Nam Môn Tĩnh hừ lạnh một tiếng, không hề đáp lại Bạch Vũ.
Tư Minh ở phía sau trừng thẳng mắt, thấp giọng oán giận: "Có gì đặc biệt hơn người, không phải chỉ là Linh Chủ sao? Trưởng lão Phục Mãn cũng là Linh Chủ, cha ta cũng là Linh Chủ, dựa vào cái gì mà muốn chúng ta ở đây chờ bọn họ lâu như vậy?"
"Không, không phải chờ đợi bọn họ." Tử Như lắc đầu.
Một bóng dáng màu đen bỗng nhiên xuất hiện trong tuyết trắng xóa, vừa xuất hiện đã quấy động thiên địa phong vân, khí thế bễ nghễ thiên hạ nhấc lên gió tuyết cuồng loạn, cuốn sạch cả tòa núi tuyết.
Hắn cũng không hề làm gì, hơi thở lạnh lẽo quanh thân khiến cho người ta lạnh run, càng rét lạnh hơn so với gió tuyết trên đỉnh núi. Áp lực vô tận bao phủ đỉnh núi, khí phách ngạo nghễ mới vừa rồi của Dạ Vương không đáng kể chút nào, mọi người chỉ cảm thấy thân thể bọn họ giống như đã không còn thuộc về mình, bị lực lượng cường đại này chi phối.
Dạ Quân mạc chậm rãi đi ra từ trong tuyết trắng, tàn ảnh chợt lóe liền đến chỗ trên đài cao. Cho dù là người cho tới bây giờ chưa từng gặp qua hắn cũng phản ứng kịp ở trong một cái nháy mắt này, đây là Thánh Quân!
"Thánh Quân." Dạ Vương dẫn theo hai tỷ muội Nam Môn tới nghênh đón.
Dạ Quân Mạc phất tay, một đạo linh khí nện lên trung tâm đài cao, nháy mắt khuếch tán ra ngoài, bao phủ mọi người lại.
"Đi thôi." Hắn không nói nhiều lời, linh khí cường đại xé rách không gian, đưa hơn trăm người xuyên đến Đại lục Hiên Thổ.
Bạch Vũ cảm thấy có chút choáng váng đầu đến mức muốn buồn nôn, cực kỳ không thích ứng với loại xuyên qua kiểu xé rách không gian này, một cánh tay có lực đỡ lấy vòng eo của nàng, giúp cho nàng gắng gượng đứng vững. thichtruyen.vn – V.O
Nàng ngẩng đầu, vừa thấy Dạ Quân Mạc, lập tức thả lỏng tựa vào trên người hắn, một lúc lâu mới tỉnh lại.
Chờ đến lúc nàng mở to mắt nhìn chung quanh mới phát hiện có chút không đúng.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng và Dạ Quân Mạc, tất cả đều là một bộ vẻ mặt cằm rơi xuống đất.
Nữ nhân này là đứa ngốc sao? Dám tựa vào trên người Thánh Quân như vậy!
Chẳng lẽ nàng ta không biết trên người Thánh Quân có độc à? Chỉ cần tất cả nữ tử yêu thương, nhung nhớ Thánh Quân chạm vào Thánh Quân đều bị trúng độc, người có vận may tốt một chút cũng sẽ nửa ૮ɦếƭ nửa sống, đã từ lâu Ám Dạ Đế Quốc đã không còn có người dám đến gần Thánh Quân nữa.
"Mặc kệ bọn họ, khá hơn chút nào không?" Dạ Quân Mạc nhẹ giọng hỏi.
"Đã không sao rồi."
"Không gian xuyên qua đều như vậy, thích ứng được thì tốt rồi." Dạ Quân Mạc lấy ra một quả mơ nhét vào trong miệng nàng, chua chua, có một chút vị ngọt, Bạch Vũ ăn vô cùng vui vẻ.
Cằm mọi người lại rơi xuống đất, lần này ngay cả tròng mắt cũng sắp rơi ra ngoài.
Thánh Quân lại không độc ૮ɦếƭ nữ nhân này, còn chủ động ôm nàng ta! A, trái tim đều sắp vỡ, rốt cuộc nữ nhân này là ai?
Nam Môn Tư híp mắt, trên mặt không có biểu cảm gì.
Nam Môn Tĩnh lại không nhịn được, ghen ghét cắn răng, trong mắt tràn đầy không cam lòng, nghĩ có nên tiến lên cắt ngang bọn họ hay không.
Lúc này, một tiếng quát lạnh mạnh mẽ mà bá đạo từ phương xa truyền đến: "Dạ Quân Mạc, ngươi đến chậm!"
Mọi người đều nhìn về phía đào cao ở chỗ xa xa, một nam tử khí vũ hiên ngang, ngọc thụ lâm phong đứng ngạo nghễ ở trên đài cao, áo bào màu lam sáng chói trên người bay lên trong gió, tiêu sái phiêu dật, trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của hắn có đôi mắt anh tuấn, lộ ra anh khí kiêu ngạo.
Thượng Quan Vân Trần!
Bạch Vũ nhìn thấy hắn ta, trong lòng không có cảm giác gì.
Nhìn thấy Thượng Quan Vân Trần một lần nữa cũng không có tình cảm như trong tưởng tượng, dường như chán ghét cũng không có, cảm giác như là đang nhìn một người không quen biết, tuy đã nhớ ra tình cảm thanh mai trúc mã với hắn ta trong trí nhớ, nhưng hình như đã biến mất.
Thượng Quan Vân Trần cũng nhìn thấy nàng, đồng tử trong mắt đột nhiên co rụt lại, phi thân bay đến, đảo mắt đến chỗ bên cạnh Dạ Quân Mạc.
"Là ngươi!" Thượng Quan Vân Trần cười lạnh, nhìn về phía Dạ Quân Mạc: "Vậy mà thật sự đúng là để cho ngươi tìm được. Ngươi dẫn nàng ta tới đây để chịu ૮ɦếƭ à?"
Đột nhiên, hơi thở trên người Dạ Quân Mạc âm trầm xuống: "Nếu ta đã dám đưa nàng ấy tới, cũng sẽ bảo vệ nàng ấy chu toàn."
"Là sao? Không phải nàng ta tới tham gia cuộc chiến Thần Vực à? Ngươi cũng không thể nhúng tay vào thi đấu tuyển chọn và Thần Vực?" Thượng Quan Vân Trần cười lạnh.
"Ngươi cũng không thể nhúng tay." Dạ Quân Mạc lạnh lùng nhìn Thượng Quân Vân Trần: "Nếu ngươi dám ra tay, ta liền ɢɨết ngươi."
Nụ cười của Thượng Quan Vân Trần cứng lại một lúc, chắc chắn hắn ta cũng không nghi ngờ Dạ Quân Mạc nói được thì sẽ làm được, nhưng từ trước đến nay hắn ta không đặt loại uy ђเếק này trong lòng.
Hắn ta nhìn Bạch Vũ, dung nhan tuyệt sắc kia giống hệt như vạn năm trước, dường như tính tình cũng ngây thơ không biết gì giống như vạn năm trước, khiến cho hắn ta chán ghét!
Nhưng nhìn nàng tựa vào trong lòng Dạ Quân Mạc giống như vạn năm trước, hắn liền có một loại ý nghĩ thôi thúc muốn kéo nàng ra.
"Nên bắt đầu thi đấu tuyển chọn đi, đừng đứng ngẩn người ở đây." Dạ Quân Mạc lạnh lùng nhắc nhở hắn ta.
Thượng Quan Vân Trần phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện hắn ta đã nhìn chằm chằm Bạch Vũ một lúc rất lâu, hắn ta xoay người trở lại trên đài cao, Dạ Quân Mạc cũng buông lỏng Bạch Vũ ra, đi theo.
Chỗ ngồi của Dạ Quân Mạc và Thượng Quan Vân Trần ở trên đài cao, ngồi ở chỗ này, có thể quan sát toàn trường.
Dưới đài cao là một mảnh đất trống khổng lồ, có tám lôi đài ở phía trên, nhóm Triệu Hoán Sư tham gia cuộc chiến Thần Vực đến gần tám lôi đài để tiến hành thi đấu tuyển chọn.
Mỗi một lôi đài đều có hai trọng tài, một người của Sáng Thế Thần Điện, một người của Ám Dạ Đế Quốc.
Lần này, Triệu Hoán Sư đến tham gia trận chiến có tổng cộng hơn 1600 người, trong đó có hơn năm trăm Linh Chủ, còn lại đều là Linh Sư muốn tới tranh giành. Trước khi bắt đầu thi đấu tuyển chọn, mỗi người bọn họ đều tùy tiện lấy một số thứ tự.Rồi sau đó từng dãy số sẽ ứng với một lôi đài, hơn 1600 người chia đều đến tám lôi đài tỷ thí, mỗi lôi đài có hơn hai trăm người, cuối cùng chọn ra mười người, tám lôi đài chỉ có tổng cộng 80 người có thể tiến vào Thần Vực.
Bạch Vũ bị phân đến lôi đài số bảy. Tử Như, Tư Minh và Công Tôn Ưởng vừa vặn đều được phân đến những lôi đài khác, có lẽ sẽ không gặp nhau.
Mỗi người bọn họ đều phải so đấu 15 trận, nếu thất bại trong mười trận liền trực tiếp bị đào thải, thắng liên tiếp 15 trận sẽ trực tiếp trúng cử. Quy tắc rất đơn giản, tỷ thí cũng bắt đầu rất nhanh, bởi vì nhiều người, chỉ cần phân ra thắng thua, trọng tài lập tức sẽ quyết định, ngay sau đó so tiếp trận tiếp theo.
Dãy số của Bạch Vũ có vẻ gần về cuối, trọng tài vẫn không gọi nàng vào, nàng liền ngồi bên cạnh lôi đài xem cuộc chiến.
Trên đài cao, ánh mắt Thượng Quan Vân Trần đảo qua Bạch Vũ, cười nhạo nhếch môi: "Nàng ta vẫn chỉ là một Linh Sư, ngươi cũng dám để cho nàng ta tới tham chiến, ngay cả thi đấu tuyển chọn nàng ta cũng sẽ không qua được."
Dạ Quân Mạc lạnh lùng liếc nhìn hắn ta: "Cho tới bây giờ ngươi vẫn chưa từng hiểu nàng ấy."
Thượng Quan Vân Trần nhướng mày: "Chuyện đó và hiểu biết có liên quan sao? Nàng ta có thế nào thì cũng không có cách nào bù lại sự chênh lệch giữa Linh Sư và Linh Chủ, Triệu Hoán Thú của Linh Sư cao nhất cũng chỉ có cấp 4, mà cũng chỉ có thể có hai con xuất chiến. Linh Chủ có thể cho ba con xuất chiến, cấp cao nhất của Triệu Hoán Thú có thể đạt tới cấp 5, loại thưởng thức này cũng không cần ta dạy cho ngươi chứ?"
Triệu Hoán Sư đơn hệ chỉ có tổng cộng ba con Triệu Hoán Thú, chỉ khi trở thành Linh Chủ, mới có thể xuất chiến toàn bộ, mới được coi là cường giả chân chính.
Dạ Quân Mạc yên lặng không nói, nhìn về phía lôi đài.
Cuối cùng Bạch Vũ cũng được gọi vào, đối thủ đầu tiên của nàng là một tên Linh Chủ cấp cao, có được ba con Bạch Lộc (nai trắng) hệ Mộc, là một nam nhân trung nhiên vừa cao vừa gầy.
"Hô hô, vận may không tệ, gặp phải một Linh Sư, xem ra có thể thắng liên tiếp rồi." Hắn ta vui tươi hớn hở híp mắt, một chút cũng không đặt Bạch Vũ ở trong lòng. Xem ra Linh Sư đối với Linh Chủ bọn họ chỉ là phần đưa tiễn.
Bạch Vũ nhìn lướt qua Triệu Hoán Thú của hắn ta, ba con hệ Mộc, sức chịu đựng rất cao, nhưng lực công kích không được tốt lắm.
Kim khắc Mộc, Bạch Vũ suy nghĩ một chút, gọi Tiểu Bạch và Trảm Nguyệt ra.
Người nọ nhìn thoáng Tiểu Bạch Hổ còn không cao bằng một nửa Bạch Lộc, không cho là đúng nhếch mép: "Lên cho ta!"
Ba con Bạch Lộc lập tức nhằm về phía Bạch Vũ, cúi đầu, sừng hươu bén nhọn như lưỡi dao tiến nhanh lên xẹt qua.
Ầm - -
Thân hình Bạch Vũ nhanh chóng lùi lại, móng vuốt sắc bén của Tiểu Bạch quét ngang qua, chưởng phong sắc bén hung hăng đảo qua ba con Bạch Lộc, trong đó có một con bị mất mạng trong nháy mắt, hai con khác hoảng sợ vung hai móng trước lên, khủng hoảng phanh lại.
Nhất thời, vẻ mặt thoải mái của vị Linh Chủ cấp cao kia không còn: "Làm sao có thể?"
Bạch Lộc của hắn chính là cấp 5, sức chịu đựng thâm hậu, làm sao có thể bị một con Bạch Hổ cấp 4 chưởng ૮ɦếƭ trong một chưởng, ngay cả cơ hội trị liệu cũng không có? Phải biết rằng ba con Bạch Lộc hệ Mộc này đều tu luyện linh thuật trị liệu, chỉ cần có một chút sức lực, linh thuật trị liệu không ngừng tiến hành, muốn ૮ɦếƭ cũng không dễ dàng như vậy.
Nhưng mà lúc này, Bạch Lộc của hắn ta lại trực tiếp bị chưởng ૮ɦếƭ, hắn ta muốn cứu cũng không có cơ hội.
Bạch Vũ bĩu môi, đây không phải nên là vậy à?
Cho dù Phách Thiên Liệt của Tiểu Bạch không đánh một cách hung bạo, thương tổn cũng có thể đạt tới 80 điểm, tư chất Bạch Lộc kia của ngươi lại không tốt lắm, phòng ngự quá thấp, sức chịu đựng cũng mới hơn bốn mươi mốt điểm, đương nhiên một chưởng liền bị chụp ૮ɦếƭ rồi.
Một con Bạch Lộc đã ૮ɦếƭ, cuối cùng Linh Chủ cấp cao cũng bắt đầu sốt ruột, hai con Bạch Lộc bị kђเếק sợ lập tức nghe lệnh quay đầu giáp công (thế đánh gọng kìm, đánh từ hai phía) Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch không trốn tránh, móng vuốt sắc bén và sừng hươu va chạm kịch liệt, nháy mắt lại chưởng ૮ɦếƭ một con Bạch Lộc, nhưng sức chịu đựng cũng thiệt hại năm thành.
"Nhanh! Nhanh ɢɨết ૮ɦếƭ nó!" Linh Chủ rống to.
Lóe - -
Ánh sáng màu lục hiện lên trên người Tiểu Bạch, Trảm Nguyệt lười biếng tựa vào bên chân Bạch Vũ kêu lên vài tiếng "meo meo"
Đừng nghĩ rằng nó nhỏ thì có thể xem nhẹ, Bạch Vũ gọi ra hai con Triệu Hoán Thú, không phải chỉ một con...
Một Khô Mộc Phùng Xuân, sức chịu đựng của Tiểu Bạch lập tức khôi phục bảy phần.
Mặt mũi của Linh Chủ ở đối diện trắng bệch. Đây là linh thuật chữa khỏi gì vậy, hiệu quả cũng quá thái quá rồi? Mộc con Bạch Lộc còn sót lại của hắn có thể đấu với một con Bạch Hổ có thể chưởng ૮ɦếƭ trong một chưởng cộng thêm một con Thần Thú bổ máu sao?
Đương nhiên không thể.
Vì thế ba chưởng của Tiểu Bạch vừa hạ xuống, Linh Chủ cấp cao liền phun ra máu, xuống khỏi lôi đài.
Khóe miệng của hai trọng tài đều rút gân, chiến thắng này cũng không khỏi quá dễ dàng chứ? Một Linh Chủ lại để cho một Linh Sư đánh thành như vậy, cũng đã đủ mất mặt.
Bạch Vũ thắng được trận đầu một cách thoải mái, ngược lại cũng không khiến quá nhiều người chú ý.
Tuy nói Linh Sư thắng Linh Chủ có vẻ là việc hiếm thấy, nhưng cũng không phải không có, Bạch Vũ có thể thắng cũng không kỳ lạ.
Nhưng kế tiếp, biểu hiện của Bạch Vũ đã khiến cho người khác giật mình.
Trận tỷ thí thứ hai vẫn là một Linh Chủ, Linh Chủ hệ Thủy, Triệu Hoán Thú là rắn nước có độc.
Tiểu Bạch không quan tâm đi lên, vẫn là Phách Thiên Liệt, giành được cơ hội liền tấn công, chỉ cần bị nó chưởng trúng thì chính là ૮ɦếƭ!
Về phần nếu bị thương, liên tục ba cái Khô Mộc Phùng Xuân của Trảm Nguyệt, sức chịu đựng của Tiểu Bạch lập tức khôi phục đầy.
Không cẩn thận trúng độc, một cái Tịnh Nguyệt của Trảm Nguyệt, Tiểu Bạch lập tức lại sinh khí dồi dào.
Một hổ một mèo, xưng bá lôi đài, từ đầu tới cuối không có chiến thuật gì đáng nói, chỉ tấn công mãnh liệt, phóng túng bổ máu.
Bạch Vũ dễ dàng bất bại trong mười trận!
Tròng mắt của trọng tài muốn trừng ra ngoài: "Linh Sư này thật lợi hại!"
"Đó là đương nhiên." Trong tài đến từ Ám Dạ Đế Quốc ra vẻ cao thâm sờ sờ râu: "Nàng ấy chính là người Thánh Quân chúng ta coi trọng."
"A...? Là thiên tài Thánh Quân các ngươi tự mình chọn ra?"
"Đó là đương nhiên, nàng ấy còn do Thánh Quân chúng ta tự mình dạy dỗ!" Thật ra hắn ta cũng không biết, hắn ta chỉ nhìn thấy lúc Thánh Quân tới, hình như ôm vị cô nương này.
Trọng tài của Sáng Thế Thần Điện trợn trừng mắt, ta tin ngươi mới có quỷ.
Chiến tích mười trận bất bại lập tức khiến cho Bạch Vũ trở thành đối tượng toàn trường chú ý, thi đấu tuyển chọn tiến hành lâu như vậy, người lợi hại chân chính của mỗi lôi đài đều bắt đầu trổ hết tài năng, Bạch Vũ chính là nhân vật của lôi đài số bảy được người chú ý.
Không chỉ có mọi người ở lôi đài số bảy bắt đầu nghị luận về lại lịch và thân phận của Bạch Vũ, cường giả ở lôi đài khác cũng bắt đầu chú ý tới nàng, các loại ánh mắt rơi vào trên người Bạch Vũ, có tìm tòi nghiên cứu, có khinh thường và bội phục.
Nếu nàng là Linh Chủ thì có lẽ vẫn sẽ không làm nên được động tĩnh lớn như vậy, nhưng nàng chỉ là một Linh Sư, mà còn chỉ là cấp cao, một Linh Sư cấp cao có thể đấu với rất nhiều Linh Chủ cấp đỉnh, khiến cho người khác hết sức sửng sốt.
Đám người Tư Minh, Tử Như chú ý tới chiến tích của Bạch Vũ, đều vui mừng không thôi, quả nhiên là Vực Chủ của bọn họ, vượt cấp thì tính là gì? Vực Chủ nhà bọn họ từ lúc thành Triệu Hoán Sư đã bắt đầu vượt cấp, bọn họ cũng phải càng cố gắng mới được.
Trước mắt mới chỉ có Tử Như thắng năm trận, thua một trận. Tư Minh thắng bảy trận, thua hai trận, tổng thể mà nói đều không tệ lắm, nhưng dù sao cũng thua, nói không tốt thì có thể không thể tiến vào, bọn họ không thể tiếp tục thua nữa.
Thi đấu tuyển chọn bắt đầu tiến vào đến giai đoạn gay cấn, lôi đài số bảy cũng bắt đầu bất bình nổi dậy, trọng tài của Ám Dạ Đế Quốc bắt đầu cố tình sắp xếp đối thủ lợi hại cho Bạch Vũ.
Bạch Vũ lên đài lần nữa, liền gặp một vị Linh Chủ cấp đỉnh, Triệu Hoán Sư song hệ, một con hệ Thổ, hai con hệ Kim, là một tổ hợp tương đối tốt. Hành động trước mắt, thắng liên tiếp 11 trận.
"Thực lực của ngươi không tệ, nhưng vẫn còn thua ta." Nam tử trẻ tuổi cười tít mắt nhìn Bạch Vũ, một đầu tóc màu xanh (màu lam) làm cho người hắn ta có một loại khí chất hoạt bát.
Bạch Vũ nói không nói nhiều, Tiểu Bạch vừa ra tay liền tấn công mãnh liệt.
Thiếu niên tóc xanh than thở: "Ái chà chà, vẫn lại là một chiêu này, ghi chép thắng liên tiếp của ngươi liền để cho ta tới chung kết đi."
Ầm - -
Lực lượng vĩ đại của Phách Thiên Liệt tầng tầng lớp lớp đánh vào trên thân Viễn Cổ Thánh Tượng ( Voi vương thời viễn cổ) hệ Thổ ở đối diện, hình thể khổng lồ của Thánh Tượng (Voi vương- vua Voi) cao gần ba tầng lầu như vậy chặn ngang trước mặt Tiểu Bạch, lực phòng ngự nháy mắt trở thành 70 điểm!
Tiểu Bạch tiếp tục đánh một chưởng, nhưng chỉ thương tổn đến một chút da lông của Thánh Tượng, sức chịu đựng 45 điểm gần như không hụt.
Hai đạo khí đao sắc bén từ phía sau thân voi khổng lồ bay ra, tầng tầng lớp lớp nện lên người Tiểu Bạch, sức chịu đựng của Tiểu Bạch nháy mắt chỉ còn lại một thành.
Ánh mắt Bạch Vũ biến đổi, lập tức để cho Tiểu Bạch rút lui khỏi đó.
"Muốn chạy?" Thiếu niên tóc xanh cười lạnh, Thánh Tượng nâng cái chân to khỏe lên giẫm thật mạnh xuống, hai con Mi Hầu (khỉ Ma-các, giống khỉ nhỏ) hệ Kim cũng theo sát truy kích.
Nói cho cùng thì Tiểu Bạch cũng Triệu Hoán Thú mãn tư chất, tốc độ và lực phản ứng không phải Triệu Hoán Thú bình thường nào có thể so sánh được, quay một vòng trên mặt đất liền tránh thoát được bàn chân voi giẫm đạp. Ngay sau đó, mấy đường ánh sáng xanh (màu lục) gần như là đồng thời quét lên trên thân nó.
Bốn lần Khô Mộc Phùng Xuân, sức chịu đựng 0.8, nháy mắt sức chịu đựng của Tiểu Bạch đã được chuyển lại, đang trốn tránh thuận lợi rút về phía sau.
Mặt thiếu niên tóc xanh đều đã tái đi, âm âm u u nhìn chằm chằm Trảm Nguyệt, năng lực chữa khỏi của con mèo đen này cũng quá mạnh một chút rồi? Ai có thể liên tục sử dụng Trì Dũ Thuật? Còn bộc phát ra gần như trong một lần? Không xử lý con mèo đen này, dường như liền không có cách xử lý con hổ trắng này.
Ánh mắt của hắn ta âm tình bất định qua lại một vòng trên người Trảm Nguyệt và Tiểu Bạch, cuối cùng chỉ vào Trảm Nguyệt: "Đập ૮ɦếƭ nó cho ta!"
Trảm Nguyệt lập tức xù lông, thân thể linh hoạt lẻn chuồn đến trên vai Bạch Vũ, Tiểu Bạch ngăn cản ở phía trước.
Hai con Mi Hầu lao ra bảo vệ Thánh Tượng, trong phút chốc phát ra hơn trăm đạo khí dao giống như mưa bắn về phía Trảm Nguyệt.
Khóe miệng Bạch Vũ gợi lên một chút ý cười không dễ dàng phát hiện, cùng lúc thu hồi Tiểu Bạch, thả Tiểu Thanh ra.
Tiểu Thanh hiện thân trong ngọn lửa, ngọn lửa cực nóng toàn thân bộc phát ra giống như mặt trời, dời non lấp biển cuốn sạch cả tòa lôi đài.
Đồng tử trong mắt thiếu niên tóc xanh co rụt lại, trong lòng thầm kêu không tốt.
Sao hắn lại quên Bạch Vũ còn có một con Triệu Hoán Thú? Chỉ có thể xuất chiến hai con, nhưng không có nghĩa là chỉ có hai con.
Vốn hắn ta hoàn toàn không đặt một con Triệu Hoán Thú còn lại của Bạch Vũ trong lòng, cũng chỉ là một Triệu Hoán Thú cấp 4, nhưng hắn ta không nghĩ tới con Triệu Hoán Thú còn lại này của Bạch Vũ thật ra chính là hệ Hỏa, linh thuật là tấn công quần thể điên cuồng.
Thương tổn do ngọn lửa này, ít nhất phá trăm!
Viễn Cổ Thánh Tượng của hắn ta có thể chống đỡ được, nhưng hai con Mi Hầu hệ Kim của hắn ta có làm thế nào cũng không có khả năng chống đỡ được.
Hắn ta muốn để cho Mi Hầu rút về trong sự bảo vệ của Thánh Tượng, nhưng đã không kịp.
Điên cuồng đốt cháy toàn bộ, chỉ nhìn thấy đại hỏa ngút trời ở cả lôi đài số bảy, hơi thở bạo ngược bá đạo càn quét toàn trường, cả lôi đài đều bị ảnh hưởng, không ít Triệu Hoán Sư bị thương mới vừa xuống lôi đài lập tức hộc máu.
Ánh mắt mọi người gần như đều bị ngọn lửa nhuộm đỏ bầu trời này thu hút.
Nam Môn Tư có vẻ đăm chiêu nhìn ngọn lửa ngút trời, trên mặt lộ ra một nét cười lạnh: "Quả nhiên có chút bản lĩnh, khó trách có thể khiến cho Thánh Quân coi trọng."
Nam Môn Tĩnh đứng ở dưới lôi đài, gắt gao nắm chặt nắm tay, trong mắt đỏ thẫm, không biết là bị ngọn lửa nhuộm đỏ hay là vì tức giận. thichtruyen.vn – V.O. Nàng ta cũng ở lôi đài số bảy, nàng ta cũng thắng liền chín trận, nhưng toàn bộ nổi bật của nàng ta đều đã bị Bạch Vũ đoạt đi.
Dạ Quân Mạc nhìn lôi đài số bảy, khuôn mặt trước sau như một không chút thay đổi, sóng nước nơi đáy mắt chẳng hề xao động, một bộ đã luyện thành thói quen.
Nhưng sắc mặt Thượng Quan Vân Trần lại thay đổi nhiều lần không dễ dàng phát hiện, im lặng một lúc lâu cũng không nói gì, tay dùng sức nắm chặt ly rượu, ly rượu xuất hiện vết nứt li ti.
Xem ra hắn ta quả thật chưa hiểu rõ Bạch Vũ, có lẽ cho tới bây giờ hắn ta đều chưa từng hiểu rõ nàng, nàng quả thật có năng lực bù lại được sự chênh lệch giữa Linh Chủ và Linh Sư, đó là vì nàng là Bạch Vũ, nàng là con của Thần Sáng Thế.
Xuất thân của nàng đủ để khinh thường toàn bộ, loại bỏ toàn bộ cố gắng của những người bình thường như bọn họ, mỗi lần nghĩ đến những điều như vậy, không hiểu sao hắn ta đều tức giận, cho nên hắn ta mới giúp Ngọc Ưu Liên hại ૮ɦếƭ nàng.
Trên lôi đài, thiếu niên tóc xanh đã không dám nghĩ muốn cứu Mi Hầu của hắn ta nữa, bây giờ hắn ta chỉ nghĩ chính mình phải làm sao để có thể không bị ૮ɦếƭ cháy!
Hắn ta gắt gao kề sát bên cạnh Viễn Cổ Thánh Tượng mới miễn cưỡng tránh thoát được một kiếp, đợi cho ngọn lửa của Tiểu Thanh chấm dứt, hai con Mi Hầu của hắn ta sớm đã biến mất, Thánh Tượng cũng thiếu chút biến thành lợn sữa nướng, thoáng cái sức chịu đựng đã rớt hai thành.
"Đáng giận!" Hắn ta giận tím mặt, mái tóc xanh lấy làm tự hào đều bị đốt trọi, phun ra một ngụm máu, chỉ vào Bạch Vũ gầm thét: "Cho dù như vậy, ngươi cũng đừng mong thắng ta. Viễn Cổ Thánh Tượng của ta vẫn còn đang ở đây!"
Lực phòng ngự của Thánh Tượng rất mạnh, cũng sẽ không dễ dàng bị tiêu diệt như vậy, hắn ta vẫn còn cơ hội, hắn ta có thể kéo dài thời gian, nhanh chóng khôi phục. Hắn ta đã đặc biệt chuẩn bị Cửu Tinh Linh Chi 3000 năm vì lần thi đấu tuyển chọn này, có thể nhanh chóng khôi phục linh mạch bị thương, thức tỉnh hai con Mi Hầu một lần nữa.
Nhưng không đợi hắn ta lấy Cửu Tinh Linh Chi ra, Bạch Vũ lại thả Tiểu Bạch ra.
Rống - -
Tiểu Bạch gào lên một tiếng sung sướng, lao thẳng tới Thánh Tượng.
Hình thể lớn cũng có chỗ không tốt, không thể trốn được các loại tấn công.
Sau đó, những người chú ý trận này liền nhìn thấy một chiêu Phách Thiên Liệt của Tiểu Bạch, Viễn Cổ Thánh Tượng liền biến mất.
Thiếu niên tóc xanh tức giận đến mức toàn thân phát run, run run chỉ vào Bạch Vũ, phun ra một ngụm máu, hai mắt trợn ngược, hôn mê bất tỉnh.