Ánh mắt Tòng Nguyệt Cầm sáng lên: "Sư phụ tính ra tay?"
"Đương nhiên. Vốn để cho ngươi chuyên tâm chuẩn bị Đại hội săn bắn mới bảo ngươi đừng dính líu tới nàng ta, nay nàng ta cũng đã thành thủ tịch đệ tử, thành kẻ địch của ngươi, còn có gì hay mà phải thủ hạ lưu tình." Bách Lý trưởng lão vuốt phất trần của mình, đôi mắt lóe ra sát ý: "Ngươi chỉ cần chuyên tâm giành được thứ nhất của Đại hội, chuyện ɢɨết ૮ɦếƭ nàng ta, ta sẽ an bài tốt. Không phải mỗi lần Đại hội săn bắn đều có vài kẻ xui xẻo ૮ɦếƭ một cách mờ ám trong miệng mãnh thú sao?"
"Vâng!" Tòng Nguyệt Cầm mừng như điên gật đầu.
Trên đỉnh Vô Danh, ngoại trừ Viêm Hạo Thiên và Sa Hoằng bị thương, những người khác đều đang chuẩn bị.
Bạch Vũ trở thành thủ tịch đệ tử quá đột ngột, cũng có chút muộn, qua vài ngày nữa Đại hội săn bắn sẽ mở ra, vốn mọi người cũng không tính tham dự đột nhiên muốn đi săn bắn, ngoài ra còn dự định đánh bại toàn bộ bốn người khác, hiển nhiên có không ít chuyện cần sớm đi nghe ngóng chuẩn bị.
Bạch Vũ cũng chuẩn bị.
Nàng là Triệu Hoán Sư trung giai, có hai Triệu Hoán Thú nhị giai mãn tư chất, đều tu luyện linh thuật thời Sáng Thế Thần viễn cổ, nàng không có suy nghĩ trước khi Đại hội bắt đầu sẽ có đột phá gì, nhưng độc dược vẫn phải chuẩn bị.
Từ sau lần bị ám sát ở Thượng vực dùng hết độc dược, Bạch Vũ liền tìm kiếm độc dược mới, đáng tiếc độc vật ở Cống Hiến Đường cũng không phù hợp với ý muốn của nàng, không đủ độc hại!
Nhưng hiện tại, cho dù không đủ độc hại cũng chỉ có thể chấp nhận mang theo, trên người không có chút độc dược, có cảm giác, cảm thấy thiếu một con bài chưa lật.
Vì thế, Bạch Vũ lấy đi toàn bộ độc dược độc hại nhất của Cống Hiến Đường, Đường chủ Cống Hiến Đường nhìn thấy Bạch Vũ vác một bao tải độc dược, chỉ cảm thấy đau răng: "Những thứ này đều là kịch độc, cũng đủ độc ૮ɦếƭ toàn bộ người ở Vô Trần Cung, dù sao ngươi cũng phải ngàn vạn lần cẩn thận!"
"Yên tâm, ta chỉ là muốn độc ૮ɦếƭ mãnh thú mà thôi." Bạch Vũ cười tủm tỉm khiêng toàn bộ độc dược đi. Những thứ độc dược này chế thành hỗn hợp độc có lẽ có thể độc ૮ɦếƭ mãnh thú tam giai, tứ giai thì còn thiếu chút.
Bạch Vũ tiêu tốn mất ba ngày, chế toàn bộ độc vật thành độc phấn, rốt cục Đại hội săn bắn cũng bắt đầu.
Mỗi lần Đại hội săn bắn đều là do Mạn Thủy Quân Quốc và Tây Trần Quận Quốc giao giới trong Cự Thú Chi Lâm. Mảnh rừng già thâm sơn này không thuộc về bất kỳ một quốc gia nào, trải rộng ra trăm ngàn dặm, chưa từng có ai biết đến tột cùng mảnh rừng này lớn bao nhiêu, đến tột cùng bên trong có bao nhiêu mãnh thú.
Nhưng tổng thể mà nói, Cự Thú Chi Lâm không nguy hiểm như ở Băng Nguyên, chỉ cần không đi vào sâu trong trung tâm rừng, nơi chưa từng có ai tiến vào, mãnh thú gặp được cũng sẽ không thái quá.
Giữa núi rừng, cây cối trong gió ào ào rung động, hơn một trăm đệ tử Vô Trần Cung tập hợp trên núi cao bên cạnh Cự Thú Chi Lâm, đây là núi cao duy nhất gần Cự Thú Chi Lâm, Vô Trần Cung chủ và năm vị Quốc Quân đứng ngạo nghễ trên vách núi đen, quan sát hơn một nửa Cự Thú Chi Lâm, khí thế nghiêm nghị.
Tứ đại trưởng lão đứng ở phía dưới, vung tay đưa cho mỗi người một cái Tử Kim Cầu. Năm thủ tịch đệ tử cũng có một cái, nhưng trên quả cầu lại khắc ký hiệu khác biệt.
Các đệ tử giúp đỡ vị thủ tịch đệ tử ấy, đã liên kết Tử Kim Cầu của chính mình với đối phương thành Phụ Chúc Cầu (quả cầu lệ thuộc), sau đó có thể liên hệ thông qua Tử Kim Cầu. ɢɨết ૮ɦếƭ mãnh thú đạt được linh khí cũng sẽ được chứa đựng ở trong Tử Kim Cầu, có thể chuyển dời cho thủ tịch đệ tử.
Ba tháng sau, ai có nhiều linh khí nhất trong năm thủ tịch đệ tử, người đó là người thắng.
"Lúc gặp phải tính mạng bị nguy hiểm, Ϧóþ nát Tử Kim Cầu, sẽ có người tới cứu các ngươi, lúc nên dùng hãy dùng, không cần uổng phí tính mạng." Thương trưởng lão nhìn lướt qua mọi người, nhắc nhở một câu.
Đệ tử các đỉnh cầm lấy Tử Kim Cầu, lập tức kết nối với thủ tịch đệ tử mình giúp đỡ.
Bên này của Bạch Vũ, toàn bộ đệ tử đỉnh Vô Danh và đỉnh Liệt Dương đều kết nối với Tử Kim Cầu, tổng cộng có 43 người.
"Tả Viêm, Tả Vũ, Nhạc Kỳ Nhân, ba người đi cùng ta,những người còn lại chia thành tám tổ, một tổ năm người kết giao hành động. Ta không cần các ngươi mạo hiểm giúp ta săn bắn mãnh thú cao giai, chỉ cần các ngươi tìm nhiều mãnh thú hơn, nhanh chóng báo cáo vị trí cho ta." Bạch Vũ an bài đâu vào đấy.
Uy tín của Bạch Vũ ở Vô Trần Cung đã sớm không thua gì đám người Tả Khưu Lan, mọi người lập tức làm theo, nhanh chóng phân tán ra, tiến vào cánh rừng.
Bạch Vũ bị đưa đến cửa vào phía Đông của Cự Thú Chi Lâm, nàng dẫn theo ba người Nhạc Kỳ Nhân tiến vào rừng rậm, không vội vàng đi tìm mãnh thú, mà là lập tức đi sâu vào bên trong. Cự Thú Chi Lâm bao la, rộng lớn, ven rìa sẽ không có nhiều mãnh thú lắm.
Bọn họ đi suốt năm ngày, mới miễn cưỡng qua khỏi ven rừng rậm, mới bắt đầu gặp mãnh thú nhị giai.
Nhưng mãnh thú gặp phải đều là mãnh thú nhị giai lạc đàn, có đôi khi mấy ngày mới có thể gặp được một con, thật ra mỗi ngày đều có thể gặp mãnh thú nhất giai, nhưng có ɢɨết ૮ɦếƭ cũng không được bao nhiêu linh khí.
Đảo mắt đã qua nửa tháng, linh khí trong Tử Kim Cầu của Bạch Vũ chỉ mới chưa tới 40 điểm.
"Hiệu suất săn bắn của chúng ta quá thấp, cứ tiếp tục như vậy thêm ba tháng nữa có thể đạt được 300 điểm hay không còn khó nói." Tả Vũ than thở nói thầm.
Nhạc Kỳ Nhân cũng buồn bực cúi đầu: "Đúng vậy, nghe nói linh khí của Tòng Nguyệt Cầm đã vượt qua 200 điểm."
Tả Viêm tò mò: "Ngươi nghe ai nói?"
"Người ở tổ khác nghe được." Bạch Vũ vân đạm phong khinh lắc lắc Tử Kim Cầu: "Nói là người Dược Thiện Đường dùng đồ ăn đặc biệt làm mồi dụ hấp dẫn mãnh thú, khiến cho Tòng Nguyệt Cầm săn bắn được không ít mãnh thú."
"Tốt như vậy? Bạch Vũ, ngươi có đồ ăn như vậy không?" Tả Vũ sáng mắt.
"Không có." Nếu có Bạch Vũ cũng không muốn dùng. Đồ ăn làm mồi không tốt sẽ không khống chế được, đến lúc đó đưa tới mãnh thú tam, tứ giai, Tòng Nguyệt Cầm chỉ có chờ ૮ɦếƭ.
"À......" Tả Vũ có chút thất vọng dựa vào một bên.Bạch Vũ cười cười: "Không cần lo lắng, lúc này mới vừa mới bắt đầu, vận may của chúng ta lập tức sẽ đến."
"Ở nơi nào?" Ba người đồng loạt nhìn Bạch Vũ, tựa như mèo nhìn thấy cá.
Bạch Vũ chỉa chỉa phía trước, bên trong bóng cây rậm rạp của khu rừng hiện lên một bóng dáng linh hoạt. Bạch Vũ đánh ra Lưu Hỏa, bỗng nhiên bóng dáng chạy trốn, nghiêng ngả lảo đảo chạy vào sâu trong cánh rừng, thì ra là một con Quỷ Linh Dương nhị giai.
"Đuổi theo." Bạch Vũ dẫn theo ba người Nhạc Kỳ Nhân lập tức truy kích.
Bởi vì bị kinh sợ, Quỷ Linh Dương chạy trốn cực nhanh.
Bạch Vũ không nhanh không chậm đuổi theo ngay phía sau nó, vừa không tấn công, cũng không buông tha theo dõi, cho đến lúc chạy gần được hai dặm, bỗng nhiên Quỷ Linh Dương ngừng lại, quay đầu lại điên cuồng tiến về phía Bạch Vũ.
Ầm ——
Bát Tí Cuồn Viên của Tả Vũ lập tức che ở phía trước, trong chốc lát, Huyền Vũ Kim Giáp bảo vệ ở trên người, sừng nhọn của Quỷ Linh Dương đánh vào trên người không tạo ra bất kỳ thương tổn gì.
Nhưng ngay sau đó, Quỷ Linh Dương liền xuất hiện ở bên kia, hung hăng nhắm đâm về phía Nhạc Kỳ Nhân. Nhạc Kỳ Nhân nâng tay bắn gai nhọn ra, khiến cho Quỷ Linh Dương không thể không trốn tránh.
Nhạc Kỳ Nhân nhân cơ hội tránh được va chạm, trốn ra phía sau Bát Tí Cuồng Viên, vừa nhấc mắt, năm con Quỷ Linh Dương liền xuất hiện từ bốn phía, bao vây xung quanh bọn họ.
"Ta đã nói làm sao nó dám quay đầu, thì ra là kêu gọi đồng bạn đến." Tả Vũ khinh thường cười lạnh, giọng điệu tràn ngập hưng phấn.
"Ừ, vậy mau chóng giải quyết đi." Đáy mắt Bạch Vũ hiện ra hàn quang, gọi Tiểu Thanh ra, nhanh chóng phóng ra Bạo Liệt Lưu Hỏa, trong nháy mắt ɢɨết ૮ɦếƭ hai con.
Bát Tí Cuồng Viên dựa vào lực phòng ngự cường hãn,cứng rắn kháng cự lại đợt tấn công mãnh liệt của ba con còn lại, Hoàng Kim Thứ Vị và Cửu Vĩ Hỏa Hồ dùng hết khả năng để công kích, không tốn bao nhiêu thời gian đã giải quyết xong những con còn lại.
"Quả nhiên là vận may đến, thoáng chốc đã săn được năm con, linh khí tăng lên không ít chứ?" Tả Vũ vừa hỏi, vừa vui vẻ, phấn chấn thu thập con mồi. Ngoại trừ linh khí, mãnh thú bị bắt ɢɨết còn có rất nhiều thứ tốt, cũng không thể lãng phí.
"Tăng 20 điểm. Nhưng vận may ta nói cũng không phải chỉ năm con này." Bạch Vũ nhìn thoáng qua Tử Kim Cầu, bắt đầu cẩn thận kiểm tra vết tích.
"Ngươi cảm thấy gần đây còn có Quỷ Linh Dương không?" Ánh mắt Tả Viêm sáng lên.
"Đương nhiên. Nếu gần đây không có Quỷ Linh Dương sinh sống, vậy sao nơi này có thể đột nhiên xuất hiện năm con Quỷ Linh Dương?" Bên miệng Bạch Vũ gợi lên một chút tự tin, lần theo dấu vết, cẩn thận đi vào chỗ sâu trong rừng cây tìm kiếm.
Tả Viêm lập tức ngậm miệng không nói, đi theo phía sau nàng. Dấu chân của Linh Dương không có được bao nhiêu liền biến mất toàn bộ, nhưng dấu vết trên thân cây, trên đá vụn sẽ không biến mất nhanh như vậy.
Từ lần trước, toàn bộ trí nhớ cuồn cuộn tràn vào đầu óc, đối với việc truy tìm tung tích mãnh thú, Bạch Vũ bắt đầu trở nên rất có lòng.
Không bao lâu, Nhạc Kỳ Nhân và Tả Vũ cũng đi theo tới, bốn người vén cỏ cây che chắn phía trước lên, nhìn xuống phía dưới một khe núi trơ trụi, một đám Quỷ Linh Dương lười biếng đang gặm cỏ cây chung quanh.
Quỷ Linh Dương trời sinh tính tham ăn, toàn bộ cây cỏ có thể ăn, ngay cả gốc cũng ăn sạch. Nhưng có gặm như vậy cũng không thể ăn hết được một mảng lớn, sẽ không chỉ một, hai con là có thể làm được. Tả Viêm cẩn thận đếm: "Tổng cộng có ba mươi bảy con, trong đó một nửa đều là mãnh thú nhị giai, không dễ xử lý!"
"Quả thật không dễ xử lý." Bạch Vũ cau mày suy tư: "Không cẩn thận sẽ thả chạy mất mấy con."
Tả Viêm: "......!"
Chúng ta chỉ có bốn người, không phải bốn mươi người! Vậy mà ngươi muốn một lưới bắt hết chúng nó? Tả Viêm cảm thấy suy nghĩ của hắn có chút theo không kịp Bạch Vũ, Bạch Vũ nói không dễ xử lý cùng với lời nói không dễ xử lý của hắn cũng không cùng một chuyện.
Nhạc Kỳ Nhân không suy nghĩ nhiều như vậy, tín nhiệm Bạch Vũ vô điều kiện, vỗ иgự¢: "Vũ tỷ tỷ, tỷ cứ an bài, muội cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!"
"Địa hình khe suối này rất không tệ." Sóng mắt Bạch Vũ lưu chuyển, chỉ vào hướng lói ra của khe núi: "Sau khi lao xuống, muội và Tả Vũ chặn lối ra duy nhất của khe núi. Tả Viêm phóng hỏa thiêu mảnh rừng này, đừng làm cho chúng nó chạy trốn về bên này."
"Được, chỉ cần tốc độ nhanh, thì đều chạy không thoát." Tả Vũ vô cùng đồng ý.
Tả Viêm: "......" Đúng là chạy không thoát, nhưng các ngươi có nghĩ qua ɢɨết như thế nào không? Đây là ba mươi bảy con mãnh thú, không phải ba mươi bảy con kiến.
Nhưng nhìn thấy bộ dạng Nhạc Kỳ Nhân và đệ đệ mình xoa tay hưng phấn, hắn vẫn thức thời nuốt lời này vào trong bụng. Dù sao bọn họ ɢɨết không được thì cũng có thể chạy trốn, không có nguy hiểm gì.
Nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện hắn sai rồi, ba mươi bảy con Quỷ Linh Dương ở trong mắt Bạch Vũ thật sự chỉ là ba mươi bảy con kiến!
Sau khi Bạch Vũ lao xuống khe núi, Tiểu Thanh một hơi phóng ra năm lần Bạo Liệt Lưu Hỏa, trong nháy mắt tiêu hao toàn bộ linh khí, biến khe núi hóa thành một mảnh biển lửa! Hơi thở hủy diệt dời non lấp biển, giống như nhấc lên sóng lớn vạn trượng, làm cho hơn một nửa Cự Thú Chi Lâm đều lâm vào chấn động.
Chúng đệ tử săn bắn ở trong rừng chỉ cho rằng là mãnh thú cấp bá chủ xuất động, cuống quít giấu kín hành tung.
Trên núi cao phía xa xa, Vô Trần Cung chủ và Quốc Quân ngũ quốc nhìn thấy núi rừng chấn động, hỏa diễm ngút trời, ánh mắt đều trầm xuống, tràn ngập cảm xúc không nhìn thấu.
Tửu trưởng lão đứng bên dưới bừng tỉnh lại từ trong kinh ngạc, nhìn về phía Thương trưởng lão: "Ngươi thu được đồ đệ tốt, uy lực linh thuật của Bạch Vũ lại tăng thêm không ít, nhất định là ngươi dạy."
"À...... Quá khen......" Thương trưởng lão thật sự không biết thẹn.
"Thiêu cánh rừng thì thế nào? Có thể bắt được con mồi mới được. Chỉ sợ ngay cả con mồi là ai, Bạch Vũ cũng không rõ!" Bách Lý trưởng lão bỗng nhiên cười lạnh, vẻ lo lắng nơi đáy mắt giống như ác mộng làm da đầu người ta run lên.
Lời vừa ra khỏi miệng, ánh mắt Thương trưởng lão liền thay đổi, vân đạm phong khinh chắp tay: "Đa tạ Bách Lý trưởng lão nhắc nhở, dù sao đồ đệ của ta chắc chắn sẽ không biến thành con mồi của người khác, bà có thể yên tâm!"
Hai chữ ‘yên tâm’ vô cùng nặng, chứa một chút ý tứ khinh thường.
Bách Lý trưởng lão hừ lạnh một tiếng, cầm phất trần, nhắm mắt nghỉ ngơi, không nói gì.
Khe núi vốn là một mảnh trơ trụi, hỏa diễm không duy trì được lâu lắm liền biến mất. Lực phòng ngự của Quỷ Linh Dương cũng không mạnh, Tiểu Thanh lại đột nhiên tập kích, Bạo Liệt Lưu Hỏa với lực sát thương vượt qua 40 điểm gần như làm nổ tung toàn bộ khe núi trong nháy mắt.
Toàn bộ Quỷ Linh Dương gần như bị mất mạng ngay tại chỗ, không ૮ɦếƭ cũng bị trọng thương, bị Nhạc Kỳ Nhân và Tả Vũ ɢɨết ૮ɦếƭ rất dễ dàng.
Sau khi càn quét sạch sẽ khe núi này, linh khí trong Tử Kim Cầu của Bạch Vũ tăng vọt lên đến 180 điểm.
"Ha ha, lần này lại được lợi, nếu vẫn còn vận may như vậy thì tốt rồi." Tả Vũ có chút lòng tham không đáy bĩu môi.
Bạch Vũ cười lắc đầu: "Kế tiếp sẽ không thể dựa vào vận may, phải xem đồng đội của chúng ta có chịu nỗ lực hay không. Vừa mới có một tổ người nói cho ta biết, bọn họ đã phát hiện ra một ổ Hồng Lân Xà."
Nhất thời, ba người Nhạc Kỳ Nhân lại hưng phấn lên.
Bọn họ lập tức dựa theo định vị của Tử Kim Cầu, tìm kiếm mất ba ngày chạy tới xà huyệt (hang ổ của rắn). Trong ba ngày này, Bạch Vũ đã sớm khôi phục lại, đến nơi đó liên hợp với năm người, lại xốc xà huyệt lên.
Linh khí của Bạch Vũ tăng lên đến đến 240 điểm, vẫn lấy được mười lăm túi mật xà của Hồng Lân Xà, đây chính là dược liệu hệ Hỏa hiếm thấy, ẩn chứa lực lượng hệ Hỏa tương đối lớn, hơn nữa tính chất thẩm thấu rất mạnh, có thể rèn luyện sức lực và dược liệu khác.
Sau ngày đó, Bạch Vũ liền dẫn theo ba người Nhạc Kỳ Nhân nhàn rỗi, thảnh thơi đi dạo, nghỉ ngơi, tìm nơi yên lặng để tu luyện, đợi cho có người thông báo lại hành động. Như vậy nhìn như nhàn hạ, thực tế hiệu suất lại cực kỳ cao, hoặc là bất động, hoặc là tóm được một ổ.
Dù sao lực phá hoại của Tiểu Thanh thật sự rất đáng kinh ngạc, mãnh thú tam giai cũng đều kém hơn nó.
Trôi qua mấy chục ngày bôn ba, linh khí trong Tử Kim Cầu của Bạch Vũ đã đạt tới 1680 điểm, thời gian của Đại hội săn bắn đảo mắt cũng trôi qua được một tháng rưỡi.
"Vũ tỷ tỷ, hiện tại, linh khí của tỷ đã là đệ nhất! Nếu có thể tiếp tục duy trì, hạng nhất Đại hội săn bắn nhất định là của tỷ!" Nhạc Kỳ Nhân nghe được các đồng đội báo cáo, vui mừng ôm lấy Bạch Vũ.
Bạch Vũ ai oán nhìn Nhạc Kỳ Nhân: "Tại sao dễ dàng như vậy? Nếu chúng ta nghe được số lượng linh khí của người khác, tự nhiên người khác cũng có thể nghe được của ta."
"Bọn họ muốn nhằm vào chúng ta?" Tả Vũ nhíu mày.
Tả Viêm gật đầu, tuyệt không giật mình: "Chuyện sớm hay muộn, đừng quên, linh khí có thể bị đoạt."
Bọn họ đang nói, Bạch Vũ liền nhận được nhận được cầu cứu từ Tử Kim Cầu, một tổ người gặp người của đỉnh Kinh Lôi, bị tách ra, có hai người xui xẻo đang trên đường trốn chạy tránh khỏi bị truy đuổi.
"Bạch Vũ, bọn họ muốn ςướק Tử Kim Cầu của chúng ta, đoạt linh khí của chúng ta, làm sao bây giờ?"
"Đoạt linh khí......" Vừa nói xong liền đến rồi, xem ra cuộc sống yên lặng săn bắn đã kết thúc.
Tinh thần Bạch Vũ vừa động, thu hồi toàn bộ linh khí trong Phụ Chúc Cầu của mọi người vào trong Tử Kim Cầu của mình, vừa vặn linh khí trong quả cầu phá vỡ 2000 điểm.
"Được rồi, các ngươi Ϧóþ nát Tử Kim Cầu đi." Bạch Vũ phân phó.
Hai người ngây ra một lúc, khó hiểu hỏi: "Ngươi để cho bọn ta rời khỏi Đại hội săn bắn? Đây chẳng phải là chúng ta không thể giúp ngươi?"
"Hiện tại các ngươi đang bị truy đuổi, ta cũng không tới kịp để cứu các ngươi. Nếu như các ngươi để cho bọn họ bắt được, bọn họ sẽ không cho các ngươi có cơ hội giúp ta." Không thể ɢɨết người, nhưng tuyệt đối có thể đánh cho thành bệnh liệt nửa người, để lại nơi nào đó làm thức ăn cho mãnh thú, còn không bằng hiện tại Ϧóþ nát Tử Kim Cầu cầu cứu.
Hai người bên cạnh nghĩ lại cũng đúng, nếu chắc chắn phải bị đào thải, tại sao không đập vỡ trước để rời đi? Quả quyết Ϧóþ nát Tử Kim Cầu.
Sau đó, một vị Đỉnh chủ đột nhiên xuất hiện, đưa bọn họ rời đi dưới mí mắt của mọi người. Khóe miệng các đệ tử đỉnh Kinh Lôi co rút, nằm mơ cũng không nghĩ đến hai người sẽ dễ dàng buông tha Ϧóþ vỡ quả cầu như vậy, đây là Đại hội săn bắn, không phải trò chơi, tốt xấu gì các ngươi cũng phải có chút cốt khí chứ!
Sau khi Bạch Vũ xác nhận bọn họ an toàn liền rời đi, dùng Tử Kim Cầu truyền lệnh, tất cả đội ngũ tập hợp, tất cả cùng nhau hành động, không cần phải tùy tiện phân tán nữa.
Sau khi mấy đội trưởng nghe xong đều có chút chần chờ: "Tụ tập cùng một chỗ để hành động, sẽ bất lợi cho việc tìm kiếm con mồi."
"Không có vấn đề gì, kế tiếp chủ yếu sẽ chiến đấu mà không săn bắn, chúng ta cũng sẽ mau chóng đi qua tập hợp với các ngươi." Khóe miệng Bạch Vũ gợi lên một chút sắc bén, không phải là muốn đoạt đồ sao? Ai sẽ không, ai đoạt của ai còn chưa nói chính xác được đâu.
Đêm đó, bọn họ nghỉ ngơi ở dưới gốc cây của một tàng cây đa thật lớn, tựa vào thân cây to khỏe, Bạch Vũ ngửa mặt nhìn trời, có chút khó ngủ.
Xuyên thấu qua khe hở của những lá cây, ánh sáng của những vì sao nhẹ nhàng rơi trên mặt nàng, xinh đẹp đến mức làm người ta ngừng thở, nhìn khuôn mặt bao phủ ánh sáng bạc giống như ánh hào quang, thánh khiết giống như thiên thần, làm cho người ta không dám ᴆụng vào.
Đôi mắt trong trẻo của nàng nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm hun hút, một ngọn sao băng xẹt qua, trong đầu nàng hiện ra đôi mắt lạnh băng giống như vì sao lạnh lẽo của người nào đó.
"Đang làm gì?" Giọng nói sâu lắng mà từ tính vang lên trong đầu nàng, giống như rượu ngon tinh khiết đầy hương thơm, trong nháy mắt làm cho nàng bừng tỉnh khỏi cơn mê.
Bạch Vũ kịp phản ứng truyền âm ngàn dặm của Dạ Quân Mạc, thốt ra giọng nói vui sướng: "Chàng xuất quan?"
"Không, nhưng đã tỉnh." Dạ Quân Mạc nghe giọng nói vui vẻ của Bạch Vũ, tâm tình không tự chủ được bắt đầu vui mừng: "Hiện tại nàng ở đâu?"
"Còn có thể ở đâu, Đại hội săn bắn."
"Đi giúp vui?"
"Chàng cũng quá xem thường ta, làm sao có thể chỉ vào giúp vui, đương nhiên muốn có một hồi vui chơi." Bạch Vũ kiêu ngạo mười phần nói.
"À, có tự tin như vậy? Nếu ta xuất quan đến Đại hội, nhìn thấy nàng không giành được thứ nhất, nàng sẽ bị mất mặt."
Bạch Vũ xem nhẹ khả năng bị xấu mặt của mình, chỉ chú ý tới Dạ Quân Mạc nói muốn đến Đại hội: "Chàng muốn tới Đại hội săn bắn?"
"Đến xem." Dạ Quân Mạc không chút để ý nói: "Có chút nhớ nàng."
Bạch Vũ ngu ngơ một chút, hai gò má không tự chủ được nổi lên hai mảnh đỏ rực, nửa ngày cũng không nói chuyện.
"Nàng không nhớ ta sao?" Dạ Quân Mạc hỏi.
"Ta......" Bạch Vũ do dự một lúc lâu, giọng nói thì thầm như con muỗi: "Ta cũng nhớ chàng."
Giọng nói bay bổng, nhẹ nhàng, giống như một mảnh lông chim xẹt qua tâm Dạ Quân Mạc. Đôi mắt tối đen của hắn giống như được ánh sáng mặt trời chiếu vào, môi mỏng khêu gợi nhẹ nhàng nhếch lên: "Nàng nói cái gì? Ta không nghe rõ."
"......" Bạch Vũ khẽ cắn môi, hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: "Ta nói ta cũng nhớ chàng, ta nhớ chàng! Nghe được chưa?"
"Nghe được." Giọng nói trầm thấp của Dạ Quân Mạc có một chút mị hoặc tràn ngập ở bên tai Bạch Vũ: "Nhưng ít nhất còn phải thêm một tháng nữa ta mới có thể xuất quan, ngoan ngoãn chờ ta."
Bạch Vũ trầm mặc một lúc lâu, ai oán phun ra ba chữ: "Chàng gạt ta!"
Dạ Quân Mạc cười một tiếng, cắt đứt truyền âm ngàn dặm.
Bạch Vũ buồn bực ngửa đầu ngã vào trên cỏ, càng ngủ không được. Ánh trăng ௱ôЛƓ lùng mờ tối bị che phủ lúc sáng lúc tối, gió lạnh phơ phất thổi tới trên người Bạch Vũ, rừng rậm sâu thẳm tràn ngập bầu không khí yên tĩnh.
Một đạo kiếm khí vô hình lặng yên tới gần trong phút chốc, ở trong đêm đen như nham thạch xé rách không khí không một tiếng động.