Vốn là tốc độ ngưng tụ linh lực của Bạch Vũ so với người bình thường nhanh hơn, hơn nữa nàng còn có Phi Hồng Chi Nguyệt gần như dùng không hết.
Tuy rằng, hiện tại hiệu quả của Phi Hồng Chi Nguyệt đối với nàng dần dần kém đi, nhưng vẫn còn hiệu quả, khiến cho một ngày nàng có thể ngưng tụ ra một, hai giọt linh lực, so với người khác năm, sáu ngày mới có thể ngưng tụ ra một giọt thì nhanh hơn.
Nhưng hôm nay nàng vừa ngưng tụ ra một giọt linh lực, Tả Viêm mang vẻ mặt bình tĩnh đến gõ cửa của nàng: "Viêm Hạo Thiên và Sa Hoằng bị đánh bị thương, đả thương vô cùng nặng."
Bạch Vũ cả kinh, có thể khiến cho Tả Viêm cứng nhắc nói ra đả thương vô cùng nặng, vậy không phải là nặng bình thường. Nàng lập tức đi theo Tả Viêm nhìn hai người, trên đường hỏi Tả Viêm mới biết được là do Tòng Nguyệt Cầm và Thủy Vân Thanh làm.
Đến đại đường, hai người hôn mê nằm ở trên giường, Nhạc Kỳ Nhân ở một bên khóc bù lu bù loa, vừa nhìn thấy Bạch Vũ, lập tức bổ nhào qua: "Vũ tỷ tỷ, đều là muội không tốt, Sa Hoằng ca vì muội mới bị đả thương . . . . . ."
"Đừng khóc, nói với ta đến cùng là có chuyện gì xảy ra." Bạch Vũ vỗ vỗ lưng của Nhạc Kỳ Nhân, an ủi.
Nhạc Kỳ Nhân thút thít hai cái: "Lúc Viêm Hạo Thiên xông vào Chủ Điện thì ᴆụng phải Tòng Nguyệt Cầm, nàng ta không nói hai lời liền đánh Viêm Hạo Thiên, còn nói tỷ khiến cho sư phụ nàng ta mất mặt, nàng ta sẽ làm cho tất cả mọi người ở đỉnh Vô Danh không được sống dễ chịu, về sau nàng ta nhìn thấy người của đỉnh Vô Danh, gặp một lần thì đánh một lần."
Sắc mặt Bạch Vũ trầm xuống.
Bách Lý Vân Diễm không thể chịu đựng nổi ba trăm roi, đã sớm ૮ɦếƭ. Chuyện nàng ta mạo danh thế thân đã truyền khắp nơi trong Vô Trần Cung, người hơi thông minh chút cũng đoán được việc này không thoát được quan hệ với Bách Lý trưởng lão.
Mặc kệ là châm chọc Bách Lý trưởng lão âm thầm bày kế, hay là nói bà ta không bảo vệ được chất nữ của mình cũng có, lần này, Bách Lý trưởng lão đánh mất mặt mũi rất lớn. Nhưng Bạch Vũ không nghĩ tới Tòng Nguyệt Cầm sẽ trực tiếp đánh người.
"Về sau thì sao, không có khả năng muội và Sa Hoằng không cứu được Viêm Hạo Thiên?"
"Về sau, Thủy Vân Thanh từ trong Chủ Điện đi ra, nói chúng ta rất ầm ĩ, gây trở ngại nàng ta đúc linh khí, gọi Triệu Hoán Thú ra cắn muội, Sa Hoằng ca che chở cho muội, chính mình lại bị thương nặng. Nếu không phải Phụ vương muội và Viêm Võ Đế nghe thấy tiềng ồn ào đi ra, còn không biết sẽ như thế nào." Nhạc Kỳ Nhân oán hận cắn răng, đôi mắt cực kỳ sưng đỏ, tràn đầy phẫn nộ.
Bởi vì không thích ầm ĩ liền động tay đả thương người khác, Thủy Vân Thanh ở đỉnh Bạo Tuyết sao?
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Bạch Vũ kìm nén tức giận nặng nề, đi vào bắt mạch cho Viêm Hạo Thiên và Sa Hoằng.
Thương tổn trên người hai người đã được đắp dược, không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nhìn miệng vết thương bị Triệu Hoán Thú xé rách trên người bọn họ đã cảm thấy đau, căn bản không qua mười ngày nửa tháng thì không thể xuống giường được.
"Phụ vương muội và Viêm Võ Đế không tìm hai người bọn họ tính sổ sao?" Bạch Vũ thâm trầm hỏi.
"Có, nhưng Đường chủ Cống Hiến Đường đã trị thương cho Sa Hoằng ca và Viêm Hạo Thiên, đưa hai người về đây. Một câu áy náy, Tòng Nguyệt Cầm và Thủy Vân Thanh cũng không nói, Đường chủ nói dù sao bọn họ cũng là thủ tịch đệ tử, Phụ vương muội và Viêm Võ Đế để cho muội về đây trước. . . . . ."
Phịch ——
Bạch Vũ một cước đá văng cái Lô Đồng (bếp lò bằng đồng) bên cạnh, trong đôi mắt sáng thâm thúy tràn ngập hàn ý thấu xương.
Giỏi cho một cái thủ tịch đệ tử, đánh người thì đánh trắng (đánh suông, toi công, ý nói dễ dàng bỏ qua) sao?
"Bạch Vũ, ngươi đừng xúc động. Ngoại trừ Cung chủ chỉ có sư phụ của thủ tịch đệ tử mới có tư cách trách phạt bọn họ, ngươi đi náo loạn cũng vô dụng. Huống chi chúng ta cũng đánh không thắng bọn họ."
"Đại hội săn bắn lần này, không nói chính xác được người nào trong bọn họ có thể trở thành người thừa kế của Cung chủ, ngay cả Quận Vương cũng đều phải nhịn, chúng ta cũng coi như xong."
Tả Viêm và các đệ tử khác vừa thấy cảm xúc của Bạch Vũ không đúng, cuống quít khuyên bảo.
Nhưng bọn họ mới nói chưa được hai câu, Tả Vũ liền vội vã chạy tới nói cho bọn họ biết đỉnh Vô Danh bị người bao vây, dẫn đầu chính là Tòng Nguyệt Cầm.
Mâu quang Bạch Vũ lạnh lẽo, xẹt qua một chút sát ý: "Đây chính là tự nàng ta tìm tới cửa."
Bạch Vũ để cho Nhạc Kỳ Nhân ở lại chăm sóc hai người, dẫn đám người Tả Viêm, Tả Vũ xuống núi.
Dưới chân núi, một đám người thờ ơ, lạnh nhạt như ẩn như hiện chung quanh khu rừng, Tòng Nguyệt Cầm mặc một bộ bạch y, kiêu căng vuốt đầu tóc bạc của mình, giống như một con Khổng Tước cao ngạo đứng ở nơi đó. Theo sau còn có một nữ tử hắc y và một nam nhân cười híp mắt.
"Tòng Nguyệt Cầm, ngươi bao vây đỉnh Vô Danh là có ý gì?" Trong mắt Bạch Vũ là một mảnh âm lãnh.
"Hừ, người của đỉnh Vô Danh các ngươi tự tiện xông vào Chủ Điện, còn vô lễ với ta, ta tới là muốn một cái công đạo." Tòng Nguyệt Cầm đúng lý hợp tình đổi trắng thay đen.
Bạch Vũ nổi trận lôi đình, vung ra một đạo Lưu Hỏa: "Hoang đường! Bị thương là người của đỉnh Vô Danh ta, còn dám trả đũa, ngươi muốn ૮ɦếƭ!"
Thân hình Tòng Nguyệt Cầm bạo lui, bắn ra Vô Ảnh Kiếm Khí.
Hai cỗ lực lượng nháy mắt va chạm trên không trung, phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc, trong nháy mắt, một cỗ sát khí thế không thể đỡ nổ tung, thổi quét núi rừng, nhất thời, mọi người ẩn núp trong rừng không thể chạy trốn, bị gió thổi trúng, ngay cả mắt cũng không mở ra được.
Tròng lòng Tòng Nguyệt Cầm lộp bộp một chút, uy lực linh thuật của Bạch Vũ mạnh hơn so với lần đầu tiên giao thủ rất nhiều, bây giờ mới qua bao lâu? Quả thực đáng giận!
Nàng ta căm tức chửi ầm lên: "Hôm nay không phải bổn cô nương đến đánh nhau với ngươi, thức thời thì lập tức quỳ xuống dập đầu xin lỗi cho ta, ta sẽ tha cho ngươi một mạng. Nếu không, ta sẽ sai người hủy đi đỉnh Vô Danh của ngươi!"
Nàng ta vung tay lên, đệ tử đỉnh Kinh Lôi và Dược Thiện Đường đều đi ra từ trong rừng, xoa xoa tay nhìn Bạch Vũ: "Còn không ngoan ngoãn dập đầu? Hiện tại ngươi chỉ có hai con đường, hoặc là chịu thua, hoặc là tất cả mọi người ở đỉnh Vô Danh đều trở thành tàn phế!"
"Còn có bọn ta, bởi vì các ngươi quấy rầy mà sư tỷ Thủy Vân Thanh của chúng ta đúc ra linh khí bị hỏng rồi, hôm nay đỉnh Vô Danh phải cho bọn ta một cái công đạo!" Nữ tử hắc y cũng lạnh lùng mở miệng, mặt lạnh như sương nhìn chằm chằm Bạch Vũ.Bạch Vũ liếc nhìn nàng ta một cái, nhìn về phía nam tử híp mắt: "Ngươi thì sao? Cũng muốn tới đòi một cái công đạo?"
" Ta cũng không phải đến gây phiền phức, đỉnh Bạo Tuyết chúng ta nghe nói đỉnh Vô Danh chọc hai vị thủ tịch đệ tử, đến đây nhìn xem có cần giúp đỡ hay không. Chúng ta với sư huynh Túc Khải Lâm đúng là rất hòa thuận." Vẻ mặt hắn mang theo nụ cười, cười đến ngay cả mắt cũng đều không thấy.
Bạch Vũ cười nhạo một tiếng, hiền lành? Hiền lành chính là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao? Rõ ràng là ba người này không mượn sức được nên mới cứng rắn.
"Nếu ta không có ý định cho một cái công đạo thì sao?" Bạch Vũ lạnh lùng hỏi.
"Một kiếp này của đỉnh Vô Danh, chúng ta đã không thể giúp được gì, chúng ta sẽ đứng ngoài quan sát thật tốt." Nam tử đỉnh Bạo Tuyết buông tay, đương nhiên không phải thật sự đứng ngoài xem, mà là bao vây đỉnh Vô Danh, không cho bất cứ người nào chạy đi.
"Không cho một cái công đạo nghĩa là đỉnh Vô Danh không muốn tồn tại rồi." Tòng Nguyệt Cầm khinh thường cười lạnh. Nữ tử hắc y cũng dùng ánh mắt âm tàn, vẻ mặt hèn mọn giống như vậy.
Bạch Vũ dùng sức nắm chặt năm ngón tay, nắm đến mức khớp ngón tay trắng bệch.
Nhân mã ba bên cùng lúc đến gây phiền phức, có rất nhiều người. Cho dù nàng có thể chạy thoát, đệ tử khác của đỉnh Vô Danh cũng không thể chạy thoát. Dạ Quân Mạc còn đang bế quan, kỳ thật chỉ cần đánh thức hắn thì tất cả sẽ được giải quyết dễ dàng, nhưng ngay lúc này quấy rầy đến hắn sẽ rất hại thân thể. Bạch Vũ không muốn quấy rầy Dạ Quân Mạc, cũng không muốn mỗi lần đều phải dựa vào hắn tới cứu.
Tả Vũ nhịn không được quát: "Các ngươi vây công đỉnh Vô Danh, ɢɨết hại đồng môn, không sợ trưởng lão trách phạt sao?"
"Ha ha, ngươi đang nói đùa sao? Ta là thủ tịch đệ tử, giáo huấn một, hai sư đệ, sư muội không phục dạy dỗ, ai dám lắm miệng?" Tòng Nguyệt Cầm không cho là đúng cười to.
Nữ tử hắc y cũng lạnh lùng nói: "Sư tỷ Thủy Vân Thanh ra lệnh cho bọn ta thì chỉ cần vâng theo là được, Đỉnh chủ cũng không có ý kiến, trưởng lão lại càng không."
"Các ngươi......" Tả Vũ thở hổn hển muốn liều mạng cùng bọn họ.
Bạch Vũ ngăn cản hắn, thản nhiên nói: "Ta sẽ không giúp các ngươi."
Sắc mặt ba người đột nhiên lạnh lùng, trong mắt phun ra sát ý bức người.
Màu sắc trong mắt Bạch Vũ thâm trầm, ánh sáng u tối sâu không lường được đảo qua ba người: "Bất cứ người nào trong các ngươi, ta cũng sẽ không giúp!"
"Tả Khưu Lan thì sao?" Khí thế Tòng Nguyệt Cầm bức người.
"Không giúp!" Bạch Vũ trảm đinh tiệt thiết.
"Gọi cũng vô dụng, dù sao vẫn có chút yếu." Nữ tử hắc y lạnh lùng ôm trường kiếm.
Bạch Vũ thản nhiên phân phó Tả Vũ: "Đến nhà kho lấy ba mươi ly Phi Hồng Chi Nguyệt lại đây."
Tả Vũ kinh ngạc cười toe toét: "Bạch Vũ......"
"Nhanh đi!"
Tả Vũ đành phải nghẹn một bụng tức giận, đi lấy Phi Hồng Chi Nguyệt. Ba mươi ly Phi Hồng Chi Nguyệt, gần như là tất cả đồ tích trữ của đỉnh Vô Danh.
Bạch Vũ cho ba người bọn họ, mỗi người mười ly, lại cho Tòng Nguyệt Cầm một linh quả hệ Kim 400 năm, cho Thủy Vân Thanh một bản bí tịch đúc linh khí, cho Túc khải Lâm phối phương Nhiên Huyết, bất luận thứ nào cũng đều là bảo bối vô giá, quý giá làm cho ba người đều cảm thấy giật mình.
Tòng Nguyệt Cầm cân nhắc linh quả, khinh miệt nhìn nàng: "Quả đúng là ngươi rất có tiền. Xem như nhìn vào mấy thứ này, bổn cô nương sẽ không so đo với ngươi. Sớm đưa ra như vậy thì không phải rất tốt sao, không nên để đánh một chút mới chịu thành thật, thật sự là đồ đê tiện. Nhớ kỹ lời ngươi nói, đừng nhúng tay vào Đại hội săn bắn."
Bạch Vũ rũ mắt xuống, không nói một lời.
Hai người khác cũng không ở lại lâu, nhìn cũng không thèm liếc nhìn Bạch Vũ một cái, dẫn người rời đi.
Bọn họ đến vì bức bách Bạch Vũ phải tỏ thái độ, vốn đang tính cùng nhau phế bỏ đỉnh Vô Danh, không nghĩ tới Bạch Vũ lại cho một lời hứa hẹn, còn dâng lên bảo bối quý trọng như thế, rõ ràng là đã chịu thua, bọn họ tiếp nhận xong cũng không động tay lần nữa.
Sau khi nhân mã ba bên đều rời đi, gió lạnh hiu quạnh thổi qua đỉnh Vô Danh, tâm tình mọi người đều tương đối âm trầm.
Nhìn Viêm Hạo Thiên và Sa Hoằng còn nằm trên giường, Tả Vũ nổi giận mắng to: "Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp! Rõ ràng là người của chúng ta bị thương, lại đánh tới cửa ép chúng ta xin lỗi, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?"
"Dựa vào việc bọn họ là thủ tịch đệ tử, bọn họ có trưởng lão và Cung chủ coi trọng, có thực lực và tiềm năng cường đại! Bọn họ có thể là người thừa kế tương lai của Cung chủ, mà chúng ta, cái gì cũng không phải." Tả Viêm lạnh lùng giữ chặt hắn.
Tả Vũ không đáp lại, nhìn ca ca mình trừng trừng, sau một lúc lâu nói không ra lời.
Nhạc Kỳ Nhân ủy khuất bĩu môi: "Cho nên Vũ tỷ tỷ thật sự tính tuân thủ ước định, không giúp cho thủ tịch đệ tử nào?"
"Bọn họ cũng xứng!" Bạch Vũ lạnh như băng mở miệng.
Tòng Nguyệt Cầm, Thủy Vân Thanh, Túc khải Lâm, người nào xứng để cho nàng giúp đỡ? Thật ra Tả Khưu Lan vẫn là bằng hữu tốt trước sau như một, đáng tiếc vì sư phụ, nàng không có ý định giúp hắn.
"Được rồi, không tham dự sẽ không tham dự. Đại hội săn bắn chúng ta ở lại đỉnh Vô Danh, giúp bọn họ dưỡng thương." Nhạc Kỳ Nhân nắm tay Viêm Hạo Thiên, khẽ cắn môi.
Nàng là Quận Chúa được Đông Nhạc Quận Vương nuông chiều từ bé, sau khi vào Vô Trần Cung cũng được đỉnh Liệt Dương chăm sóc vô cùng tốt, chưa từng phải chịu qua ức ђเếק như vậy.
Lúc Lăng Sương Bạch Điêu (đại bàng trắng) của Thủy Vân Thanh bổ nhào về phía nàng, nàng thực sự cảm thấy chính mình sẽ phải ૮ɦếƭ! Nhìn thấy Sa Hoằng bảo vệ nàng mà иgự¢ gần như bị đánh nát, ngoại trừ hận trong lòng nàng chỉ có hận. Nhưng Vũ tỷ tỷ cũng phải nhịn, nàng còn có thể làm gì bây giờ? Cho dù muốn đánh nhau, nàng cũng không có được bản lĩnh kia.
Bạch Vũ cười ngạo nghễ, trong mắt phượng tuyệt sắc tràn ngập sắc bén sâu không lường được, giọng điệu lạnh lẽo làm cho cả người kẻ khác phát run: "Khi nào thì ta nói bỏ qua dễ dàng như vậy?"
Tinh thần của tất cả mọi người đều bị chấn động, ánh mắt tỏa ánh sáng nhìn Bạch Vũ: "Ngươi muốn dẫn chúng ta đi đánh bọn họ, ςướק đồ về?"
Tả Viêm chỉ cảm thấy đau đầu, cuống quít khuyên can: "Không được, các ngươi đừng làm ẩu.
"Vì sao không được? Những gì Bạch Vũ đưa đều quý giá, linh tửu trong nhà kho cũng đều vét sạch, mấy ngàn cống hiến cũng không đổi được, đương nhiên phải ςướק về." Tả Vũ bất mãn trừng mắt.
Bạch Vũ lạnh nhạt cười: "Vốn cũng không cần thiết phải đoạt lại những thứ đó, đánh bọn họ thì vẫn được."
Linh quả hệ Kim 400 năm, giá trị mấy chục vạn tinh thể thứ phẩm, nhưng Tòng Nguyệt Cầm là Triệu Hoán Sư hệ Mộc, nàng ta không dùng được.
Còn bí tịch đúc linh khí đưa cho Thủy Vân Thanh là loại cực kỳ cao thâm, đừng nói Thủy Vân Thanh có thể dựa vào đó mà đúc ra linh khí, nàng ta có thể xem hiểu hay không rồi nói.
Về phần phối phương Nhiên Huyết, không tiện, không phải có phối phương Nhiên Huyết là có thể làm được linh tửu.
Thứ nàng đưa cho ba người đó quả thật rất quý giá, cũng rất phù hợp với khẩu vị của bọn họ, nhưng căn bản là bọn họ không dùng được. Những thứ không dùng được, cầm trong tay cũng chỉ là đồ bỏ đi, căn bản Bạch Vũ không thèm để ý.
"Bạch Vũ, ngươi tính làm như thế nào? Chúng ta nghe lời ngươi. Có muốn lén lút nhìn chằm chằm bọn họ hay không, chờ đến lúc bọn họ chỉ có một mình thì trùm bao tải vào bọn họ?" Tất cả mọi người đều tha thiết nhìn Bạch Vũ.
"Lén lút? Vì sao phải lén lút?" Bạch Vũ lạnh lùng nâng môi, đôi mắt sóng nước mênh ௱ôЛƓ hiện lên hàn quang, vênh váo hung hăng nói: "Muốn đánh thì đánh trước mặt mọi người, để cho bọn họ thua không còn lời nào để nói!"
Nàng an bài Tả Viêm dẫn người bảo vệ tốt đỉnh Vô Danh, tự mình đi tìm Thương trưởng lão.
Mặc dù Thương trưởng lão là một trong tứ đại trưởng lão, nhưng hắn phụ trách tất cả việc làm ăn của Vô Trần Cung, suốt ngày ở bên ngoài buôn bán, trên cơ bản không ở Vô Trần Cung, bởi vậy chỗ ở của hắn ở Vô Trần Cung âm u, tĩnh mịch, có rất ít người.
Hắn nhìn thấy Bạch Vũ tìm đến, có chút giật mình: "Bạch Vũ, có chuyện gì không? Lợi nhuận tháng này ta nhớ đã nhập vào trong huy chương của người rồi mà."
Bạch Vũ lạnh nhạt ngồi ở đối diện hắn, lấy ra danh sách: "Nếu ngươi có thể kiếm cho ta những dược liệu này, ta sẽ chế tác cho ngươi hai ly Nhiên Huyết, cho ngươi có cơ hội đột phá. Ngươi bị kẹt lại ở Triệu Hoán Sư cao giai cũng trên trăm năm rồi."
Tay đang châm trà của Thương trưởng lão run lên, nước vẩy ra đầy một bàn, thiếu chút nữa làm phỏng mình.
Hắn lau nước sôi đọng lại, lấy danh sách qua xem một lần, có chút chần chờ hỏi: "Có điều kiện gì không?"
"Quả nhiên Thương trưởng lão không hổ là người lão luyện trong việc buôn bán, là một người thông minh, biết thiên hạ không có cơm trưa ăn không phải trả tiền." Bạch Vũ mỉm cười: "Nghe nói đến nay Thương trưởng lão cũng vẫn chưa có một ai, không có một đệ tử đích truyền nào, điều này là sự thật?"
Thương trưởng lão cười sờ sờ râu: "Quả thật là như thế, không phải lão phu không thu, là do hàng năm lão phu bôn ba ở các nơi, cho dù thu đồ đệ cũng không thể đặt ở bên người để dạy dỗ, thu cũng là làm hại đệ tử."
"Không biết Thương trưởng lão có bằng lòng thu ta làm đệ tử hay không?"
Thương trưởng lão ngẩn ra, rất nhanh liền hiểu được, không phải Bạch Vũ muốn bái hắn làm sư phụ, chỉ muốn khoác lên danh phận thầy trò mà thôi. Về phần vì sao muốn hữu danh vô thực......"Ngươi muốn làm thủ tịch đệ tử?"
"Không sai!" Bạch Vũ không che dấu mục đích của chính mình chút nào, trong con ngươi tràn đầy nhuệ khí ngạo nghễ: "Ta không ủng hộ bất luận kẻ nào, ta muốn tự mình đi tranh! Ta muốn đánh bại bốn người khác, trở thành người thừa kế Cung chủ!"
Thương trưởng lão hít một hơi khí lạnh, cảm thấy không hiểu ai đã là người đã kích thích vị này, mặc kệ là ai, hắn đều cảm thấy người nọ sẽ gặp xui xẻo, gặp xui xẻo lớn!
Bạch Vũ không ở lại chỗ của Thương trưởng lão bao lâu liền trở về. Sau khi nàng rời khỏi, tin tức nàng được Thương trưởng lão thu làm đồ đệ, trở thành thủ tịch đệ tử thứ năm được truyền đi khắp nơi trong Vô Trần Cung trong vòng một canh giờ.
Người đầu tiên kђเếק sợ là mọi người ở đỉnh Vô Danh.
Viêm Hạo Thiên vừa mới tỉnh lại vẫn còn đang đang ௱ôЛƓ lung đã bị tin tức này làm cho chấn động thất điên bát đảo, ngạc nhiên nhìn Bạch Vũ: "Ngươi trở thành thủ tịch đệ tử? Ngươi muốn làm người thừa kế Cung chủ?"
Dáng vẻ Bạch Vũ dĩ nhiên, nói: "Nếu ta thành người thừa kế Cung chủ, Viêm Võ Đế Quốc sẽ vô cùng đồng ý cho Phụ vương ngươi lấy sư phụ ta làm Vương Hậu chứ?"
"Đó là đương nhiên" Đối với việc Bạch Vũ gia nhập cạnh tranh trong Đại hội săn bắn, Viêm Hạo Thiên cũng không cảm thấy có điều gì không tốt, hắn chỉ có chút giật mình mà thôi.
Nhưng ngược lại, Nhạc Kỳ Nhân lại có vẻ mặt vui sướng: "Vũ tỷ tỷ, tỷ cũng là thủ tịch đệ tử, nhất định muội sẽ khiến cho đỉnh Liệt Dương toàn lực giúp đỡ tỷ."
"Tốt." Bạch Vũ vỗ vỗ bả vai Nhạc Kỳ Nhân, nhìn về phía Tả Vũ: "Đi gọi các đệ tử đỉnh Vô Danh đến tập hợp, người ra sức vì ta thì giữ lại, người giúp đỡ quốc gia của mình thì có thể trở về trước, ta không miễn cưỡng....."
"Tốt, dù sao ta và ca ca ta đều đứng ở bên này của ngươi." Tả Vũ cười tủm tỉm rời đi.
Kết quả, đệ tử đỉnh Vô Danh không có một ai, không có một người nào rời đi.
Không phải mấy thủ tịch đệ tử kia ỷ thế thân phận tôn quý, không để bọn họ vào mắt sao? Đánh người của bọn họ còn buộc bọn họ phải khuất phục, công khai lấy đồ. Hiện tại Bạch Vũ muốn dẫn bọn họ quang minh chính đại đánh lại, tại sao bọn họ có thể rời đi?
Các đỉnh còn lại bên ngoài đỉnh Vô Danh không biết đã đập nát bao nhiêu thứ.
"Giỏi cho một Bạch Vũ, cũng dám đùa giỡn với ta như vậy! Nói không nhúng tay vào giúp bất kỳ ai, nhưng lại tự mình đến tranh, tiện nhân! Nàng ta có tư cách gì đến tranh? Ai sẽ giúp đỡ nàng ta?" Tòng Nguyệt Cầm chửi ầm lên, đập nát một bình hoa.
"Tòng sư tỷ, đỉnh Liệt Dương đã tuyên bố giúp đỡ Bạch Vũ, người ở đỉnh Vô Danh một người cũng không đi, thế lực giúp đỡ nàng ta cũng không yếu hơn so với chúng ta." Một thiếu niên thanh tú yếu ớt nhắc nhở.
Từ lúc Tả Viêm rời đi, Không Đồng Dục bị mất mạng, tính tình của Tòng sư tỷ càng ngày càng nóng nảy, đi theo bên cạnh nàng ta luôn luôn có một loại cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ gặp nạn.
"Vậy thì thế nào? Nàng ta có được năng lực đó sao? Có sao?" Tòng Nguyệt Cầm nổi trận lôi đình mắng.
Thiếu niên co rụt cổ lại, từ lúc Bạch Vũ tiến vào Vô Trần Cung, bất cứ chuyện gì làm ra cũng là kinh thiên động địa, người ta thật sự có cái thực lực kia! Nhưng hắn không dám nói lời này ra.
"Thủy Vân Thanh và Túc Khải Lâm bên kia phản ứng ra sao?" Tòng Nguyệt Cầm lạnh lùng hỏi.
"Thủy Vân Thanh và Túc Khải Lâm vẫn chưa có động tĩnh gì, nhưng Đỉnh chủ đỉnh Bạo Tuyết và đỉnh Huyết Vũ lại tính đi tìm đỉnh Vô Danh gây phiền phức lần nữa, bị Thương trưởng lão mắng một chút, không dám động. Trái lại, Tả Khưu Lan một mình đến đỉnh Vô Danh một chuyến, nói là đi chúc mừng Bạch Vũ......"
"Chúc mừng cái rắm! Có thêm một đối thủ cạnh tranh thì có cái gì hay mà chúc mừng? Tả Khưu Lan bị Bạch Vũ làm mê muội đầu óc sao? Đáng ૮ɦếƭ! Con tiện nhân Bạch Vũ đáng ૮ɦếƭ kia! Nàng ta dám tham gia Đại hội săn bắn, ta sẽ khiến cho nàng ta ૮ɦếƭ ở trên Đại hội!" Nàng ta quấn quýt Tả Khưu Lan suốt năm năm, không hiểu sao hắn lại đi thích Bạch Vũ, nàng ta hận không thể ăn tươi nuốt sống Bạch Vũ!
Nàng ta hất sạch hết những thứ có trên bàn, ‘rầm’ một tiếng, một bộ trà cụ Thanh Hoa tinh xảo bể nát.
Thiếu niên sợ hãi nuốt nước miếng một chút: "Đại hội săn bắn không thể ɢɨết người......"
"Ngươi nói thêm câu nữa!" Tòng Nguyệt Cầm nhìn qua trừng mắt một cái, ánh mắt như ɢɨết người khiến vị tiểu sư đệ đáng thương đứng ngây ngốc ngay tại chỗ. Cũng may lúc đó Bách Lý trưởng lão xuất hiện kịp thời, để cho hắn đi xuống.
Tòng Nguyệt Cầm thấy Bách Lý trưởng lão, một bụng tức giận giống như quả bóng cao su xì hơi: "Sư phụ, đồ nhi lại xúc động."
"Không, ngươi đúng." Thái độ của Bách Lý trưởng lão khác thường, không khiển trách nàng ta: "Bạch Vũ hại ૮ɦếƭ chất nữ của ta, làm cho ta mất hết thể diện, nàng ta quả thật đáng ૮ɦếƭ!"