Dục khinh miệt, hoàn toàn không để mấy người đệ tử ngoại môn kia ở trong lòng.
Thực lực của những người kia hắn biết rõ, tuyệt đối không phải là đối thủ của đệ tử chính thức, thời gian cách thi đấu khiêu chiến chỉ còn vài ngày, hắn không tin Bạch Vũ còn có thể tạo ra con yêu thiêu thân gì. Lần thi đấu khiêu chiến này, hắn muốn máu chảy thành sông, hung hăng đánh vào mặt Bạch Vũ.
"Tốt lắm, ngươi yên tâm đi làm đi, không cần lưu tình." Tòng Nguyệt Cầm rất vừa lòng gật đầu, Không Đồng Dục không ở lâu, lặng yên ly khai.
Tòng Nguyệt Cầm đang chuẩn bị đi về phòng đặt thi thể, một bóng đen hiện ra từ bên cạnh nàng ta, lủi vào trong góc.
Trong lòng Tòng Nguyệt Cầm cả kinh, không tự chủ được nhìn qua góc xem xét, bỗng nhiên một thanh đao nhọn, sắc bén đâm ra, trực tiếp bổ về phía cổ của nàng ta. Đồng tử Tòng Nguyệt Cầm đột nhiên co rụt lại, cuống quít lui về phía sau, vung một đạo kiếm khí ép về hướng bóng đen.
Mũi đao của bóng đen vừa chuyển, nghênh đón hướng kiếm khí. Chỉ nghe ‘phịch’ một tiếng, kiếm khí tiêu tán, đao nhọn đập thật mạnh vào иgự¢ Tòng Nguyệt Cầm.
Chỉ với một chiêu, Tòng Nguyệt Cầm đã bị chấn động đến mức lục phủ ngũ tạng đều chuyển dời vị trí, ngay cả cơ hội gọi ra Triệu Hoán Thú cũng không có liền bị thua. Đao nhọn sát khí bốn phía kề sát lên cổ của nàng ta, làm người ta sợ hãi run rẩy từ làn da thẳng đến đến đáy lòng.
"Ngươi là ai?" Tòng Nguyệt Cầm gian nan phát ra tiếng, lúc này mới thấy rõ bóng đen. Lộ ra mặt nạ bằng thiếc, một thân áo choàng tối đen, đây là người ẩn nấu ở trong bóng đêm.
"Ngươi là thủ tịch đệ tử của Vô Trần Cung?"
"Phải....." Tòng Nguyệt Cầm cố gắng khắc chế run rẩy, một loại cảm giác tử vong đang tới gần làm cho răng của nàng ta run lên. Ngữ khí của người này bình tĩnh, thật giống như đang nói chuyện phiếm, nhưng sát khí dày đặc trên người hắn làm cho Tòng Nguyệt Cầm tin tưởng tùy thời hắn đều có thể ɢɨết ૮ɦếƭ nàng ta, nàng ta chưa từng cảm thụ được áp bách cường đại như thế, ngay cả trên người Cung chủ cũng không có.
“Vô Trần Cung có người có vết bớt lông vũ trên người không?"
Trong đầu Tòng Nguyệt Cầm là một mảnh hỗn loạn, sợ hãi lắc đầu: "Ta không biết."
"Vậy ngươi vô dụng."
"Không! Đừng ɢɨết ta! Ta nhớ rõ...... hình như có, ta nhớ rõ, ngươi để cho ta nghĩ lại......" Tòng Nguyệt Cầm liều mạng nhớ lại, nàng ta nhớ rõ hình như Không Đồng Dục có đề cập tới lông chim với nàng ta. Đúng rồi, Không Đồng Dục nói lúc ở trên Băng Nguyên, nhìn thấy dưới xương quai xanh của Bạch Vũ có một hình xăm một mảnh lông vũ.
Có lẽ, đây không phải là hình xăm, là bớt?
"Là ai? Nếu ngươi dám nói hươu nói vượn......" Ngữ khí của người nọ trầm thấp xuống, cảm giác áp lực trong không khí lại gia tăng vài phần.
"Là Bạch Vũ! Trên người nàng ta có vết bớt lông vũ, có người từng thấy qua, ta không có nói bừa."
Người nọ dừng lại một chút, giống như là đang độc thoại: "Vẫn còn gọi là Bạch Vũ sao, hẳn là đúng người nọ rồi."
"Tòng sư tỷ, ngươi ở đâu?" Giọng Tả Khưu Lan không vui truyền đến, ngay sau đó chính là tiếng bước chân của một đám người, hắn dẫn theo một đám người đi ra từ phòng đặt thi thể, đi về phía bên này.
Hắc y nhân thu hồi đao nhọn, bóng dáng lủi một cái liền biến mất.
Lúc Tả Khưu Lan tìm được Tòng Nguyệt Cầm, nhìn thấy bộ dạng nàng ta trọng thương chật vật, cuống quít đưa nàng ta về Dược Thiện Đường, nhưng người đả thương nàng ta có tìm thế nào cũng không thấy.
Chuyện Bạch Vũ tìm ngoại môn đệ tử Sa Hoằng cũng nghe nói, ngày hôm sau tìm đến đỉnh Vô Danh một chút.
"Bạch Vũ, ngươi muốn bồi dưỡng nhân tài cho đỉnh Vô Danh, tại sao có thể không gọi ta?" Sa Hoằng làm bộ thầm oán Bạch Vũ.
Bạch Vũ cười bồi tội: "Không phải ta nghĩ ngươi muốn bái nhập đỉnh Liệt Dương sao? Sao không biết xấu hổ mà đi tìm ngươi. Gần đây ngươi không bị thương chứ, bọn Không Đồng Dục có tìm ngươi gây phiền toái hay không?"
"Không có, gần đây ta tu luyện ở trên đỉnh Liệt Dương, căn bản không xuất môn."
"Không xuất môn là đúng, ngươi lo lắng rất chu toàn."
Sa Hoằng nháy mắt mấy cái: "Là Nhạc Kỳ Nhân vây ta ở trên núi không cho ta xuất môn, nói là nghĩa phụ bảo ta trước lúc khiêu chiến hãy cố gắng ít đi ra ngoài."
Bạch Vũ: "......"
Nàng thu hồi lời nói vừa rồi, nàng còn tưởng rằng là Sa Hoằng đột nhiên thông suốt, biết tính toán, mưu trí, khôn ngoan. Nửa ngày mới biết là do Đông Nhạc Quận Vương phân phó, quả nhiên gừng càng già càng cay, vốn nàng cũng không nghĩ tới để cho Tả Vũ và Tả Viêm tránh đi một chút trước.
Sa Hoằng cũng công khai ở lại, tự nhiên Bạch Vũ sẽ không bạc đãi hắn, linh tửu và đồ ăn của sủng vật đưa cho Sa Hoằng giống như nước chảy. Trên thực tế, những tài nguyên trân quý này đối với Bạch Vũ đều là những thứ bình thường nhất, Tiểu Thanh và Tiểu Bạch đều là mãn tư chất, ghét bỏ không muốn ăn.Số lần Bạch Vũ uống Phi Hồng Chi Nguyệt rất nhiều, trong thời gian ngắn cũng không có hiệu quả gì, không bằng cho người khác, còn không lãng phí.
Sa Hoằng biết Bạch Vũ là cường hào, tròng mắt thiếu chút nữa trừng ra. Lúc hắn ở Đông Nhạc được trọng điểm bồi dưỡng, tài nguyên nhận được cũng không nhiều như vậy. Uống xong linh tửu Bạch Vũ đưa cho hắn, trong lòng hắn không hiểu sao dâng lên một cảm giác tự ti, Bạch Vũ tựa như một ngôi sao sáng ngời, xa không thể với, cách hắn càng ngày càng xa.
Thời gian nhoáng một cái, đã đến ngày thi đấu khiêu chiến.
"Tính đi xem?" Dạ Quân Mạc cười nhạt hỏi Bạch Vũ.
Bạch Vũ nhíu mày: "Ngươi lại tính theo giúp ta?"
Không biết vì sao, mấy ngày này Dạ Quân Mạc bề bộn nhiều việc, hình như đang tìm người nào đó. Nhưng chỉ cần nàng rời đi đỉnh Vô Danh, cho dù là đi tới đi lui ở trong Vô Trần Cung, hắn đều đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh nàng, giống như chỉ cần hắn không ở đây, dường như nàng có thể bị biến mất.
"Đi thôi." Dạ Quân Mạc không nói nhiều lời, dắt tay Bạch Vũ, đi ra Vô Trần Cung.
Địa điểm lần thi đấu khiêu chiến này được định ở tại trường thi đấu của Vô Trần Châu, trường thi đấu này không quá giống với trường thi đấu bình thường, được xây dựng ở phạm vi cách rừng rậm Vô Trần Châu trăm dặm, trực tiếp sửa chữa thành trường thi đấu.
Bởi vì khí hậu rét lạnh, mảnh rừng rậm này đều là cây Tùng Bách cao lớn, cả ngày che lấp mặt trời, âm trầm rét lạnh, duy chỉ có một mảnh đất trống dùng sân chiến đấu. Người đến xem cuộc chiến càng ngạc nhiên hơn.
Thi đấu khiêu chiến là thể hiện thực lực của đệ tử ngoại môn, đối với phần lớn đệ tử chính thức mà nói cũng không đáng phải chú ý. Nhưng năm nay bởi vì Không Đồng Dục xui xẻo tiến vào mười người dưới cùng, khi thì chèn ép đệ tử ngoại môn, khi lại sinh ra xung đột với Bạch Vũ, động tĩnh huyên náo cũng không nhỏ.
Trực giác của mọi người cho rằng lần thi đấu khiêu chiến này rất thú vị, đều ôm thái độ nhàn nhã đến xem cuộc vui, thậm chí chưa bao giờ chú ý thi đấu khiêu chiến, Tả Khưu Lan và Tòng Nguyệt Cầm cũng tới.
Người hai bên tham gia tỷ thí đã sớm đến, ngồi ở hai phía đối diện, còn chưa tỷ thí cũng đã giương cung bạt kiếm, sát khí lan tràn, ánh mắt chém ɢɨết kịch liệt, trong không khí đều có thể ngửi được mùi thuốc súng.
Phụ trách chủ trì trận đấu này là Thương trưởng lão đã lâu không gặp, Thương trưởng lão có chút ảo não trừng mắt nhìn Bạch Vũ, từ sau khi Bạch Vũ vào Vô Trần Cung, chỉ cần là chuyện có liên quan với nàng đều huyên náo, rối loạn.
Thi đấu khiêu chiến hôm nay khiến cho hắn có loại cảm giác đau đầu, nhìn thấy bộ dạng mọi người trong hai đội hận không thể lập tức tiến lên chém ૮ɦếƭ đối phương, nói không đúng thì sẽ máu chảy thành sông.
"Tổng cộng có mười ba người trong đám đệ tử ngoại môn có được tư cách khiêu chiến, mỗi người có được cơ hội hai lần khiêu chiến, bây giờ bắt đầu đi." Thương trưởng lão cũng lười nhiều lời, nói một câu mở đầu xong, liền ngồi đợi xem.
Trong mười ba người này bao gồm Tả Viêm, Tả Viêm tỉnh lại, tuy rằng cả người gầy đi một vòng, nhìn qua rất tiều tụy, nhưng hắn vẫn kiên trì tới tham gia.
Người lên đài đầu tiên là vài đệ tử ngoại môn Bạch Vũ không biết, đám người Tả Vũ an ổn ngồi phía dưới, tuyệt không sốt ruột.
Không Đồng Dục ngồi ở đối diện Bạch Vũ, cười dữ tợn với Bạch Vũ: "Nghe nói ngươi tìm vài người muốn bọn họ bái nhập đỉnh Vô Danh?"
Bạch Vũ lạnh nhạt nhìn hắn: "Có vấn đề?"
"Ha ha, ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi đừng trông mong gì nhiều, ngộ nhỡ chọn ra vài tên phế vật, đệ tử chính thức không làm được, còn đột tử ngay tại chỗ thì sẽ không tốt." Hắn vừa mới dứt lời, trong cánh rừng âm trầm liền phát ra tiếng kêu thảm thiết, vài đệ tử ngoại môn khiêu chiến đầu tiên đã bị xử lý rồi.
Mọi người thấy ở trên đài lưu lại một bãi máu tươi chói mắt, không khỏi run rẩy da đầu. Lúc trước Không Đồng Dục nói muốn khiến cho tất cả những ai dám can đảm khiêu chiến người của hắn đều phải ૮ɦếƭ, xem ra không phải chỉ là nói không.
Mí mắt Bạch Vũ cũng không nâng một chút, đáp lại Không Đồng Dục là nụ cười nhàn nhạt: "Đa tạ sự nhắc nhở của ngươi, nhưng ánh mắt của ta luôn luôn rất chuẩn, ngươi nên quan tâm một chút bản thân ngươi đi."
Đợi cho sân được chùi rửa sạch sẽ, thiếu niên gầy yếu phía bên Bạch Vũ chỉ đích danh khiêu chiến với đệ tử chính thức dứng chót cùng, một kẻ mập mạp tai to mặt lớn – Bàn Tử.
Không Đồng Dục liếc mắt nhìn đệ tử ngoại môn giống như con khỉ gầy kia, vẻ mặt khinh thường.
Người này hắn biết, thể chất cực kỳ kém, một quyền có thể gục xuống. Tuy rằng Bàn Tử đứng chót, ở trên Vô Trần bảng căn bản là không có thứ tự, nhưng đối phó với con khỉ ốm này vẫn dư sức.
Chỉ nghe phịch một tiếng, thiếu niên gầy yếu té ngã trên mặt đất, nhưng ngay sau đó hắn nâng tay hiện lên một đạo lục mang, thương thế trên người nháy mắt khỏi hẳn, một cái dây mây của Bá Vương Hoa Đằng bảo vệ ở bên cạnh hắn bổ qua.
Một cỗ khí đánh qua nhắm chuẩn càn quét khiến cho Bàn Tử chấn động, không kịp tránh né, bị một chiêu bổ vào.
Bá Vương Hoa Đằng không cho hắn cơ hội thở dốc, cơn mưa tua dây dày đặc đánh về hướng Bàn Tử. Bàn Tử kinh hoảng gọi Triệu Hoán Thú cắt Bá Vương Hoa Đằng ra, đuổi theo thiếu niên gầy yếu điên cuồng công kích.
Một đạo ánh sáng lục sắc lại hiện lên, đệ tử ngoại môn gầy yếu cười dài nhìn hắn, đả thương trên người lại khỏi hẳn.
Sắc mặt Bàn Tử biến thành màu đen, có loại cảm giác khóc không ra nước mắt. Vậy mà là linh thuật hệ chữa trị! Lực chữa trị cường đại như vậy, hắn phải tiêu hao tới khi nào mới có thể xử lý tên rõ ràng là yếu đuối này?
Đáp án là không thể. Sau khi hai bên ngươi tới ta đi mấy chục hiệp, thiếu chút nữa Bàn Tử bị Bá Vương Hoa Đằng ghìm ૮ɦếƭ, thương tổn đầy người bị đưa xuống, máu tươi rơi đầy.
Mọi người nhịn không được trực tiếp hít một hơi khí lạnh, thật là hung tàn! Thi đấu khiêu chiến đã được tiến hành nhiều năm như vậy, chưa từng gặp qua đệ tử ngoại môn cường thế như thế.
Không Đồng Dục cắn răng, xanh mặt. Vậy mà lại thua? Muốn giáo huấn người, kết quả lại bị người giáo huấn, hắn chỉ có thể tự an ủi chính mình tên Bàn Tử kia là phế vật, người kế tiếp của Bạch Vũ sẽ không có vận may tốt như vậy.
Nhưng mà, sự thật cũng không tốt đẹp giống như Không Đồng Dục tưởng tượng, đệ tử chính thức ứng chiến thứ hai lại bị đánh bại, còn bại vô cùng thảm, trực tiếp tắt thở!
Từ lúc đám người Không Đồng Dục bao vây tấn công đệ tử ngoại môn, thù hận hai bên cũng đã không ૮ɦếƭ không ngừng. Đệ tử ngoại môn nghẹn một bụng lửa giận, ra tay không chút lưu tình, đệ tử chính thức lại bị định trước là đuổi tận ɢɨết tuyệt, thất bại chính là ૮ɦếƭ!
Trên mặt Không Đồng Dục bắt đầu có chút lo lắng.
Ngay sau đó, người thứ ba, người thứ tư, người thứ năm. . . . . . toàn bộ bảy người liên tục thảm bại (thất bại thảm hại)!
Sắc mặt Không Đồng Dục trắng bệch một mảnh, càng xem càng kinh hãi. Thực lực của những đệ tử ngoại môn này hắn rất rõ ràng,nhưng bây giờ bọn họ giống như thay đổi thành một người khác, thực lực tăng vọt.
Thời gian gần sáu ngày, hắn khó có thể tưởng tượng rốt cuộc Bạch Vũ đã dùng biện pháp gì khiến cho những đệ tử ngoại môn này thoát thai hoán cốt, trực tiếp vượt qua bọn hắn, hung hăng dẫm nát đám người bọn hắn tự xưng là đệ tử chính thức, thân phận cao quý dưới chân.
Lần thi đấu khiêu chiến này, hắn muốn cho tất cả đệ tử ngoại môn tới khiêu chiến, toàn quân bị diệt, dùng máu để cảnh cáo Bạch Vũ, người đi theo nàng đều sẽ ૮ɦếƭ vô cùng thảm! Kết quả bây giờ là máu chảy thành sông , nhưng người đổ máu chính là bên này của bọn hắn!
Tâm hắn nghẹn muốn ૮ɦếƭ, phẫn hận ném bể một cái ly, hận không thể lập tức tự mình lên đài. Quay đầu nhìn lên, người kế tiếp bị khiêu chiến là người Giang gia ở Mạn Thủy Quận Quốc xếp hạng thứ 42 trên Vô Trần bảng, một đồ tử trong đám đệ tử ở đỉnh Huyết Vũ, thực lực gần với hắn.
Trong lòng hắn thoáng yên ổn một chút, trận này hẳn là có thể thắng.
Nhưng khi nhìn lên người đi lên khiêu chiến ở phía đối diện, Sa Hoằng!
Không Đồng Dục có loại xúc động muốn hộc máu.
Không cần phải nói, vị đệ tử đỉnh Huyết Vũ này thảm bại trở lại, Sa Hoằng có vẻ tốt bụng, còn để lại một mạng cho hắn.
"Cuối cùng cũng đến lượt ta. Không Đồng Dục, còn không mau lại đây." Tả Vũ chậm rì rì đi tới giữa sân, ngạo mạn ngoắc ngoắc ngón tay hướng về phía Không Đồng Dục, tựa như đang đùa giỡn với một con chó nổi điên, trong mắt tràn đầy khiêu khích.
Không Đồng Dục đã sớm nghẹn một bụng bực bội, nhất thời nổi trận lôi đình, vọt vào giữa sân như mãnh hổ rời núi, gọi ra một con Thiên Linh Thanh Dương (con dê), sừng nhọn sắc bén đâm về phía Tả Vũ.
Ngay cả trốn Tả Vũ cũng lười trốn, Bát Tí Cuồng Viên từ trên trời giáng xuống, nện thật mạnh lên người Thiên Linh Thanh Dương. Sức chịu đựng của Thiên Linh Thanh Dương bỗng chốc tổn thất một thành, nó giương đầu lên, sừng dê giống như kiếm đâm chính xác lên bụng Bát Tí Cuồng Viên.
Trên người Bát Tí Cuồng Viên hiện lên kim quang, Huyền Vũ Kim Giáp hộ ở trên người, giảm tất cả thương tổn mà Thiên Linh Thanh Dương gây ra.
Đáy mắt Không Đồng Dục một mảnh lạnh lẽo, làm cho Thiên Linh Thanh Dương nhanh chóng thoát khỏi dây dưa, rồi sau đó dùng Trùng Chàng (va chạm).
Trung phẩm linh thuật Trùng Chàng, Thiên Linh Thanh Dương giống như hỏa tiễn với thế như chẻ tre, nhanh chóng đâm về hướng Bát Tí Cuồng Viên, trong nháy mắt bộc phát ra lực công kích vượt qua 30 điểm.
Trong lòng Tả Vũ căng thẳng, lập tức choàng lên cho Bát Tí Cuồng Viên một cái Kim Giáp Hộ Thuẫn.
Ầm ——
Kim Giáp Hộ Thuẫn va chạm vào khiến Trùng Chàng dập nát, khí thế ngút trời của Thiên Linh Thanh Dương dừng lại, tiêu phí lực công kích 30 điểm chỉ mới cắt qua da lông của Bát Tí Cuồng Viên. Bát Tí Cuồng Viên đứng sừng sững bất động, vững như Thái Sơn trước mặt Thiên Linh Thanh Dương.
Nhất thời mặt Không Đồng Dục xám như tro tàn: "Làm sao có thể?"
Hắn quả thực không thể tin được, tiêu phí lực công kích 30 điểm, vậy mà căn bản không đả thương được Bát Tí Cuồng Viên. Lực phòng ngự nghịch thiên này, làm sao mà Triệu Hoán Thú nhị giai có được!
Mọi người dang xem cuộc chiến nhất tề đứng lên, duỗi thẳng cổ nhìn Bát Tí Cuồng Viên, như là đang nhìn một quái vật, trong mắt tràn ngập không thể tin.
"Hì hì, chiêu số của ngươi đều dùng xong rồi phải không? Bây giờ đến lượt ta!" Tả Vũ cười đắc ý nói.
Bát Tí Cuồng Viên bắt lấy sừng dê của Thiên Linh Thanh Dương, giống như đang cầm một món đồ chơi, dùng sức quăng xuống mặt đất.
Lực công kích của Bát Tí Cuồng Viên cũng không cao, nhưng Thiên Linh Thanh Dương bị bắt được nên trốn không thoát, chỉ có thể bị động chịu đánh, không bao lâu liền chống đỡ không được. Thiên Linh Thanh Dương bị diệt, Không Đồng Dục liền hoảng, nắm đấm của Bát Tí Cuồng Viên không chút khách khí trực tiếp nện về phía hắn.
Không Đồng Dục muốn nhận thua, nhưng ngay cả cơ hội nhận thua Tả Vũ cũng không cho hắn.
Nắm đấm của Bát Tí Cuồng Viên trực tiếp nện hắn vào trong một cái hố to, bụi đất quanh thân nhấc lên cao 2 thước. Trên mặt lõm xuống một cái khe nứt nẻ dữ tợn, ngay cả rễ cây cao to lớn cũng bị ngã xuống.
Đảo mắt, Không Đồng Dục chỉ còn lại một hơi thở, hoảng sợ bất an nhìn Tả Vũ đang từng bước một đến gần.
"Không phải ngươi khinh thường bọn ta sao? Không phải thiếu chút nữa ép ૮ɦếƭ ta và ca ca ta sao? Bây giờ thì sao? Bạch Vũ nói, bọn ta cũng không thua kém các ngươi. Đây là ta trả thù ngươi!" Tả Vũ phẫn nộ dùng một cước dẫm nát иgự¢ Không Đồng Dục.
Mọi người không tự chủ được nhìn về phía Bạch Vũ, Bạch Vũ lạnh nhạt ngồi ở bên cạnh Dạ Quân Mạc, một tầng khăn che mặt mỏng manh làm cho người ta không thấy rõ vẻ mặt của nàng, nhưng đôi mắt phượng sóng nước mênh ௱ôЛƓ này điểm một chút ánh sáng màu tím, dĩ nhiên bình tĩnh.
Mọi người nhìn thấy ánh mắt nàng đều trở nên phức tạp, lộ ra kiêng kị và kinh dị sâu sắc. Đây không phải là ánh mắt của một sư muội, giống như là đang nhìn một vị Đỉnh Chủ, một vị cường giả một mình biến đỉnh Vô Danh không người hỏi thăm đặt vào tầm mắt của mọi người!
Nghe nói Bạch Vũ tùy ý chọn đệ tử ngoại môn đến đỉnh Vô Danh, mỗi ngày có thể hưởng dụng một lượng lớn tài nguyên, thậm chí có được linh thuật, vốn là một chữ bọn họ cũng không tin, hiện tại xem ra đúng là sự thật!
Nhớ tới từ khi Bạch Vũ thức tỉnh linh mạch cho tới bây giờ, tu luyện chưa đến một năm, đã là Triệu Hoán Sư sơ giai, loại tốc độ tu luyện nghịch thiên này được, ngay cả Vô Trần Cung chủ được xưng là đứng đầu Vân Vũ Thần Châu cũng không làm được, khiến cho đệ tử ngoại môn trong vòng vài ngày tăng vọt thực lực hình như cũng không có cái gì phải giật mình.
"Được rồi, Tả Vũ, nhận thua đi." Bạch Vũ thản nhiên mở miệng.
"A." Tả Vũ thu hồi Bát Tí Cuồng Viên, nói với Thương trưởng lão: "Ta nhận thua."
Mọi người: "!"
Thương trưởng lão: "......"Ngay cả Tòng Nguyệt Cầm phẫn nộ đến sắp bấm đứt ngón tay cũng ngu ngơ ngay tại chỗ. Rõ ràng là đã đánh Không Đồng Dục cho sắp ૮ɦếƭ, đột nhiên nhận thua là cái quỷ gì?
Không Đồng Dục bại liệt ở trong hố, một đôi mắt cá ૮ɦếƭ ngước lên nhìn trời, nhưng không chút cảm thấy sinh mệnh trốn chạy, một loại cảm giác bất an bao phủ ở trong đầu hắn.
Không đợi hắn được người nâng xuống, Tả Viêm chậm rãi đi lên đài, chỉ vào Không Đồng Dục trong hố, suy yếu nói: "Thương trưởng lão, ta muốn khiêu chiến với Không Đồng Dục."
Toàn trường yên tĩnh.
Tòng Nguyệt Cầm một cước đạp ngã ghế dựa, tức giận không kềm được chỉ vào Bạch Vũ, răng nghiến chặt, nhưng một câu cũng nói không nên lời.
Không phải Tả Vũ buông tha cho Không Đồng Dục, mà là muốn cho Tả Viêm tự tay báo thù, thuận thế làm cho Tả Viêm cũng thành đệ tử chính thức. Tả Vũ còn có một lần cơ hội khiêu chiến, vừa vặn có thể giải quyết một gã đệ tử cuối cùng.
Lúc này đây, kết quả thi đấu khiêu chiến đã rất rõ ràng, là đệ tử ngoại môn thắng, thắng một trận tràn đầy sảng khoái, hung tàn, khí phách. Sau trận đấu này, đoán chừng sẽ không còn ai dám xem thường đệ tử ngoại môn!
Sau tỷ thí liền nhàm chán, Bạch Vũ muốn gọi Dạ Quân Mạc trở về, vừa xoay mặt lại đã phát hiện ánh mắt của hắn có chút âm trầm.
"Xảy ra chuyện gì sao?" Bạch Vũ tò mò hỏi.
Dạ Quân Mạc lặng đi một chút, trên mặt của hắn không để lộ ra một tia cảm xúc, lại giấu giếm không được Bạch Vũ: "Người ta muốn bắt đã xuất hiện."
"Chuyện tốt, ngươi nhanh đi, chạy sẽ không tốt."
Dạ Quân Mạc kinh ngạc nhìn nàng, vẻ mặt lo lắng.
Khóe miệng Bạch Vũ co rút: "Ta không phải tiểu hài tử ba tuổi! Ngươi không tiễn ta, ta cũng sẽ không tìm không thấy đường."