Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 62: Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê


trước sau

"Ngạch, không cần. Mỗi lần lên lôi đài ta cũng sẽ rất căng thẳng, nhưng chờ ta thật sự lên đài tỷ thí cũng sẽ không như vậy nữa, ngươi không cần phải lo lắng." Lạc Trầm cười từ chối.
"Ngươi chắc chắn?" Dáng vẻ của ngươi không giống như là đang căng thẳng, giống như sinh bệnh!
Bạch Vũ vẫn còn có chút nghi ngờ, không yên lòng muốn bắt mạch cho Lạc Trầm.
Lúc này, Thuần Vu Hải thua, có chút xấu hổ đi xuống đài, khạc ra một 乃úng máu: "Thật xin lỗi..."
"Người chiến đấu thất bại, sẽ phải càng thêm cố gắng trong chiến đấu đoàn đội, uống thuốc đi, ngồi yên thư giãn chữa thương." Tử Như ôn hoà nói, nhấc tay lên phủ linh thuật khôi phục lên người Thuần Vu Hải.



Lần tỷ thí này, sau khi kết thúc mỗi cuộc tỷ thí cũng không có một chút thời gian để nghỉ ngơi, người vừa kết thúc chiến đấu sẽ trực tiếp tiến vào chiến đấu đoàn đội, nhất định bọn họ phải mau chóng chữa thương, bổ sung linh khí.
Có thể nói, người chiến đấu không chỉ muốn thắng, còn phải đặt nền tảng cho chiến đấu đoàn đội. Nếu như có người bị trọng thương ở trong trận chiến, sẽ rất ảnh hưởng đến sự phát huy ở trong chiến đấu đoàn đội, thực lực giảm nhanh.
Hai bên cũng sẽ nghĩ hết cách làm cho đối thủ bị thương nặng ở trong trận chiến, đồng thời bảo vệ tốt cho mình.
"Kế tiếp là tới lượt ngươi, Lạc Trầm. Bây giờ một thắng một chịu, nhưng ngươi phải cố gắng lên!" Tư Minh dùng sức vỗ vỗ lưng Lạc Trầm.
Lạc Trầm xấu hổ gật đầu, lau mồ hôi trên trán đi lên giữa sân.


Bạch Vũ nhìn bóng lưng của hắn, trái tim dâng lên một loại cảm giác bất an.
Lạc Trầm là Triệu Hoán Đại Sư hệ Kim, đối phương ra sân chính là Lê Tùng mà Bạch Vũ đã từng thấy qua, ngoại trừ Hỏa Diễm Tích Dịch, hắn lại lấy ra một con Lam Lân Hỏa Tích (cũng là một con rắn mối).
Hỏa khắc Kim, Lạc Trầm còn chưa xuất thủ cũng đã rơi xuống thế bất lợi.
"Trời ơi, tại sao lại xui xẻo như vậy." Tư Minh thở dài nói.
Bạch Vũ nhìn chằm chằm trận chiến trên đài, trong lòng giật mình. Quả thật rất xui xẻo!
Lúc Tư Vực Chủ chọn người tương đối chú trọng đội hình, năm hệ Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ đều có. Đối thủ là là một người hệ Thổ, một hệ Mộc, một hệ Hỏa, hai người còn lại đều là hệ Kim.
Kỳ lạ là ba lần ra sân trước, người ra sân của Vực Thanh Phong vừa vặn khắc chế toàn bộ Vực Thanh Vũ. Thật sự đều là trùng hợp sao?
Ầm ——
Trên đài bật lên một tiếng va chạm kịch liệt, Kim Tiễn Hoa Báo của Lạc Trầm hung hắng cắn xé lên người Hỏa Diễm Tích Dịch, lại bị Lam Lân Hỏa Tích bên cạnh dùng cái đuôi to khỏe quét bay ra ngoài.
"Xá Thân Hỏa Cầu!" Lê Tùng nổi giận thét lên một tiếng, toàn thân Lam Lân Hỏa Tích chợt phóng xạ ra Liệt Hỏa hừng hực, hóa thành một khối cầu lửa phóng tới Lạc Trầm, lực công kích phá tan 40 điểm trong nháy mắt!


Thiên Cương Hắc Báo lập tức bảo vệ ở trước mặt Lạc Trầm, vung móng nhọn sắc bén, to lớn lên, không chút khách khí tiến lên tiếp lấy hỏa cầu, Kim Cương Chưởng, lực công kích cũng vượt qua 40 điểm, có xác suất đánh ngất đối thủ.
"Đồng quy vu tận?" Sắc mặt Tư Minh khẽ thay đổi vài lần, nhíu chặt chân mày.
Tử Như trầm ổn lắc đầu: "Không, mặc dù sức chịu đựng của Thiên Cương Hắc Báo thấp, nhưng lực phòng ngự có 25 điểm, sẽ không bị một kích đánh bại. Nhưng nhất định sẽ không gánh được Lam Lân Hỏa Tích."
Chỉ nghe ‘phịch’ một tiếng, hai người vừa tiếp xúc, Thiên Cương Hắc Báo bỗng tan thành tro bụi, Lam Lân Hỏa Tích không bị một chút tổn thương nào, hỏa cầu nặng nề đánh lên người Lạc Trầm, trong nháy mắt, ngọn lửa lớn dấy lên ở trên người hắn.
"Tại sao có thể như vậy!" Đám người Bạch Vũ giật mình đứng lên. Tư Minh lập tức tạo ra cột nước tưới tắt ngọn lửa, xông vào trong sân, Bạch Vũ, Tử Như lập tức đuổi theo.
Lê Tùng cười lạnh: "Tỷ thí còn chưa kết thúc, các ngươi xông lên là có ý gì?"
"Ngươi câm miệng!" Tư Minh tức giận hét lên, đỡ thân mình cháy đen của Lạc Trầm dậy, tay hơi run rẩy: "Hắn, hắn đây là..."
Vẻ mặt Tử Như ngưng trọng sờ sờ mạch đập của Lạc Trầm, một lúc sau mới thấp giọng nói: "Hắn đã ૮ɦếƭ."
Lực đánh 40 điểm trực tiếp đánh vào trên người, không thể nào còn có đường sống.
Sắc mặt Tư Minh và Bạch Vũ nhất thời tái nhợt.

Lê Tùng cười to: "Ha ha, đây chính là kết quả cậy mạnh, tài nghệ không bằng người còn dám đi lên so đấu, ૮ɦếƭ là đáng đời."
"Đồ khốn! Ta muốn ɢɨết ngươi!" Tư Minh nổi trận lôi đình, trong nháy mắt, ba dòng nước bay về phía Lê Tùng.
Một đạo ánh sáng màu vàng thoáng qua, một con Cửu Thiên Kim Trư (con heo) cả người được bao phủ bởi lá chắn bảo vệ màu vàng chói mắt đỡ được dòng nước, một nam tử gầy teo, cao cao cười lạnh đi lên phía trước: "Lê Tùng đã tỷ thí xong, đối thủ của ngươi là bổn thiếu gia."
"Được! Lệnh Hồ Vũ, đây chính là tự ngươi lên đi tìm cái ૮ɦếƭ!" Tư Minh lập tức gọi ra Băng Thủy Bạch Thử (con chuột), dòng nước lạnh như băng hóa thành từng mũi tên băng bắn ra.
Lệnh Hồ Vũ chính là con trai của Hồ Hùng, thiếu vực chủ của Vực Thanh Phong, hai người thừa kế Vực Chủ tỷ thí vô cùng khiến cho người ta chú ý.
Tư Vực Chủ nhìn Tư Minh ra sát chiêu hùng hổ dọa người ở trên đài, nắm quả đấm thật chặt.
Ông không hề nghĩ tới Lạc Trầm lại bị Lê Tùng ɢɨết ૮ɦếƭ, điều này có nghĩa là tỷ thí đoàn đội của bọn họ sẽ ít đi một người, hơn nữa còn có một Bạch Vũ chỉ có thể gọi ra một con Triệu Hoán Thú, thắng lợi có thể vô cùng mong manh, trừ phi Tư Minh có thể ɢɨết ૮ɦếƭ Lệnh Hồ Vũ.
Tâm tình của đám người Lệnh Hồ Hùng cũng cực kỳ sung sướng: "Tư Vực Chủ, thực lực của con trai ngươi không tệ, nhưng muốn thắng còn kém xa lắm, ngươi đừng hy vọng hắn có thể làm được kỳ tích gì."
Tư Vực Chủ hừ lạnh một tiếng, khinh thường để ý.
Đám người Lê Tùng và Bạch Vũ đã thối lui ra bên ngoài sân, Bạch Vũ mang theo thi thể Lạc Trầm, trở lại dưới sân.


Đôi mắt của Thuần Vu Hải rạn vỡ, thở dài nói: "Thật là đáng tiếc cho Lạc huynh, những ngày qua cùng nhau luyện tập cùng với hắn, ta đã coi hắn là huynh đệ... Ngươi đang làm gì?"
Thuần Vu Hải giật mình nhìn Bạch Vũ ૮ởเ φµầɳ áo cháy đen của Lạc Trầm ra.
"Kiểm tra." Bạch Vũ lạnh lùng nói: "Các ngươi không cảm thấy Thiên Cương Hắc Báo tan biến quá kỳ lạ sao?"
Tử Như cau mày, tâm tình nặng nề: "Quả thật kỳ lạ, Thiên Cương Hắc Báo không thể nào không đỡ được một kích hỏa cầu kia.""Có lẽ bản thân Lạc Trầm xảy ra sự cố, ngươi kiểm tra thi thể của hắn cũng không thể nào nhìn ra được cái gì." Giọng nói của Thuần Vu Hải có chút tức giận: "Hắn đã ૮ɦếƭ, ngươi không thể bất kính đối với hắn!"
"Ta không có bất kính, ta chỉ muốn để cho hắn nhắm mắt." Ánh mắt Bạch Vũ lạnh như băng, vuốt linh lực chợt lóe lên rồi biến mất: "Hắn trúng độc."
Sắc mặt Thuần Vu Hải trắng nhợt: "Nói bừa! Bình thường tỷ thí không cho phép dùng độc dược, nếu như Lê Tùng dùng, mấy người Tư Vực Chủ không thể nào không phát hiện."
"Ta không có nói là hắn dùng." Bạch Vũ sửa sang y phục lại cho Lạc Trầm, vẻ mặt thâm trầm.
Tử Như trầm mặt, nhìn Bạch Vũ: "Không phải là đối thủ thì còn ai vào đây? Ngươi nói Lạc Trầm trúng độc, có chứng cứ gì?"
Trong giọng nói của Tử Như có nghi ngờ không nói ra, hiển nhiên là không tin lời của Bạch Vũ.
Muốn hạ độc với một Triệu Hoán Đại Sư như Lạc Trầm không phải là một chuyện dễ dàng, Lê Tùng trên lôi đài không có cơ hội hạ độc, những người khác càng không có cơ hội, trừ phi là...


"Ta không có chứng cứ, nhưng, Tư Minh cũng trúng độc." Bạch Vũ cau mày: "Hắn sắp không chịu nổi, để cho hắn nhận thua đi!"
Tử Như ngẩn ra: "Ngươi nói gì?"
Giữa sân, Tư Minh đang đánh nhau cùng với Lệnh Hồ Vũ, khuôn mặt của hắn đỏ bừng, một thân y phục ướt đẫm mồ hôi, mười phần tương tự với tình hình ra sân lúc trước của Lạc Trầm.
Đáy mắt Thuần Vu Hải thoáng qua một chút sắc bén, rất nhanh liền biến mất, nhanh đến mức không có ai phát hiện: "Không được, nếu như Tư Minh nhận thua, chúng ta sẽ thua hết bốn trận. Một so với bốn, chẳng những phải thắng chiến đấu đoàn đội, ít nhất còn phải có ba người ở lại được mới có thể thắng, chuyện này quá khó khăn."
Bạch Vũ liếc mắt: "Thua bốn trận? Tại sao ngươi xác định ta nhất định sẽ thua?"
Thuần Vu Hải lúng túng ho khan một tiếng, nửa ngày không biết nên nói cái gì. Hắn cũng không thể thẳng thắn nói với Bạch Vũ bọn hắn không nghĩ nàng sẽ có thể thắng.
Đúng lúc này, hình như Tư Minh cũng nhận ra được thân thể hắn không được bình thường, lập tức để cho hai con Bạch Thử chuyển hóa nước thành băng, trong nháy mắt, đóng băng hai con Kim Trư của Lệnh Hồ Vũ ở trong băng.
Tư Minh nhặt một cây đại đao lên, liều mạng phóng về phía Lệnh Hồ Vũ, tư thế cân xứng với bộ dạng ngọc nát đá tan, hoàn toàn dựa vào may rủi.
Ầm ——
Hai bên cùng bị đánh bay ra ngoài, иgự¢ Lệnh Hồ Vũ đang bị đâm một đao, lưỡi đao đâm thủng иgự¢, vết máu đỏ tươi nhuộm áo bào của hắn thành một mảnh màu đỏ.
Tình huống của Tư Minh cũng không tốt hơn bao nhiêu so với Lệnh Hồ Vũ, cả người giống như bị một khối đá chấn nát, rơi trên mặt đất, hộc máu liên tiếp, không thể động đậy.
"Tư Minh!"
"Lệnh Hồ Vũ!"
Hai bên cũng căng thẳng, sắc mặt hai vị Vực Chủ thâm trầm, rướn dài cổ nhìn ra giữa sân.
Bạch Vũ, Tử Như lập tức chạy tới bên cạnh Tư Minh đỡ hắn dậy, Bạch Vũ bắt mạch, quả nhiên là trúng độc, hơn nữa trúng độc đã sâu, nếu không giải độc, linh mạch sẽ bị phá hủy.
Bên kia, Lệnh Hồ Vũ cũng được người đỡ dậy, vội vàng cầm máu.
Sắc mặt Lệnh Hồ Hùng âm trầm: "Tư Vực Chủ cảm thấy trận này nên tính thế nào?"
Sắc mặt Tư Vực Chủ cũng không tốt, trong lòng lo lắng cho Tư Minh, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ: "Dĩ nhiên là Tư Minh con ta thắng, không thấy con trai của ngươi đã nửa ૮ɦếƭ nửa sống sao?"
Lệnh Hồ Hùng nổi trận lôi đình: "Con trai của ngươi mới nửa ૮ɦếƭ nửa sống đấy! Triệu Hoán Thú của Lệnh Hồ Vũ vẫn còn ở đó, vẫn còn có thể tiếp tục đánh được!"
"Con ta cũng có thể tiếp tục đánh!" Tư Vực Chủ không yếu thế chút nào.
Bạch Vũ liếc mắt một cái, nhỏ giọng nói với Tử Như: "Coi như là hòa đi, nhất định phải lập tức giải độc cho Tư Minh."
Tử Như có chút ngạc nhiên: "Ngươi còn là Y Sư?"
"Ta còn là Độc Sư, tốt nhất là ngươi nên tin tưởng ta." Bạch Vũ nghiêm túc nhìn Tử Như.
Tử Như thu hồi vẻ mặt trên mặt, âm thầm truyền âm cho Tư Vực Chủ.
Tư Vực Chủ nghe được lời truyền âm của Tử Như, trong lòng sợ hãi, cố gắng duy trì sắc mặt không thay đổi, ho khan hai tiếng: "Nếu đã lưỡng bại câu thương, không bằng coi như là thế hoà đi, dù sao bọn chúng cũng là người tham gia chiến đấu, không bằng để cho bọn chúng đi xuống tu dưỡng sớm một chút, chuẩn bị cho chiến đấu đoàn đội."
Miệng Lệnh Hồ Hùng cứng rắn, nhưng khỏi phải nói trong lòng có bao nhiêu lo lắng cho con ông ta, Tư Vực Chủ vừa nói, ông ta liền đồng ý ngay lập tức.
Hai thiếu vực chủ cũng được đưa về, Bạch Vũ lập tức dùng Tẩy Độc Thảo hồi phục cho Tư Minh.
"Sao rồi, có nắm chắc có thể trị được cho hắn không?" Tử Như có chút lo lắng hỏi.
"Có thể, nhưng việc trị liệu có chút phiền phức, phải cần một chút thời gian." Bạch Vũ suy tính lấy chút máu của mình cho Tư Minh uống, nhưng nàng không thể cho Tư Minh uống máu ở dưới con mắt của mọi người, nếu không tin tức máu của nàng có thể trị độc truyền đi, chính là tự tìm phiền phức cho mình.
Sớm biết vậy nàng nên lấy chút máu của mình đặt ở trong nhẫn Bách Vũ để dùng, máu của nàng tốt hơn nhiều so với Tẩy Độc Thảo và Huyết Hoa Tham,cũng có thể giải trừ hơn một nửa độc trong thiên hạ.
"Nhưng ngươi lập tức sẽ phải lên đài tỷ thí, ngươi cần bao lâu? Nếu không, giao phương pháp trị liệu cho ta, ta trị liệu độc cho hắn." Thuần Vu Hải cau mày nói.
"Cái này không được, phương pháp trị liệu rất phức tạp, trong lúc nhất thời ngươi cũng sẽ không học xong được." Bạch Vũ chột dạ từ chối.
"Đã như vậy, ngươi cứ chuyên tâm trị liệu cho Tư Minh, trận đấu thứ năm ngươi đừng lên, ta sẽ lo liệu thay cho ngươi." Tử Như nói.
Bạch Vũ sửng sốt, nâng lên mặt nhìn Tử Như rất vô tội: "Ngươi định để cho ta không chiến đã nhận thua?"
"Dù sao ngươi cũng không thắng được, không bằng nắm chặt thời gian cứu Tư Minh, hắn mới là hi vọng chiến đấu đoàn đội của chúng ta." Sắc mặt Tử Như nghiêm nghị, nói chuyện vô cùng không khách sáo: "Không phải ta xem thường ngươi, chỉ là chúng ta đã mất đi Lạc Trầm, nếu ngươi ra sân lại có chút vấn đề gì, Tư Minh lại không cứu được, chiến đấu đoàn đội cũng không thể đấu. Không phải ta để cho ngươi không đánh mà chạy, chẳng qua là tạm lánh đầu gió mà thôi."
Bạch Vũ cực kỳ im lặng, nàng có chút nghi ngờ có phải lúc nàng luyện tập có chút qua loa hay không, không biểu hiện ra bao nhiêu thực lực, mới khiến cho bọn họ cũng cảm thấy nàng chính là người đến cho đủ số.
Không đợi nàng trả lời, Tử Như đã ung dung đi lên đài đàm phán với đối phương.
Bạch Vũ bĩu môi, cũng không yêu cầu ra sân nữa. Chẳng qua như thế chính là chia đều một thắng ba thua, Vực Thanh Vũ chậm lại phía sau hơn hai điểm, chẳng những phải thắng chiến đấu đoàn đội, ít nhất còn phải có hai người ở lại được mới có thể thắng.
Bạch Vũ liếc mắt nhìn Thuần Vu Hải: "Ngươi giúp ta cầm một ít vải bố đến đây, lại hỏi Tư Vực Chủ một chút có Tẩy Độc Thảo có niên đại cao hơn hay không."
Thuần Vu Hải đáp một tiếng, lập tức đi.
Thuần Vu Hải đi rồi, Bạch Vũ rạch qua ngón tay, cho Tư Minh uống.
Đợi đến khi Thuần Vu Hải cầm Tẩy Độc Thảo trở lại, Tư Minh đã tỉnh táo lại.
"Đầu của ta đau quá, mới vừa rồi linh khí của ta là một mảnh trống không, ta đã cảm thấy không bình thường, chuyện gì xảy ra?" Tư Minh đau đớn ôm đầu, giùng giằng muốn bò dậy.
"Trước cứ nằm đi, ngươi mới vừa trúng độc, nhanh chóng ngưng tụ một chút linh khí đi, nắm chặt thời gian khôi phục." Bạch Vũ ấn hắn trở lại.
Tư Minh lắp bắp sợ hãi: "Trúng độc? Làm sao ta có thể trúng độc? Có phải Lạc Trầm cũng bị trúng độc mà ૮ɦếƭ hay không? Có phải là Lê Tùng làm không?"
Tròng mắt phượng sáng ngời của Bạch Vũ tỏa ra ánh sáng bén nhọn lạnh như băng, nhếch môi cười một tiếng, chiếu thẳng vào lòng người: "Cho dù là ai làm, chúng ta cũng sẽ báo thù cho Lạc Trầm."
Thuần Vu Hải đứng ở một bên, cầm vải bố, ánh sáng nơi đáy mắt là đen tối không rõ.
Tử Như cố gắng kéo dài thời gian, vết thương của Lệnh Hồ Vũ của Vực Thanh Phong bên kia cũng cần trị liệu, cũng không nôn nóng, ung dung thản nhiên phối hợp với Tử Như chu toàn.
Nhân mã hai bên hiểu rõ không nói tự thông, đứng ở trên đỉnh núi Phong Linh, mặc cho gió lạnh từ từ thổi qua.Độc của Tư Minh đã được giải, khôi phục rất nhanh, Tử Như thấy không sai biệt lắm, liền thay Bạch Vũ nhận thua, Vực Thanh Phong dẫn đầu hai điểm kết thúc phần chiến đấu cá nhân.
Tử Như dẫn Thuần Vu Hải, Tư Minh và Bạch Vũ đi lên đài, Lệnh Hồ Vũ, Mục Dã, Lê Tùng và hai Triệu Hoán Đại Sư đỉnh cấp không nổi danh lắm đứng ở đối diện bọn họ, trên mặt đều là nụ cười tất thắng.
"Tại sao chỉ có bốn người các ngươi lên? À, ta quên, các ngươi đã bị ૮ɦếƭ một người." Lê Tùng chế nhạo cười to.
Mọi người ở Vực Thanh Phong cũng cười to theo, Lệnh Hồ Vũ đắc ý nhếch môi, rất thành khẩn nói với bọn họ: "Ta thấy đoàn đội chiến đấu của các ngươi vẫn nên nhận thua đi, chiến đấu đoàn đội cũng không thể so được với chiến đấu cá nhân, người ૮ɦếƭ sẽ có một đống, các ngươi thiếu một người, còn có một Triệu Hoán Sư, tuyệt đối không thắng được, tội gì phải tái chiến?"
"Đúng vậy, Bạch y thiếu nữ này chính là Triệu Hoán Sư đó phải không? Cũng không biết Tư Vực Chủ của các ngươi nghĩ như thế nào, chẳng lẽ là coi trọng dung mạo của nàng ta?"
"Nói rất đúng, quả thật nàng ta rất đẹp."
"Đáng tiếc xinh đẹp cũng không dùng được, mới vừa rồi ngay cả chiến đấu cá nhân cũng không dám ra chiến, dám chắc thực lực chưa ra hình dạng gì. Các ngươi không chỉ thiếu một người, là hai! Ha ha —— "
Mấy người nhìn chằm chằm Bạch Vũ, một câu lại một câu chế nhạo khắc nghiệt.
Sắc mặt Tư Minh tái xanh, căm tức hét to: "Câm miệng! Cho dù hôm nay Bổn thiếu gia liều mạng cũng muốn ɢɨết ૮ɦếƭ các ngươi, người nào cười đến cuối cùng còn chưa xác định được! Khi nào thật sự thắng chúng ta rồi hãy đắc ý, một đám ngu xuẩn!"
"Ngươi mắng ai?" Lệnh Hồ Vũ giận dữ.
"Mắng ngươi." Trong nháy mắt, Tư Minh gọi ra hai con Bạch Thử hệ Thủy của mình, dòng chảy bốn phía khí thế ngất trời bay vụt ra ngoài, thế như chẻ tre, sát ý lẫm liệt xuyên thấu, ngăn chặn tất cả ở phía trước.
"Cẩn thận!" Mục Dã nhấc tay lên vung ra hai con Phách Vương Quy, đỡ kiếm vũ của dòng nước lạnh.
Trong nháy mắt, bắt đầu một đoàn hỗn chiến, Bạch Vũ nhìn lướt qua thế cục, thình lình nói với Tử Như: "Tiêu diệt hết Phách Vương Quy trước."
Ánh mắt Tử Như nhìn Bạch Vũ nhất thời thâm sâu thêm mấy phần, ngạc nhiên trên mặt chợt lóe lên rồi biến mất, Tử Như cũng nghĩ như vậy.
Bọn họ thiếu mất Lạc Trầm, lực công kích suy yếu không ít, nếu lại theo như chiến thuật lúc trước thì nhất định sẽ phải thua, nhất định phải thay đổi chiến thuật, tập trung dồn sức tấn công một chỗ. Nhưng Tử Như không nghĩ tới Bạch Vũ cũng có thể nhìn ra.
Mặc dù lúc Bạch Vũ luyện tập rất nghiêm túc, nhưng rõ ràng có mấy phần không kiên nhẫn, lúc ấy Tử Như đã cảm thấy một chữ phối hợp chiến thuật Bạch Vũ cũng không biết, nhưng bây giờ Bạch Vũ lại chủ động thay đổi chiến thuật, là trùng hợp, hay là nói thật ra thì nàng rất hiểu biết, là vì quá hiểu biết nên trước đây mới không kiên nhẫn như vậy?
Tử Như phục hồi tinh thần lại, Tiểu Thanh của Bạch Vũ đã phóng ra Bạo Liệt Lưu Hỏa, ngọn lửa bá đạo rộng lớn thổi quét toàn trường, uy lực nổ tung nặng nề oanh tạc ở trên người hai con Phách Vương Quy, nhấc lên sóng khí cuồn cuộn.
Hơi thở tử vong khuếch tán qua, tràn đầy khí thế, trong phút chốc, biến chỗ năm người Vực Thanh Phong đang đứng thành một biển lửa, sắc mặt năm người tái nhợt tránh ra bốn phía, vị trí trận hình bị buộc đánh tan.
Không phải nói nữ tử này chỉ là một Ttriệu Hoán Sư, chỉ có một con Triệu Hoán Thú cấp 3 thôi sao? Đây là uy lực mà một con Triệu Hoán Thú cấp 3 có? Lực phá hoại này ít nhất vượt qua 60 điểm! Triệu Hoán Thú cấp 5 cũng không chống lại được một kích này, chứ nói gì là Phách Vương Quy cấp 3!
Hai con Phách Vương Quy rú lên một tiếng thê thảm, một con bị mất mạng ngay tại chỗ, một con khác kịp thời bọc lên linh thuật Hộ Thuẫn (lá chắn bảo vệ), dù gì cũng bảo vệ được nửa cái mạng.
Tử Như cũng hít một hơi khí lạnh, uy lực này so với lúc tỷ thí cùng nàng đáng sợ hơn nhiều, lúc luyện tập cũng chưa từng nhìn thấy Tiểu Thanh bộc phát ra uy lực gây thương tổn kinh khủng như thế, Bạch Vũ giấu giếm thực lực sao?
Tư Minh sang sảng cười to: "Hay lắm! Bạch Vũ, làm rất tốt! Nhìn xem ta tới ɢɨết ૮ɦếƭ một Lão Ô Quy (con rùa già) khác!"
Dòng chảy cuồn cuộn ngất trời của Băng Thủy Bạch Thử trào dâng, ngưng tụ thành băng ở dưới chân Phách Vương Quy, vây khốn Phách Vương Quy cường tráng.
Cùng lúc đó, Quy Nguyên Huyết Hổ hệ Kim của Lệnh Hồ Vũ nhào tới trước người Bạch Thử, cắn một miếng, miệng to như chậu máu nháy mắt cắn nuốt Bạch Thử.Thiên Mộng Bạch Đồn ở ngay bên cạnh vừa vặn cứu viện được cho Bạch Thử, bắt được thời cơ ngắn ngủi khi Phách Vương Quy bị đông cứng, võng nước rậm rạp chằng chịt cắt ở trên người Phách Vương Quy.
Triệu Hoán Đại Sư hệ Mộc của đối phương cuống quít lấy ra Trì Dũ Thuật (linh thuật chữa khỏi), bổ huyết cho Phách Vương Quy.
Bạch Vũ vung ra hơn mười đạo Lưu Hỏa cắt đứt Trì Dũ Thuật, hôm nay nàng đã là Triệu Hoán Sư đỉnh cấp, uy lực linh thuật phóng ra tăng lên một đoạn lớn, đừng nói ɢɨết người, đối phó với Triệu Hoán Thú cấp 1 cũng đủ rồi.
Linh thuật chữa khỏi bị cắt đứt, Phách Vương Quy mới vừa khôi phục sức chịu đựng lại bị hạ xuống mạnh mẽ.
"Mau, ɢɨết ૮ɦếƭ Bạch Đồn!" Mục Dã rống giận, gương mặt trướng lên đỏ bừng, hai con Phách Vương Quy mà hắn cho là kiêu ngạo dẫn theo vừa lên tới đã bị ɢɨết ૮ɦếƭ một con trong nháy mắt, mắt thấy một con khác cũng sắp không giữ được.
"Ta tới!" Lê Tùng nhanh chóng để cho Lam Lân Hỏa Tích bên cạnh thay đổi phương hướng, nâng cái đuôi nặng nề, cực lớn lên vọt vào bên trong cái hồ do Thiên Mộng Bạch Đồn tạo ra, lực lượng bá đạo quậy cho hồ nước long trời lỡ đất.
Thiên Mộng Bạch Đồn bị buộc lui về phía sau.
"Buông tha cho Phách Vương Quy, tiêu diệt hết hệ Mộc." Bạch Vũ chợt mở miệng, không phải là ra lệnh, lại tràn đầy uy nghiêm chân thật đáng tin, làm cho người ta vô ý thức phục tùng theo.
Triệu Hoán Đại Sư hệ Mộc của Vực Thanh Phong nghe được lời của Bạch Vũ, vô ý thức muốn rút lui. Nhưng Bạch Vũ không cho hắn cơ hội này, lên tiếng trước, Tiểu Thanh liền bay xuyên qua từ trong hỗn loạn đến trước mặt của hắn, ngọn lửa cuồng bạo càn quét ngàn quân.
Sắc mặt của vị Triệu Hoán Đại Sư hệ Mộc này trắng bệch, muốn để cho Triệu Hoán Thú của mình chạy trốn khỏi ngọn lửa, đáng tiếc phạm vi nổ tung của Lưu Hỏa quá lớn, mà hệ Mộc ngoại trừ có sức chịu đựng coi như không tệ ra, lực công kích và lực phòng ngự cũng không ra hình dạng gì.
Bị Bạo Liệt Lưu Hỏa quét qua, cho dù hao hết linh lực lấy ra linh thuật chữa khỏi, lực chữa khỏi cũng không cách nào đánh đồng cùng với thương tổn mà Tiểu Thanh gây ra, Triệu Hoán Thú hệ Mộc của Vực Thanh Phong bị mất mạng trong nháy mắt.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!