"૮ɦếƭ tiệt! ɢɨết ૮ɦếƭ con chim kia, ɢɨết ૮ɦếƭ con chim kia cho ta!" Hai mắt Lệnh Hồ Vũ đỏ bừng, thở hổn hển chỉ vào Bạch Vũ, tay cũng phát run.
Mấy người không nói hai lời, vung các loại linh thuật ra như mưa về phía Tiểu Thanh.
Bạch Vũ đã sớm ngờ tới, sau khi Tiểu Thanh tiêu diệt hết hai con Triệu Hoán Thú, liền núp ở sau lưng hai con Hắc Hùng có vóc dáng to của Thuần Vu Hải.
Lực phòng ngự và sức chịu đựng của Hắc Hùng cũng rất cao, nhưng đối mặt với nhiều linh thuật công kích như vậy, nếu tiếp tục chịu đựng toàn bộ, dám chắc cũng sẽ tan thành tro bụi.
"Bảo vệ Hỏa Diễm Thanh Điểu!" Tử Như lớn tiếng quát.
Khả năng gây thương tổn của Hỏa Diễm Thanh Điều cao đến đáng ngạc nhiên, là lực công kích mạnh nhất của bọn họ, cho dù là hy sinh hai con Hắc Hùng hệ Thổ, cũng nhất định phải bảo vệ thật tốt!
Đáy mắt u tối của Thuần Vu Hải là thoáng qua sắc bén, thật giống như sóng nước dao động nhẹ trong mặt hồ yên ả, bóng dáng chợt lui về phía sau, tạo ra một khoảng cách với bọn họ.
Đột nhiên, Hai con Hắc Hùng né tránh, ánh sáng linh thuật chói mắt trực tiếp ép bức Tiểu Thanh và Tư Minh cùng với Bạch Thử của hắn cũng đang đứng phía sau.
Ầm ——
Đột nhiên, Tiểu Thanh vỗ cánh bay lên cao, xông thẳng lên bầu trời, bị mấy linh thuật có phạm vi lớn công kích, nguy hiểm tránh được thế tấn công mãnh liệt của linh thuật.
Tư Minh cũng không may mắn như thế, một con Triệu Hoán Thú còn dư lại của hắn bị mất mạng trong nháy mắt, chính hắn cũng bị linh thuật đánh trúng, trên mặt, trên иgự¢ dính đầy vết máu đỏ sẫm, nếu không phải nhờ màn nước của Thiên Mộng Bạch Đồn miễn cưỡng bảo vệ hắn, chỉ sợ hắn sẽ bị thương rất nặng.
"Ngươi đang làm gì vậy?" Tử Như tức giận nhìn về phía Thuần Vu Hải.Tử Như trông cậy vào Hắc Hùng của Thuần Vu Hải bảo vệ, vậy mà hắn lại lui lại trong giây phút nguy cấp, suýt nữa đã tiêu diệt Tiểu Thanh, hại ૮ɦếƭ Tư Minh.
Sắc mặt Bạch Vũ không có chút nào ngạc nhiên, kéo Tư Minh, một tay đẩy hắn ra bên ngoài sân. Tư Minh đã bị trọng thương, sức chịu đựng của hai con Triệu Hoán Thú cũng bị hao hết, không có năng lực chiến đấu thì không bằng để hắn xuống đài chữa thương.
Mắt Thuần Vu Hải lạnh lẽo quét qua Bạch Vũ và Tử Như, lộ ra một nụ cười lạnh: "Dù sao cũng phải thua, cần gì phải giãy giụa?"
"Ngươi phản bội chúng ta!" Tử Như nổi trận lôi đình, vẻ mặt bình tĩnh từ trước đến nay không nhịn được tràn ngập tức giận.
" Không phải là hắn phản bội, từ lúc vừa mới bắt đầu hắn đã không thuộc nhóm bên này, là hắn hạ độc Lạc Trầm và Tư Minh, hại ૮ɦếƭ Lạc Trầm!" Đột nhiên, Bạch Vũ lạnh như băng mở miệng, một đôi mắt giống như nhìn người ૮ɦếƭ, nhìn chằm chằm vào Thuần Vu Hải, đáy mắt lạnh như sương làm cho da đầu người ta tê dại.
Từ lúc chiến đấu cá nhân, Bạch Vũ đã bắt đầu nghi ngờ, tại sao mỗi lần Triệu Hoán Sư của đối phương ra sân cũng có thể ngẫu nhiên khắc chế bọn họ? Bọn họ ra sân đều là do Tử Như tạm thời quyết định, ngay cả Tư Vực Chủ cũng không biết, chỉ có năm người bọn họ mới có thể truyền đi ngay tại chỗ.
Lạc Trầm và Tư Minh trúng độc trong lúc vô tình, độc dược kia phát tác rất nhanh, không thể nào là đã hạ độc trước đó, có thể hạ độc cũng chỉ còn dư lại ba người bọn họ, không phải là Tử Như thì chính là Thuần Vu Hải, trong bọn họ có một gian tế của đối phương!
Bạch Vũ không có chứng cứ, nói ra cũng sẽ không ai tin, nàng chỉ có thể âm thầm đề phòng, quả nhiên Thuần Vu Hải còn để lộ ra quang minh chính đại.
Sắc mặt Tư Vực Chủ vô cùng khó nhìn, thiếu chút nữa đã liều mạng nện một quyền ở trên mặt Lệnh Hồ Hùng: "Lệnh Hồ Hùng, ngươi là tên tiểu nhân hèn hạ! Vậy mà lại dùng thủ đoạn cấp ba như vậy để chiến thắng, ngươi vô sỉ!"
"Ôi, có thể thắng là được, muốn trách thì trách ánh mắt của ngươi không tốt, tự mình chọn trúng người của ta. Ta cũng không có cứng rắn nhét Thuần Vu Hải vào trong đội ngũ của ngươi." Lệnh Hồ Hùng đắc ý cười lạnh, nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra.
Tư Vực Chủ tức giận, hận không thể Ϧóþ ૮ɦếƭ Lệnh Hồ Hùng ngay tại chỗ, thật may là mọi người bên cạnh kéo lại.
Bây giờ, nếu bọn họ thật sự Ϧóþ ૮ɦếƭ Lệnh Hồ Hùng thì cũng không làm nên được chuyện gì, ước chiến đã thông báo thiên hạ, thua đến hoàn toàn không có đường để đổi ý, mà bây giờ nhìn lại, dám chắc bọn họ sẽ phải thua.
Sắc mặt của mọi người ở Vực Thanh Vũ cũng u ám, Thuần Vu Hải phản bội, Vực Thanh Vũ chỉ còn lại hai người là Bạch Vũ và Tử Như, mà Vực Thanh Phong, ngoại trừ lực chiến đấu của Triệu Hoán Đại Sư hệ Mộc đó bận rộn làm cái gì, bốn người còn dư lại, cộng thêm Thuần Vu Hải, hai đấu với năm, Bạch Vũ còn là Triệu Hoán Sư, còn có cái gì tốt hơn như vậy sao?
Bọn họ đã không còn ôm hy vọng gì đối với cuộc tỷ thí này.
Tư Vực Chủ bình tĩnh lại, trong lòng run sợ nhìn về phía đám người Dạ Quân Mạc ở phía sau. Thánh Quân tin tưởng mới giao trách nhiệm chọn lựa người cho ông, ông lại mù mắt chọn gian tế của đối phương vào trong đội ngũ của mình.
Trận ước chiến này thua, thì sẽ thua mất Vực Thanh Linh, thua mất cơ hội trở mình của Ám Dạ Đế Quốc ở Đại Lục Thanh Mộc, ông cũng không biết nên làm thế nào để giao phó với Thánh Quân.
Đoán chừng Thánh Quân đã tức giận chuẩn bị phẩy tay áo bỏ đi, trận chiến còn lại chính là nhìn đối phương đánh bại bọn họ như thế nào, còn có cái gì đẹp mắt?
Vậy mà lúc ông nhìn về phía Thánh Quân, lại phát hiện Dạ Quân Mạc cũng không có ý tính bỏ đi, một đôi mắt màu đen yêu nghiệt, sáng rõ lạnh nhạt, không nhìn ra tâm tình gì, thật giống như một hồ nước sâu không lường được, thâm thúy nhìn Bạch Vũ ở trên đài.
Vừa lúc đó, không biết tại sao Thuần Vu Hải lại nặng nề té ‘bịch’ một tiếng xuống đất, đôi môi đen sẫm, thất khiếu chảy máu (thất khiếu gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng), một giây trước còn tiêu sái cười kiêu ngạo, một giây kế tiếp liền thất khiếu chảy máu, ૮ɦếƭ ở trước mặt mọi người, dĩ nhiên hai con Hắc Hùng cũng biến mất vô ảnh vô tung (không còn bóng dáng).
Khóe miệng đám người Lệnh Hồ Vũ co rút một trận, khó tin nhìn chằm chằm Bạch Vũ: "Ngươi, vậy mà ngươi lại hạ độc!"
Bạch Vũ nhếch mày: "Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta hạ độc? Có chứng cứ không? Không có chứng cứ thì đừng ở đây nói hưu nói vượn."
Đám người Lệnh Hồ Vũ bị nghẹn đến không nói ra lời, thủ pháp hạ độc của Bạch Vũ xuất thần nhập hóa, cho dù hạ độc ở ngay trước mặt bọn họ, cũng không có ai có thể nhìn ra được.
Nhưng bọn họ cũng không phải là người ngu, đột nhiên Thuần Vu Hải bị độc ૮ɦếƭ, chỉ có thể là Bạch Vũ và Tử Như hạ thủ.
Từ trước đến nay Tử Như thích quang minh chính đại, cũng chưa từng nghe nói Tử Như có kỹ thuật hạ độc. Ngược lại Bạch Vũ này, bối cảnh thần bí, còn chữa được độc cho Tư Minh, không phải nàng hạ độc thì là ai?"Đừng mong ngụy biện, chính ngươi là người hạ độc hại ૮ɦếƭ Thuần Vu Hải, chính ta tận mắt nhìn thấy." Mục Dã chắp tay ra sau lưng, gằn từng chữ một, giọng nói âm trầm, bình tĩnh, giống như thật sự nhìn thấy.
"À, ngươi nhìn thấy, vậy thì thế nào?" Bạch Vũ khiêu khích nhếch môi.
Lê Tùng cười lạnh chỉ trích: "Vậy mà lúc ước chiến lại nói hay lắm, không thể dùng độc."
"Sai, là không dùng độc với các ngươi." Bạch Vũ liếc nhìn Thuần Vu Hải nằm trên mặt đất một cái: "Thuần Vu Hải là người của chúng ta, ta xử trí kẻ phản bội, dùng độc ɢɨết hắn, có quan hệ gì với các ngươi."
Lê Tùng còn muốn nói điều gì, đối diện với đôi mắt phượng bén nhọn, lạnh như băng kia của Bạch Vũ, không nhịn được rùng mình một cái, một câu cũng không nói ra được.
Lệnh Hồ Vũ tức giận nheo mắt lại, chợt cười lên: "Quả nhiên ngươi lợi hại, khó trách Tư Vực Chủ không muốn cho ngươi xuất chiến, đáng tiếc có lợi hại hơn nữa cũng không có cách nào trở mình!"
Hắn ra lệnh một tiếng, Quy Nguyên Kim Hổ dùng Phong Lôi Chi Lực lao thẳng tới Tiểu Thanh.
Hỏa Diễm Tích Dịch của Lê Tùng cũng phun ra ngọn lửa cuồng bạo, bao phủ Tiểu Thanh.
Con Kim Cương Linh Điểu của một vị Triệu Hoán Đại Sư hệ Kim khác tiên phong chặn lại đường lui của Tiểu Thanh từ phía sau.
Mấy người điên cuồng công kích, nhất định phải đưa Hỏa Diễm Thanh Điểu vào chỗ ૮ɦếƭ.
Thái độ như vậy có bao nhiêu hung ác, Tư Vực Chủ và Lệnh Hồ Hùng nhìn thấy thì đầu đầy hắc tuyến, không phải chỉ là một con Hỏa Điểu cấp 3 thôi sao? Lực phòng ngự lại không hề cao, có cần phải ác như vậy không? Có lẽ con Tiểu Hỏa Điểu đáng thương này sẽ ૮ɦếƭ chắc.
Khóe miệng Bạch Vũ lại sâu kín xẹt qua một độ cong duyên dáng, trong nháy mắt, Hỏa Diễm Thanh Điểu không có cách nào chạy trốn lại biến mất trước mắt mọi người.
Trong lòng Lệnh Hồ Vũ lộp bộp một chút, rõ ràng đã vây được Hỏa Diễm Thanh Điểu, tại sao lại không thấy nữa?
"Nàng ta đã thu về!" Mục Dã tức giận hét to: "Mau tới giúp ta!"
Mọi người phục hồi tinh thần lại từ trong kђเếק sợ, mới phát hiện ra Bạch Vũ đã thu hồi Tiểu Thanh vào trong linh mạch ở lúc nguy cơ, nháy mắt thả một con Bạch Hổ ra. Lúc này, con Tiểu Bạch Hổ trông vô cùng đáng yêu kia đã đến trước mặt Phách Vương Quy của Mục Dã.
Ta dựa vào, còn có thể như vậy? Mọi người rối rít chửi mẹ nó ở trong lòng. Cho tới bây giờ, bọn họ chưa từng nghĩ tốc độ thu hồi Triệu Hoán Thú cũng có thể nhanh như tia chớp, quả thật là không khác gì với chạy trốn trong nháy mắt.
Càng làm cho người khác giật mình là, Bạch Vũ vừa cứu Hỏa Diễm Thanh Điểu về rồi lại thả ra một con Triệu Hoán Thú khác trong nháy mắt, nhân cơ hội tiếp cận ɢɨết ૮ɦếƭ Phách Vương Quy của Mục Dã.
Con Tiểu Bạch Hổ cấp 3 này cũng không biết là giống cái gì, hình thể nhỏ đến đáng thương, khí thế toàn thân lại làm cho người khác không khỏi cảm thấy có một chút sợ hãi.
Mục Dã không dám xem thường, nhanh chóng bọc Hộ Thuẫn lên cho Phách Vương Quy, một đỉnh Thái Sơn đè ép, nặng nề nện xuống chỗ Tiểu Bạch.
Hình thể khổng lồ ‘ầm ầm’ rơi xuống đất, nhấc lên bụi mù đầy trời, một trận đất rung núi chuyển, cả vùng đất rạn nứt ra thành một hố sâu, toàn bộ trăm mét xung quanh sụp đổ, uy lực khủng bố làm người ta sợ hãi.
Cũng không chờ mọi người thấy rõ được tình huống trong hố sâu, đột nhiên linh mạch của Mục Dã bị trọng thương, hộc máu hôn mê.
Sắc mặt Lệnh Hồ Vũ tái xanh: "Sức chịu đựng của Phách Vương Quy đã tiêu hao hết rồi sao? ૮ɦếƭ như thế nào?"
Mặc dù Phách Vương Quy của Mục Dã bị thương, nhưng lực phòng ngự cực cao, sức chịu đựng cũng còn dư lại ít nhất năm thành, làm sao có thể nói ૮ɦếƭ là ૮ɦếƭ!
Gào ——
Tiểu Bạch nổi giận gầm lên một tiếng, thoát ra từ trong bụi mù, hướng về phía Quy Nguyên Kim Hổ bên cạnh Lệnh Hồ Vũ cào một cái, dường như móng vuốt sắc bén có thể xé rách mọi thứ, khí thế cuồng bạo nặng nề rơi vào trên người Kim Hổ, bổ Phách Thiên Liệt xuống!
Quy Nguyên Kim Hổ không chút nào yếu thế, cắn một hớp lên cổ Tiểu Bạch, so với hình thể khổng lồ của Kim Hổ, Tiểu Bạch chính là một con nhãi con còn chưa trưởng thành, hoàn toàn có thể dùng một hớp nuốt ૮ɦếƭ.
Ầm ——
Hai cổ lực lượng va chạm ‘ầm ầm’ vào nhau, Quy Nguyên Kim Hổ bị đánh gục trong một chiêu.
Lệnh Hồ Vũ cũng hít một hơi khí lạnh, nhìn Tiểu Bạch gần trong gang tấc, trái tim nảy lên một loại sợ hãi dường như khiến cho nhịp tim dừng lại. Lực phòng ngự của Quy Nguyên Kim Hổ của hắn một chút cũng không kém, thậm chí lực phòng ngự 25 điểm có thể địch nổi phần lớn Triệu Hoán Thú hệ Thổ, nhưng lại bị Tiểu Bạch Hổ của Bạch Vũ dùng một chưởng đập ૮ɦếƭ!
Rốt cuộc, hắn cũng biết Phách Vương Quy của Mục Dã đã ૮ɦếƭ như thế nào.
Hắn nhanh chân bỏ chạy, hoảng sợ để cho một con Quy Linh Kim Hổ khác ngăn cản Tiểu Bạch.
Thiên Mộng Bạch Đồn chợt nhảy ra, đan thành một Ⱡồ₦g nước bao vây hắn.
Tiểu Bạch đánh một chưởng Bạo Kích, đánh tan hơn một nửa sức chịu đựng của Quy Linh Kim Hổ, đánh nó văng ra, lao thẳng tới Lệnh Hồ Vũ.
Lê Tùng cuống quít để cho hai con Tích Dịch xông lại ngăn cản, một đoàn loạn chiến, một dòng chảy của Thiên Mộng Bạch Đồn xuyên qua từ trong lửa, một chiêu xuyên thủng cổ Lệnh Hồ Vũ.
Nhất thời, mặt của Lệnh Hồ Hùng xám như tro tàn, phun ra một 乃úng máu: "Vũ nhi! Vũ nhi của cha!"
Ông ta nằm mơ cũng không nghĩ tới một trận chiến tất thắng ở nơi này, con của ông ta sẽ ૮ɦếƭ thảm.
"ɢɨết nàng ta! ɢɨết ૮ɦếƭ nàng ta cho ta!" Lệnh Hồ Hùng chỉ vào Tử Như căm hận rống giận, lửa giận thiêu đốt trong đôi mắt, hận không thể đốt Tử Như thành tro.
Lê Tùng và một Triệu Hoán Đại Sư hệ Kim còn dư lại lập tức thay đổi mũi nhọn, bốn con Triệu Hoán Thú cùng nhau đánh về phía Tử Như.
Bạch Vũ kéo thân hình Tử Như lui lại, lạnh lùng nói: "Bao vây hai người!"
Ánh mắt Tử Như biến đổi, nàng vốn định dùng màn nước tạm thời ngăn Triệu Hoán Thú ép sát tới, nhưng nghe thấy lời của Bạch Vũ, Tử Như lập tức nghe theo, để cho Thiên Mộng Bạch Đồn dệt ra tù giam bằng nước, chợt vung ra từ phía sau hai người Lê Tùng.
Hai người Lê Tùng bị tù giam bằng nước bọc lại, Lê Tùng cười lạnh một tiếng: "Ngu xuẩn!"
Không ngăn cản Triệu Hoán Thú, bao vây hai người bọn họ thì có tác dụng cái rắm gì? Bốn con Triệu Hoán Thú đã có thể gặm các nàng đến một mảnh vụn cũng không còn dư lại trong nháy mắt, cho dù Triệu Hoán Thú của Bạch Vũ có lợi hại hơn thế nào đi nữa? Còn có thể một hơi ngăn cản được toàn bộ sao?
"Nên kết thúc rồi." Bạch Vũ thu hồi Tiểu Bạch trong nháy mắt, thả Tiểu Thanh ra, Bạo Liệt Lưu Hỏa không chút khách sáo đập xuống chỗ bốn con Triệu Hoán Thú.
Nhất thời, Lê Tùng không cười được, hắn cũng đã thấy qua được uy lực của con Hỏa Điểu này, cho dù phạm vi công kích lớn không thể tiêu diệt hết được Triệu Hoán Thú của bọn họ, cũng hoàn toàn có thể ngăn cản được bọn chúng.
Kế sách lúc này chỉ có thể cố gắng nhanh chóng ɢɨết ૮ɦếƭ Bạch Vũ, chỉ cần có một con Triệu Hoán Thú có thể xông tới ɢɨết ૮ɦếƭ Bạch Vũ, Tiểu Thanh sẽ biến mất, Tử Như còn dư lại thì không đáng lo.
Nhưng là, mọi chuyện cũng không đơn giản giống như Lê Tùng muốn.
Ầm ——
Bạo Liệt Lưu Hỏa nổ tung ở trước mặt bốn con Triệu Hoán Thú, cả tòa núi dấy lên ngọn lửa đầy trời, ngọn lửa hủy thiên diệt địa khuếch tán ra, núi Phong Linh rung động một trận.
Khí thế ngập trời giống nước lũ nuốt hết bốn con Triệu Hoán Thú, nháy mắt ɢɨết ૮ɦếƭ hai con, hai con còn dư lại giãy giụa liều ૮ɦếƭ vọt tới trước mặt Tử Như và Bạch Vũ.
Cùng lúc đó, ngọn lửa lan tràn cũng xông mãnh liệt về phía hai người Lê Tùng, mặt hai người xám như tro tàn, nhìn lửa đỏ tràn đầy trước mặt, liều mạng muốn chạy ra khỏi tù giam bằng nước.
Chỉ nghe thấy mấy tiếng kêu thảm thiết, hai người ૮ɦếƭ thảm ở trong biển lửa.
Lam Lân Hỏa Tích vọt tới trước mặt hai người biến mất trong nháy mắt, móng nhọn của nó đã hung hăng đâm xuyên qua bả vai của Bạch Vũ, vai Bạch Vũ là một mảnh đỏ sẫm, máu từ trên cánh tay chảy xuống, nhiễm đỏ ống tay áo tàn tạ.
Tử Như co quắp trên mặt đất, che vết bị phỏng ở иgự¢, ánh mắt phức tạp nhìn Bạch Vũ: "Tại sao ngươi lại muốn cứu ta?"
Lam Lân Hỏa Tích hóa thành quả cầu lửa đánh ngã Tử Như, vốn móng nhọn vung ra nên đâm thủng đầu của nàng.
Bạch Vũ lại giúp nàng cản, móng nhọn của Triệu Hoán Thú cũng giống như đao ɢɨết bò, bị đâm thủng, rất có thể sẽ bị xé thành hai nửa! Thật may là ngọn lửa của Tiểu Thanh kịp thời ɢɨết ૮ɦếƭ Lê Tùng.
Bạch Vũ lấy thuốc Huyết Hoa Tham ra trị thương bả vai, kỳ lạ nhìn Tử Như một cái: "Ngươi ૮ɦếƭ thì có thể chúng ta sẽ thua."
Bọn họ chiến đấu đoàn đội ít nhất phải giữ lại hai người mới có thể thắng.
Tử Như sửng sốt, không nghĩ tới Bạch Vũ cứu nàng bởi vì lý do đơn giản như vậy.
Tử Như xoay mặt nhìn khắp đỉnh núi bị biển lửa ngút trời bao phủ, thật là mạnh! Còn chưa đột phá thành Triệu Hoán Đại Sư đã mạnh như vậy! Vực Thanh Phong toàn quân tiêu diệt có tám phần công lao phải nhờ vào trên người Bạch Vũ!
Nhớ đến lúc trước nàng còn xem thường Bạch Vũ, nàng liền vô ý thức nóng nảy đến luống cuống.
Tư Vực Chủ cười ha ha, ông cảm thấy đời này của ông cũng chưa từng cười sảng khoái như vậy: "Lệnh hồ Vực Chủ, ngại quá, chúng ta thắng!"
Một đôi mắt lạnh lẽo như rắn độc của Lệnh Hồ Hùng nhìn chằm chằm Tư Vực Chủ, tức giận đến mức cả người run rẩy.
Ông ta phí hết tâm tư, chẳng những không thể thắng trận chiến đánh cuộc này, còn hoàn toàn thua mất Vực Thanh Linh, ngay cả nhi tử cũng phải trả thêm vào!
Ông ta phun ra một 乃úng máu lần nữa, tức giận công tâm, ngất đi.
Mọi người ở Vực Thanh Phong cuống quít đỡ ông ta, lập tức đưa ông ta xuống núi.
Tư Vực Chủ cười ha ha đi theo phía sau bọn họ hô: "Đi liền bây giờ sao? Đừng quên đánh cuộc của chúng ta, sai người của các ngươi lập tức rút lui ra khỏi Vực Thanh Linh đi, còn phải dâng lên 8 vạn tinh thể nữa, nếu không ta sẽ tới cửa đòi!"
Chân hai đệ tử đỡ Lệnh Hồ Hùng lảo đảo một cái, đầu cũng không quay lại, chạy nhanh hơn.
Mọi người ở Vực Thanh Vũ ngửa mặt lên trời cười to, nhìn thấy Bạch Vũ và Tử Như đi tới, lập tức liên tiếp khen ngợi các nàng, gần như ánh mắt cũng rơi vào trên người Bạch Vũ.
Thực lực như vậy, thật sự chính là yêu nghiệt!
Vạn Thành Tùng dùng sức vỗ vỗ sau lưng Tư Vực Chủ: "Hay thật! Khó trách ngươi sống ૮ɦếƭ muốn Bạch Vũ xuất chiến, cái loại lực phá hoại đó, ngay cả ta cũng không dám chắc có thể phòng ngự được."
"Vâng, cuối cùng ta cũng hiểu tại sao Vực Chủ đại nhân nhìn trúng Bạch Vũ cô nương như vậy, ánh mắt của Vực Chủ rất tốt!"
"Đúng, đúng, vẫn là Vực Chủ lợi hại!"
Mọi người rối rít khen ngợi, nhưng lại khiến cho Tư Vực Chủ rất ngượng ngùng.
Trời mới biết lúc ấy ông ghét Bạch Vũ cỡ nào, lúc nàng mê hoặc Thánh Quân, cứng rắn tiếp cận, muốn nổi danh ở Đại Lục Thanh Mộc. Phải nói ánh mắt tốt chính là Thánh Quân, quả nhiên cô nương có thể khiến cho Thánh Quân nhìn trúng sẽ không đơn giản, Thánh Quân nhà ông anh minh thần võ, tại sao ông lại ngu xuẩn nghi ngờ quyết định của Thánh Quân chứ?
Bạch Vũ cũng không tập trung vào những lời tán thưởng của mọi người, ánh mắt trong suốt len lén nhìn về phía Dạ Quân Mạc, lại thấy trong đôi mắt màu đen của Dạ Quân Mạc có dòng chảy không vui. Bạch Vũ không hiểu nháy mắt một cái, ta cũng đã giúp chàng đánh thắng cuộc chiến, tại sao chàng còn không vui chứ?
Đang suy nghĩ, Dạ Quân Mạc đã tới trước mặt nàng, bàn tay hơi lạnh dịu dàng nắm ở hông của nàng, không nói một lời kéo nàng đến bên cạnh, dắt nàng đi ở dưới con mắt mọi người.
Mọi người không hiểu ra sao nhìn bóng lưng Bạch Vũ rời đi, hỏi Tư Vực Chủ: "Vực Chủ, đó là vị nào? Tại sao lại dẫn Bạch Vũ đi?"
"Hắn và Bạch Vũ có quan hệ thế nào? Tại sao ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng? Chúng ta còn chuẩn bị kêu Bạch Vũ đến Khánh Công Yến (yến tiệc chúc mừng) đấy. Tại sao có thể bỏ đi?"
"Chuyện này..." Tư Vực Chủ không biết phải trả lời như thế nào.
Còn lại Vạn Thành Tùng thì đã ngạc nhiên đến ngây người đứng tại chỗ, hắn biết Ám Ưng tới, không nghĩ tới Thánh Quân cũng tới, càng không nghĩ tới Thánh Quân lại kéo Bạch Vũ đi.
Kể từ khi Thánh Quân đi lên ngai vàng, bên cạnh Thánh Quân chưa từng có một nữ nhân, Tô Lăng Dung ở bên cạnh người hơn bảy nghìn năm cũng không đổi được một nụ cười của người, nữ nhân dám can đảm tiến tới bên cạnh người cũng bị người độc ૮ɦếƭ!
Nhưng là hôm nay hắn đã nhìn thấy cái gì? Hắn nhìn thấy Thánh Quân nhà hắn chủ động đi kéo tay một cô nương! Dám chắc là hắn bị hoa mắt!
Ám Ưng nhàn nhạt mở miệng: "Bạch Vũ cần chữa thương, Khánh Công Yến để sau đi."
Mọi người chợt hiểu ra, cho nên người mới vừa rồi lôi nàng đi là Y Sư sao? Nhìn qua có chút không giống.
Tư Vực Chủ và Vạn Thành Tùng ho khan mấy tiếng, đổi chủ đề, nói mấy câu khích lệ, dẫn mọi người cùng nhau xuống núi.
Cách đỉnh núi không xa, trong một mảnh rừng cây dày đặc, một đôi mắt hoa đào tuyệt sắc ở đó nhìn thấy tất cả, nhìn mọi người rời đi, phát ra một tiếng cười khẽ: "Thú vị, không nghĩ đến tới xử lý chuyện của Đại Lục Thanh Mộc, còn có thể gặp được chuyện thú vị như vậy, thật là quá thú vị!"
"Công tử, người nói cô nương kia sao? Hình như nàng ta gọi là Bạch Vũ, có phải là Bạch Vũ mà Điện chủ đang tìm hay không?" Một gã sai vặt trẻ tuổi non nớt bên cạnh hắn tò mò nói.
"Không chỉ là Bạch Vũ, còn có Dạ Quân Mạc." Nam tử mắt hoa đào cười xinh đẹp, khóe miệng chứa ý nghĩ sâu xa nhìn không thấu.
"Ám Dạ Quân Vương? Không thể nào! Công tử, chúng ta có cần phải thông báo cho Điện Chủ gọi viện binh hay không? Người đánh không lại hắn..." Người trẻ tuổi còn chưa nói hết, trên cái ót liền run rẩy dữ dội.
"Đi theo ta lâu như vậy, gặp chuyện vẫn còn nóng nảy, hấp tấp, Ám Dạ Đế Vương thì thế nào? Bại lộ nhược điểm ở trước mặt người khác, vạn năm trước từng phạm sai lầm, hắn lại dẫm lên vết xe đổ, thật là không nhớ lâu." Trong mắt hoa đào sáng rỡ của nam tử hàm chứa giễu cợt và khinh miệt.
" Nhược điểm gì?" Gã sai vặt mở to hai mắt hỏi.
"Aiz, đi về trước đi, qua không bao lâu, Dạ Quân Mạc sẽ đến cầu xin ta!" Độ cong trên miệng hắn càng nâng lên, dường như trong nụ cười phảng phất lộ ra máu tanh âm ngoan.